Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư buổi sáng thức dậy cảm thấy thắt lưng đau nhức, có thể là do lăn qua lăn lại quá lâu, y bò dậy, mặc áo bào, eo thắt lưng rồi gương mới phát hiện toàn thân không có chỗ sạch sẽ. Y lại vội vàng tắm rửa, thay quần áo. Bong gân trên bàn chân cũng không nghiêm trọng, không đến một tháng đã lành.

Chu Tử Thư đã bắt đầu xử lý Vương phủ, hôm nay sổ sách trong phủ không đúng, Chu Tử Thư cẩn thận tính toán, phát hiện chỗ thiếu hụt đang sai trên người một quản sự trong phủ, lại bởi vì quản sự tuổi khá lớn nên y mới đến không dễ dàng xử lý liền đi xin chỉ thị lão thái phi.

Lão thái phi sợ lạnh, trong phòng nóng lên một chút, Chu Tử Thư ngồi trong chốc lát liền cảm thấy ra chút mồ hôi nhỏ, y xin chỉ thị lão thái phi xong sau đó đang muốn đi lại bị bà gọi lại.

"Hài tử ngoan, con lại đây cùng mẫu phi nói chuyện."

"Vâng."

"Khổ cho con rồi, gả cho Tiểu Hành."

"Mẫu phi không cần lo, Hành Hành rất đáng yêu."

"Đáng yêu?" Lão thái phi hiền lành: "Chỉ là đáng yêu mà thôi sao?"

Chu Tử Thư cùng lão thái phi ở chung đã lâu, biết lời này của lão thái phi không phải là trách cứ, chính y cũng bắt đầu tự hỏi, mình đối với Ôn ngốc tử rốt cuộc là tình cảm gì. Đem hắn trở thành đệ đệ, nhưng bọn họ lại làm chuyện thân mật như vậy, tương kính như tân, nhưng y lại hình như không đem toàn tâm toàn ý giao cho hắn.

Chu Tử Thư nhất thời không nói, lão thái phi cũng không thúc giục y, tựa hồ vấn đề kia chỉ là nhắc nhở y. Qua tu lộc, bà lại nói: "Mẫu phi tuổi đã lớn, muốn náo nhiệt nhưng con cùng Tiểu Hành đều là nam tử, Vân Nhạc vương phủ chúng ta không thể không có người kế thừa."

Chu Tử Thư nghe vậy thuận theo hỏi: "Ý mẫu phi là gì?" Y thông minh như vậy, há có thể thật sự nghe không ra ý tứ trong lời nói của lão thái phi sao. Chẳng qua nghe được việc này, trong lòng y không hiểu sao lại giận dữ mà thôi.

"Con là một đứa trẻ thông minh, ta muốn lấp phòng cho Tiểu Hành, A Nhứ, con không phải không đồng ý chứ?"

Chu Tử Thư đương nhiên sẽ không cho trưởng bối sắc mặt không tốt, nhưng y cũng không vui: "Việc này mẫu phi vẫn nên cùng Hành Hành thương lượng đi! Hậu viện có việc bận, nhi thần cáo lui."

Lão thái phi thấy Sắc mặt Chu Tử Thư không vui rời đi liền hài lòng cười cười. Hôm qua Ôn Khách Hành cố ý tới tìm bà, chính là để cho bà làm người xấu.

"Mẫu phi sẽ không cảm thấy trong phủ chúng ta quá vắng vẻ sao?"

"Con muốn ta làm cái gì thì mau nói thẳng, hai mẹ con chúng ta có cái gì phải quanh co vòng vo."

"Chúng ta nên nhập khẩu thêm đinh."

Ôn Khách Hành thích nàng dâu mới này, đây là điều lão thái phi biết, nhi tử của bà bà hiểu rõ nhất, tâm trí kiên định, bằng không cũng sẽ không vì tính mạng hai mẹ con hai người mà giả ngu giả bộ mười mấy năm.

Hắn không muốn leo lên cao, thế nhưng lại có người đẩy hắn.

Lão thái phi khi còn trẻ phong quang nhất thời, ý tứ tiên đế rất rõ ràng, muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thất Hoàng tử Ôn Khách Hành, nhưng mẹ con các nàng chỉ nghĩ đến nửa đời sau, căn bản không có tâm tranh ngôi vị thái tử, đoạn thời gian đó hai mẹ con thật sự là sống trong run sợ, động một chút sẽ phát hiện kịch độc trong thức ăn, Ôn Khách Hành thậm chí lúc đi đường còn bị người đẩy vào trong nước, từ đó, hắn liền bắt đầu giả ngu.

Mặc dù hắn giả ngu nhưng cũng luôn có người lo lắng cho hắn, bởi vì đương kim hoàng đế dưới gối không có con, cho nên huyết mạch Ôn Khách Hành tương lai tất sẽ là hoàng vị, có người chen lấn muốn đem hài tử gả tới đây, bao gồm cả Hoàng đế cũng sẽ chọn một ít nữ nhi tâm phúc đưa vào trong phủ, tương lai dễ khống chế —— Lúc trước bốn đời thê tử, cũng không có ngoại lệ, đều cùng Hoàng đế nội ứng ngoại hợp, Ôn Khách Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua cho các nàng.

Lão thái phi cho rằng Ôn Khách Hành đại khái sẽ cả đời sẽ cô độc, không nghĩ tới bà mối nói đến Chu gia Chu Tử Thư, mới đầu Ôn Khách Hành đối với y cũng ôm tâm tất sát, lúc ấy Ôn Khách Hành chỉ sợ chưa bao giờ nghĩ tới, hắn hiện tại cư nhiên mỗi ngày đều muốn cùng Chu Tử Thư cùng đi Vu Sơn.

Ôn Khách Hành nói xong, lão thái phi cực kỳ kinh ngạc, cho rằng hắn là nhìn trúng nữ tử nhà ai.

"Con muốn nạp thiếp?"

"Vì sao phải nạp thiếp?"

Lão thái phi khó hiểu, liền nghe Ôn Khách Hành lại nói.

"Y có thể sinh."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá."

Lão thái phi khi biết được nam nhân cũng có thể sinh con trong lòng cao hứng, hoàn toàn không biết nhi tử nàng tính toán lấy nàng làm thương sử.

"Tiểu Hành, y có thể sinh ngươi liền cố gắng!"

"Mẫu phi, ta đây không phải là kẻ ngốc sao!'

"......"

Vì thế liền có chuyện mẹ chồng xấu vì con dâu không thể sinh dưỡng muốn nạp thiếp.

Chu Tử Thư từ phòng lão thái phi ra khỏi cửa trong lòng rất buồn bực, vừa nghĩ đến sẽ có một người khác đến cùng y chia sẻ Ôn Khách Hành, y liền rất tức giận. Ôn Khách Hành chỉ có thể là của một mình y. Nghĩ đến đó Chu Tử Thư dừng bước, y hiểu được, mình đây là yêu Ôn Khách Hành. Y không thể thấy Ôn Khách Hành hướng tới người khác cười, đối xử tốt với người khác, càng đừng nói đến ngủ với người khác.

Bây giờ y chỉ muốn đi gặp Ôn Khách Hành, vì vậy y bước nhanh trở lại chính viện, vừa vào đến cửa liền cao giọng: "Ôn Khách Hành! Ngươi ra đây cho ta!"

Nha đầu trong viện đều đã quen rồi, khi Vương phi các nàng tức giận chính là gọi Vương gia như vậy.

"Ca ca, ngươi bận xong rồi?" Ôn Khách Hành nghe thấy thanh âm của y liền nhảy nhót từ trong phòng đi ra, trên miệng còn dính vụn kẹo: "Ca ca, Hành Hành rất nhớ ngươi."

"Mẫu phi muốn nạp cho ngươi một tiểu thiếp." Chu Tử Thư không tức giận.

"Nạp thiếp? A, a! Có nghĩa là cưới thêm một người vợ nhỏ phải không?" Ôn Khách Hành vừa nói như vậy, Chu Tử Thư càng tức giận.

"Vậy ngươi muốn cưới?"

Ôn Khách Hàng cố thủ lắc đầu: "Ta không cần, ta chỉ thích ca ca, ta chỉ cần cùng ca ca ở cùng một chỗ."

Chu Tử Thư nhìn hai mắt chân thành của hắn, nội tâm hắn rõ ràng, hai người bọn họ tuy rằng ngày đêm làm, nhưng mỗi lần đều là gần đến mới thôi, đều bởi vì Ôn Khách Hành không hiểu, y làm sao bây giờ, Chu Tử Thư da mặt lại mỏng, không tiện dạy hắn.

"Mẫu phi vì sao phải nạp thiếp cho ta?"

"Người nói ta không thể sinh con."

"Ca ca không thể sinh con sao?"

Gió mùa xuân đỡ những cây liễu xanh đang nảy mầm, trêu chọc qua lại trên mặt nước của ao.

Dưới tàng cây liễu có một cái bàn đá, Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành một cái, bảo hắn nằm ngửa trên bàn đá, còn mình thì qua ngồi trên người của hắn.

"Ta có thể sinh hay không, ngươi không phải là rõ ràng nhất sao?" Chu Tử Thư nói xong lời này, mặt cũng không tự giác có chút đỏ.

"Vậy nếu ca ca có thể sinh, Hành Hành sẽ không cần nạp thiếp, Hành Hành có thể cùng ca ca ở chùn một chỗ."

"Ừm." Chu Tử Thư cảm thấy chính là lý do này, nếu như y có hài tử với Ôn Khách Hành, như vậy Ôn Khách Hành vô luận như thế nào cũng chỉ có thể thuộc về một mình y.

"Nhưng ca ca làm sao mới có thể mang thai đây?"

"Cái này..."

Ôn Khách Hành kéo tay Chu Tử Thư lên: "Ca ca, ca ca, ngươi cứ nói cho Hành Hành đi!"

Ánh mặt trời từ khe hở cây liễu xuyên thấu qua ánh sáng, đánh lên người Chu Tử Thư, y chậm rãi vươn tay, sờ về phía dây áo của mình.

Ánh mắt Ôn Khách Hành thật sự quá vô tội khiến Chu Tử Thư không khỏi đỏ mặt.

____

Đặng: Tôi nhắc lại tôi dịch đúng thứ tự chương. Ai còn thắc mắc hỏi tôi dịch sai chương là bộ này drop, cám ơn! 🙂 bạn yên tâm tiếng trung của tôi k phải là cao siêu gì nhưng cũng nhìn được cả phồn thể và giản thể huống chi là mỗi chương tác giả có ghi số chương lên đầu đề :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro