Phiên ngoại (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Có sản nhũ

Vân Nhạc vương phủ bày tiệc rượu một tháng, Vân Nhạc vương phi Chu Nhứ sinh ra một đôi long phượng thai, lão thái phi cùng Vương gia rất cao hứng, tất cả mọi người trong thành đều ăn qua tiệc mừng này. Chu Tử Thư vừa mới ở cữ xong, cả người đều đẫy đà không ít, mặt mày chiếu vào trước kia ít đi vài phần anh khí lại thêm vài phần ôn nhu.

Nữ nhi so với nhi tử càng thêm thích khóc nháo hơn một chút. Y hiện tại đang ôm tiểu nữ nhi cho con bú, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười, đứa nhỏ dần dần trìm vào giấc ngủ bất tri bất giác đem núm vú ngậm nhả ra. Trên núm vú thấu bột dính nước bọt của đứa nhỏ, lại treo một ít nhũ châu màu trắng sữa, sáng lấp lánh đứng thẳng.

Ôn Khách Hành gõ cửa vào kêu một tiếng "Ca ca" Chu Tử Thư vội vàng giơ ngón tay lên, hạ thấp thanh âm: "Suỵt! Nhóc con vừa mới ngủ." Sau đó một tay y kéo y phục của mình lên đem xuân quang che lại, nhưng đứa nhỏ còn đè một nửa, bộ ngực mềm mại một nửa còn lộ ra ngoài, Ôn Khách Hành nhất thời không dời được mắt tình.

Từ khi sinh con xong bộ ngực vốn bằng phẳng của Chu Tử Thư dần dần sưng lên, mới đầu chỉ lớn như quất tử tròn trịa, sau đó liền biến thành như bây giờ, giống như đầy đặn mượt mà hơn, ngay từ đầu y còn cảm thấy có chút xấu hổ, về sau liền thích ứng, nhưng ở trước mặt Ôn Khách Hành vẫn có chút không được tự nhiên.

"Hương vị của ca ca rất ngọt và thơm."

Chu Tử Thư lườm hắn một cái, không có ý định để ý tới hắn, y thật cẩn thận đem nữ nhi đang ngủ trong ngực đặt vào trong nôi, cẩn thận vén mép chăn gọn lại lại ngồi trở lại trên giường.

Ôn Khách Hành đại khái là cố ý, Chu Tử Thư bị hắn kéo ngồi trên người hắn, y dùng sức một cái, liền đem Ôn Khách Hành lật lại.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Một lúc giày vò này, áo ngoài vốn không khép lại lại rớt xuống, nửa bên ngực toàn bộ bại lộ trong tầm mắt của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành nhất thèo thở dốc nặng nề lên. Từ khi Chu Tử Thư lại có đứa bé đến bây giờ đã gần một năm hai người đều thật cẩn thận, không dám dùng sức, thập phần khắc chế, hơn nữa Ôn Khách Hành mỗi lần đều không tận hứng, hôm nay có thể coi như bắt được cơ hội.

Ngực tròn trịa, trên núm vú nhỏ giọt hạt sữa, Ôn Khách Hành đưa tay vuốt ve hai cái, càng nhiều sữa tràn ra.

"Ngươi đùa giỡn lưu manh gì đấy!"

"Hừ! Dựa vào cái gì hai đứa nhóc có thể ăn, mà ta có sờ một chút cũng không được!" Ôn Khách Hành bỗng nhiên ấn đầu Chu Tử Thư đến gần, thấp giọng nói: "Trước kia nó là chỗ của ta."

Trên mặt Chu Tử Thư nổi lên tầng đỏ ửng giận dữ nói: "Không được."

"Hành Hành muốn ăn, Hành Hành phải ăn được." Hắn nói xong lại một ngụm cằm Chu Tử Thư rồi xuống xương quai xanh, sau đó một ngụm cắn vào đầu vú.

"Ưm"

Một ngụm lực đạo này không nhẹ, Chu Tử Thư nhất thời ngẩng đầu lên, thở dốc liên tục, y cảm giác được Ôn Khách Hành đang mút, lực mút của hắn cùng hài tử không giống nhau, đầu lưỡi Ôn Khách Hành có kỹ xảo cào cào, Chu Tử Thư mềm nhũn xuống, hai tay từ chối chậm trãi biến thành ôm chặt, thậm chí là ấn đầu hắn kề sát vào mình.

Tay Ôn Khách Hành cũng không thành thật, từ thắt lưng Chu Tử Thư vươn vào, dọc theo đường đi di chuyển, đi an ủi bộ ngực khó chịu đang trướng ở bên kia, quần áo khó khăn treo trên cánh tay. Ngoài cửa có người nói chuyện, Ôn Khách Hành thực hiện hành động xấu xa ôm Lấy Chu Tử Thư, một bên mút, một bên đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa. Chu Tử Thư theo bản năng hai chân gắt gao ôm chặt trên thắt lưng hắn.

"Ưm... Hành Hành... Nhẹ một chút, ừm đừng uống sạch."

Ôn Khách Hành nghe vậy ngẩng đầu trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất: "Ca ca, từ khi có hài tử, huynh luôn để ý hai đứa nó, đều không quan tâm đến Hành Hành nữa."

"Tại sao ta lại không quan tâm đến ngươi chứ. Ừm.... Đừng bóp như vậy."

"Huynh chính là không quan tâm ta, ta phải trừng phạt huynh như thế nào đây."

Ôn Khách Hành ở trên giường luôn là tên xấu xa.

"Hay ta mở cửa đi ra ngoài để cho bọn họ nhìn thấy Vương phi của bọn họ nhé."

Ôn Khách Hành nói xong liền muốn mở cửa, Chu Tử Thư sợ tới mức vội vàng áp sát hắn kháng cự: "Không được, đừng như vậy."

Cửa ọp ẹp một tiếng, nứt ra một khe hở, Chu Tử Thư cực kỳ sợ hãi: "Hành Hành, đừng như vậy, ngươi nói cái gì ta đều nghe lời ngươi, ngươi thế nào cũng được, đừng đi ra ngoài, ta sẽ bị nhìn thấy. Ca ca sẽ ngoan ngoãn, có được hay không."

Ôn Khách Hành lắc đầu: "Lần trước cùng nhau tắm rửa còn nói giúp ta cắn, kết quả ngươi cũng không có."

"Bây giờ ta sẽ giúp đệ cắn!"

"Được." Ôn Khách Hành cười hì hì rất hài lòng, câu tiếp theo chính là" "Đi ra ngoài cắn cho ta đi!"

"A đừng!"

Cửa toàn bộ bị mở ra, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, gió nhẹ thổi nhẹ, Chu Tử Thư cả người ôm chặt Ôn Khách Hành, ý đồ dùng thân thể Ôn Khách Hành ngăn trở hai bộ ngực của mình, nhưng chỉ cần có tâm nhìn thì ai mà không nhìn thấy sữa non tròn trịa kia đè ở hai bên chứ.

Kỳ thật Ôn Khách Hành đã sớm sai người lui, hắn làm sao nỡ để A Nhứ của hắn bị người khác nhìn thấy, nhưng Chu Tử Thư nhất thời khẩn trương, lại không phát hiện trong viện căn bản không có người. Ôn Khách Hành ôm y dưới tàng cây liễu, bảo y dựa lưng vào cây liễu, đầu vùi vào giữa hai bộ ngực của y, liếm qua liếm lại lại mút, một tay vươn xuống phía dưới, đi sờ nơi bí mật của y.

Ôn Khách Hành bỗng nhiên nở nụ cười: "Tiểu huyệt của ca ca là đặc biệt lưu lại cho Hành Hành xen kẽ, hành thượng sảng khoái, để cho Hành Hành bắn."

"Câm miệng!"

"Đã thao nhiều như vậy, lại cũng đã từng sinh hài tử rồi sao lại vẫn chặt như vậy."

_Toàn văn hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro