Phần 10.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế dưới gối không có con, hắn đại khái không hiểu cái gì gọi là thiên luân chi lạc, cũng mặc kệ người khác có vui vẻ thiên luân hay không. Từ sau khi hắn đăng cơ, ngày xuân phải mở cuộc săn, ngày thu cũng phải mở cuộc, mặc kệ Ôn Khách Hành tâm trí như thế nào, hắn làm thân vương đương nhiên cũng phải đi.

Ôn Khách Hành không có ở đây, mấy đêm nay yên tĩnh đến lạ.

Chu Tử Thư sờ sờ bụng mình, y một mực cân nhắc, Ôn Khách Hành có chán ghét mình thế nào thì đại khái cũng sẽ không chán ghét cốt nhục ruột thịt của mình đi, huống hồ hắn còn là cha của đứa nhỏ, có quyền biết chân tướng, chờ hắn đi săn trở về, y nói với hắn.

Chu Tử Thư tự biết mình là thủ lĩnh Thiên Song giết người vô số, bị Ôn Khách Hành hận cũng là chuyện nên làm, cho nên y không hận Ôn Khách Hành.

Đúng vậy, y biết mình sẽ không hận được Ôn Khách Hành cho nên thản nhiên tiếp nhận sự thật rất không biết xấu hổ này.

*Rầm!* Cánh cửa lại bị đạp văng ra.

Chu Tử Thư không thể quen thuộc với thanh âm này, chắc là Ôn Khách Hành đã trở lại.

Chu Tử Thư khẽ thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, vừa nhấc mắt lên mới phát hiện người tới không phải Ôn Khách Hành.

Nữ tử ăn mặc xinh đẹp hùng hổ đi vào, phía sau nàng đi theo là Hoàng quản sự cùng với một đám gia đinh, chính là lão Hoàng quản sự bị Chu Tử Thư từng vì Ôn Khách Hành mà hung hăng tát một cái.

"Nương nương, đây chính là Chu Tử Thư, đêm đại hôn của ngài cáo mị quyến rũ Vương gia." Hoàng quản sự vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.

Vị nương nương này chính là trắc phi Ôn Khách Hành bị chỉ kết hôn, con gái thừa tướng Triệu Niệm, là muội muội của Triệu Tư từng bị Chu Tử Thư làm nhục nhã ở sân đấu cầu ngựa.

Ả ta đi về phía trước hai bước: "Nếu không phải ta sớm nghe nói ngươi là nam tử, ta còn tưởng rằng ngươi là nữ giả nam trang đấy!"

Chu Tử Thư ngồi trên giường, không để ý tới ả.

"Nương nương nói chuyện với ngươi, ngươi điếc sao?" Hoàng quản sự ở một bên thêm dầu thêm muối.

"Quên đi, ta cho rằng Vương gia có bao nhiêu sủng hắn cơ chứ." Triệu Niệm thoáng nhìn thấy xiềng xích trên chân Chu Tử Thư, trong lòng đắc ý: "Trước khi gả vào Vương phủ, ta còn không cam lòng mình là trắc phi, hiện tại xem ra, chính phi cũng không có gì đặc biệt, nhà mẹ đẻ ta chính là thừa tướng đương triều, tương lai ta sẽ làm chủ sự vương phủ. Còn ngươi, chẳng qua chỉ là đồ chơi mà Vương gia nuôi dưỡng trong phủ mà thôi."

"Hoàng quản sự, chúng ta đi thôi." Triệu Niệm nói xong, Hoàng quản sự trong lòng lo lắng, ông ta muốn báo thù cái tát lúc trước đã lâu, vì thế liền trắng răng trắng miệng: "Nương nương, hắn đang cười nhạo ngài!"

"Cái gì?" Triệu Niệm xoay người, Chu Tử Thư thản nhiên nghênh đón ánh mắt của nàng.

Chu Tử Thư làm sao có thể thèm để ý tới nàng, có điều là nếu Hoàng quản sự nói cười nhạo thì cười nhạo đi, dù sao cho dù mình không nói lời nào, chỉ cúi đầu biện giải Hoàng quản sự cũng có năng lực châm ngòi quan hệ của hai người: "Ta là đồ chơi không sai, nhưng Triệu cô nương, ngươi là trắc phi chân chính sao?"

Những lời này có thể nói là một cây gai đâm vào trong lòng nàng, Ôn Khách Hành căn bản không có chạm qua nàng, bằng không hôm nay nàng cũng sẽ không tới tìm Chu Tử Thư.

Nhìn phản ứng của nàng, Chu Tử Thư biết mình đoán đúng, trong lòng y cư nhiên còn có một tia nhảy nhót. Ôn Khách Hành đại khái còn thích mình, nhưng ý niệm này lập tức biến mất. Chính viện Ôn Khách Hành chính là hạ lệnh, ngoại trừ chính hắn thì ai cũng không được ra vào, Triệu Niệm làm sao lại được tiến vào? Còn không phải Ôn Khách Hành cho nàng quyền sao.

Triệu Niệm bước nhanh đến trước mặt Chu Tử Thư một cái tát tát tới, Chu Tử Thư mặc dù bị hạn chế nội lực, nhưng công phu quyền cước vẫn có một ít, y nhanh chóng lắc mình, Triệu Niệm đánh không được y, cuối cùng mệt mỏi thở hồng hộc: "Người đâu! Giữ hắn lại cho ta!"

Chu Tử Thư có linh hoạt đến đâu nhưng y cũng tránh không thoát được bốn năm người bắt giữ, huống chi trên chân y còn mang theo xiềng xích. Mấy người đè y lại, ép buộc y quỳ xuống. Triệu Niệm một cái tát tơi vào trên mặt y, khi ả bỏ tay ra năm dấu ngón tay hiện lên rõ ràng vô cùng.

"N ngược lại rất có thể nói." Triệu Niệm đưa tay: "Người đấm, lên roi."

Triệu Niệm lần này rõ ràng đã chuẩn bị mà đến, roi chờ đã sớm chuẩn bị xong ả tiếp nhận cây roi thật dài hung hăng đánh xuống, Hoàng quản sự ở một bên nóng lòng muốn thử.

Roi là đặc chế, một roi xuống tất sẽ lột da bong bật, đuôi roi đảo qua hai má Chu Tử Thư lưu lại một vết máu, vết máu thuật theo mà chảy xuống. Chu Tử Thư bị một roi, cả người đau đến run lên, nhưng y gắt gao cắn chặt hàm răng không phát ra một chút thanh âm, Triệu Niệm thấy vậy càng tức giận, không để ý liền liên tiếp quăng mấy roi.

Chu Tử Thư vốn mặc trung y mỏng manh, hiện tại nó đã rách nát đến mức không chịu nổi, khó khăn lắm mới che được thân thể, có chút vải vóc bị roi xé nát thật sâu rơi vào trong vết máu. Y vẫn cắn răng như trước không nói một tiếng trừng mắt nhìn Triệu Niệm, oán niệm thâm trọng, cũng không phải đối với ả.

Ôn Khách Hành, tại sao ngươi lại để nàng ta tra tấn ta!

"Miệng còn rất cứng." Hoàng quản sự khom lưng, bộ dáng nịnh nọt: "Nương nương, Chu Tử Thư dù sao cũng là đồ chơi của Vương gia, đả thương rồi, Vương gia phạt cũng không tốt."

"Vương gia sẽ bởi vì hắn trách tội bản cung sao? Huống chi hắn còn là một tên ngốc!"

"Lão nô không phải ý tứ này, chẳng qua lão nô có một cách thú vị, châm đâm, vô thương vô vết, lại là cực hình đau nhất, người xem hắn còn không mở miệng cầu xin ngài sao?"

"Hay lắm, thượng châm!" Triệu Niệm ôm tay, hướng về phía chúng gia đinh nói: "Bổn cung để các ngươi một người thưởng hắn một châm, ai có thể để cho hắn kêu ra, bổn cung liền thưởng cho người đó một lượng hoàng kim."

Một đám gia đinh nghe nói có hoàng kim cầm tất cả đều hưng phấn đến cực điểm, mỗi người rút ra một cây kim nhỏ, tranh nhau đâm vào, trên cánh tay, trên đùi, thậm chí còn đâm vào chỗ bị roi làm thương. Đau đớn chu tâm, sắc mặt Chu Tử Thư trong nháy mắt trắng bệch, thái dương mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Hoàng quản sự là ác độc nhất, ông ta đem ba cây kim nhỏ cùng một chỗ, nắm lấy ngón tay Chu Tử Thư, chậm rãi đâm vào, cơ hồ đem toàn bộ ngân châm tiến vào trong ngón tay, xoay tròn, vặn xiêu vẹo.

"Chu công tử, một cái tát lão nô ngài thưởng lão nô đến bây giờ ta đều nhớ kỹ, lão nô nhất định sẽ hồi báo ngài thật tốt." Ông ta nói vừa rồi rút ngân châm ra, lại chậm rãi đẩy vào.

Chu Tử Thư đau đến thở hồng hộc, trung y rách nát mang theo máu, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc dài tóc đầu tóc đầu, ánh mắt lại hung ác không chịu chịu thua, lại sinh ra làm cho người ta có một loại cảm giác đáng thương.

"Chu công tử, ngài cầu ta một tiếng, nói không chừng lão nô còn có thể thay ngài cầu tình!" Hoàng quản sự lại thêm mấy cây kim nhỏ.

"Đừng hòng! Giết ta đi!"

Hoàng quản sự vạn lần không nghĩ tới bị Chu Tử Thư nhổ một ngụm như vậy, nhất thời giận dữ, nâng một cước đạp Chu Tử Thư ngã xuống đất, trán Chu Tử Thư vừa vặn đụng vào góc giường, máu tươi chảy ròng ròng. Hoàng quản sự tức giận, không quan tâm, lại liên tiếp cho y mấy cước, không biết đá đến nơi nào, Chu Tử Thư vẫn cắn chặt răng không chịu lên tiếng bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay gắt gao che lại bụng mình.

Chất lỏng ấm áp đỏ tươi thấm ướt ống quần, Hoàng quản sự cười đến vặn vẹo điên cuồng.

Chu Tử Thư chưa bao giờ biết mình có thể đau đớn đến như vậy, y tựa hồ biết mình đây là bị làm sao, lại giống như là không biết, lực chú ý toàn thân đều tập trung ở một chỗ.

Ôn Khách Hành, ngươi và ta có lẽ thật sự đi tới bước mức cực hạn rồi!

"Các ngươi đang làm cái gì vậy!"

Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng liền nhào tới quỳ xuống: "Tham kiến Vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro