Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính viện Vân Nhạc vương phủ trước kia là chỗ ở của lão thái phi, sau này trở thành nơi sinh hoạt của Vương gia và Vương phi, lão thái phi đại quyền chuyển giao Vân Nhạc chuyển đến biệt viện.

Sau đó Vương gia cũng chuyển đi.

Đó là vào một ngày hè, Vương gia Vương phi ở trong phòng ba ngày ba đêm không ra ngoài, tiểu nha đầu ba ngày đưa cơm kia luôn đỏ mặt đi ra. Bởi vì Vương gia không cho Vương phi mặc quần áo, cho dù có nhóm nha đầu đi vào, cũng không cho y mặc, phát ác đem y cán xuống thân, Vương phi luôn rưng rưng nước mắt, nhắm mắt lại, vạn niệm câu diệt, tâm như tro tàn.

Sau đó Vương gia ra cửa, lệnh cho trọng binh thủ chính viện, nước tiết không thông, ngoại trừ Vương gia thì ai cũng không được ra vào, người vi phạm lệnh, giết không luận lí do.

Hiện giờ Vương gia được rảnh rỗi, cũng sẽ đi chính viện ở lại, lúc tâm tình tốt thì đi, lúc tâm tình không tốt cũng đi. Thanh âm đè nén không được cứ tầng tầng lớp lớp lộ ra ngoài cửa sổ, thập phần ái muội.

Trong phòng đồ còn bảo tồn bộ dáng ban đầu, vẫn là giường của Vân Nhạc Vương đủ cho mười người lăn qua lăn lại, màn trướng tầng tầng lớp lớp, bóng dáng lờ mờ nhìn thấy một người chỉ mặc một tầng trung y trắng như tuyết, chất liệu áo mỏng như cánh dế, gần như trong suốt, hơi có động tác, liền hiện ra xuân quang một mảnh.

Ban ngày nhàm chán, y liền đi tới đi lui, chân trần, xương cổ chân nhô ra bước từng bước một, bước chân kêu tiếng như chuông bạc chính là vì một bộ xiềng xích bạc tinh khiết phân biệt khóa ở hai mắt cá chân của y, đầu kia dùng nòng nọc đóng đinh vào cuối giường, dây xích không dài không ngắn, vừa vặn đủ cho y hoạt động ở bốn phía trên giường.

Từ khe cửa sổ bay vào một chiếc lá khô, y dừng bước khom người nhặt nó lên, nắm lá cây trên tay, y muốn ném nó trở lại ngoài cửa sổ nhưng lại không thể đến gần được.

Thì ra y cũng giống như phiến lá cây này, thân bất do kỷ.

Tính toán thời gian, Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành nhốt ở chỗ này đã hơn hai tháng, hoa ngoài cửa sổ đã bắt đầu khô héo.

Thường xuyên không thấy ánh mặt trời, làn da của y càng tái nhợt, hơn nữa mấy ngày nay cũng không ăn được cơm, ăn lại luôn muốn nôn, cả người đều héo rũ.

Thật sự không thể tiếp cận được bệ cửa sổ y liền ngồi trở lại giường thấp trước giường, nhưng y nghe được ở ngoài cửa sổ cồng chiêng đồng thanh náo nhiệt đã tròn một ngày.

Hôm nay là ngày 16 tháng 8, vương phủ phải làm hỉ sự.

Chu Tử Thư đặt đầu lên đầu gối của mình rũ mắt xuống, đêm nay Ôn Khách Hành sẽ không tới chỗ y.

Chu Tử Thư nói không ra là cảm giác gì, y cũng không nói rõ tình cảm của mình đối với Ôn Khách Hành.

Ngay từ đầu là yêu, sau đó biến thành hận, lúc đầu y còn liều mạng phản kháng, về sau chậm trãi trở nên chết lặng, bởi vì y sợ, y sợ loại thuốc mang tên Ôn Khách Hành, loại thuốc làm cho người ta mất đi lý trí.

Ôn Khách Hành còn cho y nhuyễn cân tán, ngăn cản võ công của y, y đường đường là thủ lĩnh của Thiên Song, giết người vô số, lại bị người cấm ở chỗ này, trở thành cấm rốn.

Ôn Khách Hành đem toàn thân ngạo cốt của Chu Tử Thư đều đập nát.

Mà điều duy nhất y có thể làm chính là mỗi ngày buộc cho mình một cột tóc đuôi ngựa cao, làm cho mình thoạt nhìn không chật vật như vậy.

Hoàng Thượng đích chỉ trắc phi cho Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư biết, đây là hoàng thượng cho y cùng Ôn Khách Hành lấy cớ hủy hôn, đương nhiên đây là dưới tình huống bình thường, trước mắt, lấy cớ gì đều không thể ngăn cản việc Ôn Khách Hành nhục nhã y.

Theo lý mà nói, Ôn Khách Hành đêm nay không đến, Chu Tử Thư hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng y thế nào cũng không cười ra được, tâm trạng căng thẳng, liên tiếp trong dạ dày nhộn nhạo, đồ ăn buổi tối ăn đã sớm nôn ra sạch sẽ, bây giờ chỉ còn lại nôn khan.

Mấy ngày nay thường xuyên nôn ói, Chu Tử Thư hít sâu vài lần, bình phục chính mình, bỗng nhiên một tia kinh hỉ kèm theo tia sợ hãi hiện tại trong đầu.

*Rầm*

Chu Tử Thư đã quen rồi, từ khi Ôn Khách Hành không còn giả ngu ngốc trước mặt y nữa, mỗi lần hắn xuất hiện đều dùng loại phương thức đạp cửa này.

Ôn Khách Hành đi tới, trên người mang theo mùi rượu, hẳn là đã uống qua mấy ly. Hắn một tay ôm Chu Tử Thư rồi ngã trên giường.

Chu Tử Thư theo bản năng bảo vệ bụng, trước khi Ôn Khách Hành ức hiếp tới liền ngăn hắn lại: "Chờ một chút, ta có việc muốn nói."

Ôn Khách Hành đứng ở bên giường, vẻ mặt bình thản ung dung.

Chu Tử Thư há miệng, lại suy nghĩ một chút, Ôn Khách Hành chán ghét mình như vậy, hắn hẳn là không muốn hài tử gì cả! Nhưng đứa nhỏ này là Chu Tử Thư muốn, y nhất định phải yên lặng bảo vệ đứa nhỏ này.

Ôn Khách Hành thấy y nửa ngày không lên tiếng bèn không chịu nổi: "Chuyện gì?"

Chu Tử Thư chống lại ánh mắt của hắn, y quyết định giấu diếm: "Hôm nay ta thật sự không thoải mái." Y tìm một cái cớ mình ghét nhất và đau lòng nhất: "Đêm nay ngươi phòng hoa chúc, không nên lãng phí xuân tiêu."

Ôn Khách Hành nghe vậy nâng hai mắt lên, thoạt nhìn là đang châm chước, kì thực có chút tức giận không thể giải thích.

"Khó có được lúc Chu thủ lĩnh còn nhớ hôm nay là ngày đại hỉ của bổn vương." Ôn Khách Hành trong lòng không thoải mái nói không nên lời, bởi vì chiếu chỉ tứ hôn này rõ ràng là dùng cho Chu Tử Thư cơ hội rời khỏi vương phủ mà."

"Ngươi không chúc mừng bổn vương?"

Hai tháng bị cấm túc, niềm vui duy nhất của Chu Tử Thư chính là người y yêu ít nhất vẫn là của y, chỉ là hắn có điên một chút. Nhưng hiện tại, người này có tân hoan, vứt bỏ y như cỏ rác.

Chu Tử Thư nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Mới vừa nói đã quên chưa chúc mừng." Y nói lại dừng lại một chút, tái tim của y như nhỏ máu: "Ta chúc mừng ngươi."

Ôn Khách Hành một thân y bào màu đỏ càng làm nổi bật đường nét của hắn, hắn đem động tác của y đều nhìn ở trong mắt, không khỏi siết chặt nắm đấm.

Chu Tử Thư đang cười.

Ôn Khách Hành vội vàng công tâm, bước nhanh tiến lên, một tay kéo tóc Chu Tử Thư, buộc y ngửa đầu nhìn mình: "Theo luật pháp triều ta, đương gia chủ mẫu nếu không đồng ý nạp thiếp mà trượng phu cố ý cưới, thì có thể đưa ra hòa ly."

"Cho nên ngươi rất vui vẻ đúng không?"

"Ngươi rốt cục cũng muốn rời khỏi tên điên như ta."

"Ngươi nhìn ta!"

Ôn Khách Hành đặc biệt dùng sức, da đầu Chu Tử Thư đều tê dại.

"Ngươi nhìn ta!" Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi, lại lặp lại hai lần: "Ngươi nhìn ta!"

"...... Ta sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội rời đi."

Ôn Khách Hành nói xong, rốt cuộc cũng buông y ra, xoay người, mắt đầy không cam lòng.

Giữa hắn và y thật sự không còn lời nào để nói sao?

Hai tháng nay, thoạt nhìn Chu Tử Thư như trở thành tù nhân nhưng trên thực tế người chân chính thua lại là Ôn Khách Hành, hắn đã thua triệt để.

Càng hạ dược nhuyễn câm tán cho y, càng có thể chứng minh Ôn Khách Hành hắn là người càng thua.

Ôn Khách Hành đẩy tới cửa, ánh trăng đêm 16 rất đẹp, hắn đứng ở trong viện buông tha Chu Tử Thư nhưng cũng không đi nơi khác, chỉ mang theo một vò rượu, cô đơn uống xuống bụng.

Chu Tử Thư, ngay cả hỉ phục ta cũng không mặc.

Ngươi có thực sự để ý đến điều đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro