Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh là mùi máu tươi.

Mưa tên đã dừng lại.

Chu Tử Thư cắn răng, cởi bỏ vòng tay Ôn Khách Hành rút bạch y kiếm ra, kỳ thật y bị xuyên qua xương hồ điệp, hai cánh tay cử động đã liên lụy đến vết thương khiến mình đau nhức vô cùng. Y đem Ôn Khách Hành sinh tử chưa biết ôm đến mặt sau tường viện, tận lực bảo đảm an toàn của hắn.

"Hành Hành, người đả thương ngươi, ta tất sẽ để cho hắn bầm thây vạn đoạn."

Bên ngoài tường viện là một mảnh hắc áp, bọn chúng đều là cận vệ của Hoàng thượng, đều dũng mãnh.

Hoàng thượng vốn tưởng rằng hai người bọn họ đều đã mất mạng lại không nghĩ tới Chu Tử Thư ngoại trừ lúc trước bị xuyên xương hồ điệp ra thì không tổn hại gì. Vẻ mặt hắn ta tự như không thể tin: "Tại sao ngươi có thể?"

"Tại sao không thể?" Chu Tử Thư cầm kiếm, y vốn là sát thủ của hoàng thượng, lại hiểu rõ hắn nhất: "Ngươi trước kia giết cha ruột giết thân huynh giết thân đệ mình, đại khái chưa từng có được tình yêu đi."

Cận vệ dữ tợn từng chút từng chút tiếp cận y, Chu Tử Thư ngày thường giống như một con mèo ngoan ngoãn, hôm nay lại đỏ mắt. Huyết quang lệ quang, kèm theo mưa xuân, trong đất đều tràn đầy mùi tanh.

Giết quá nhiều người, chảy quá nhiều máu. Cả người Chu Tử Thư chết lặng vô lực, y thề, đây sẽ là lần cuối cùng y dùng bạch y kiếm, nếu như có thể thuận lợi sống sót trở lại.

Không có nếu, mà là phải, bởi vì y đáp ứng Ôn Khách Hành, muốn cùng hắn trở về Vương phủ.

Xuân lôi cuồn cuộn, Chu Tử Thư dưới sấm sét kinh thiên, một kiếm chỉ về phía hoàng đế, bên cạnh hoàng đế chỉ còn lại một cận vệ, run hai chân, kiếm cũng không nắm được, bởi vì hắn chưa từng thấy qua người nào đáng sợ như vậy. Toàn thân đều là vết thương, lại nắm chặt kiếm không buông, một mình giết mấy trăm người, ánh mắt như sói.

"Chu, Chu thủ lĩnh, có chuyện chúng ta hãy từ từ nói, có chuyện hãy từ từ nói." Hoàng thượng vẻ mặt tiểu nhân, không còn đắc ý lúc trước. Chu Tử Thư đưa kiếm về phía trước một phần, sợ tới mức hắn rầm một tiếng quỳ xuống.

"Quốc gia không thể một ngày vô chủ, ta nghĩ Vân Nhạc vương nhà ta cũng sẽ không giết ngươi." Chu Tử Thư cười lạnh: "Ngươi cứ an tâm ngồi ở vị trí cao kia, vĩnh viễn hưởng thụ cô độc đi!"

Chu Tử Thư nói xong, chậm rãi dịch thân thể, kỳ thật y đã kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng cõng Ôn Khách Hành từng bước từng bước biến mất trong màn mưa dày. Đợi đến khi Chu Tử Thư mở mắt, đã là bảy ngày sau.

Y choáng váng đến lợi hại nhưng vẫn nhận ra đây là nóc nhà của Vân Nhạc vương phủ, câu đầu tiên khi y mở miệng chính là: "Ôn Khách Hành đâu? Hàn Hành đâu?"

Người chiếu cố y là lão thái phi, nghe vậy cúi đầu.

Chu Tử Thư càng sốt ruột: "Ôn Khách Hành đâu?"

"Hắn đi nấu thuốc cho con, con nằm xuống đi."

Chu Tử Thư nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nằm trở về mới phát hiện mình gần như toàn thân đều quấn băng gạc, đau đớn dị thường khó chịu. Y biết Ôn Khách Hành không có việc gì nên người cũng thả lỏng, ý thức cũng thả lỏng, chỉ trong chốc lát liền hôn mê.

Chờ Chu Tử Thư hoàn toàn tỉnh lại, lại qua bảy ngày nữa. Tiết trời đã dần dần đã vào hạ, động một chút liền toàn thân đầy mồ hôi, Chu Tử Thư đứng dậy hoạt động gân cốt đi tới đi lui ở chính viện Vương phủ.

"Tham kiến Chu công tử." Các tiểu nha đầu cúi chào y, y cũng đáp lại, các quản sự chạy tới chạy lui, đo kích thước cho y, thay xiêm y mùa hè, công việc bận rộn này chính là hơn nửa ngày.

"Vương gia đâu? Có chuyện gì xảy ra không?"

Quản sự buông thước xuống, cười cười không đáp.

Chu Tử Thư giờ phút này mới cảm thấy không đúng: "Ôn Khách Hành đâu? Chuyện gì xảy ra với hắn?

"Chu công tử, Vương gia..." Có một quản sự nhịn không được: "Vương gia mạng treo một đường, bị một vị vu y đến Nam Cương đón đi, nói là thử cứu."

"Vì sao không sớm nói cho ta biết? Tại sao ngươi lại giấu ta?"

"Là lão thái phi bảo chúng nô tài đừng nói lỡ miệng, Chu công tử ngài không phải cũng là nuôi hơn nửa tháng mới tốt sao?"

"Không đúng, Ôn Khách Hành không phải thích mặc nhuyễn giáp sao?"

"Vương gia có thói quen mặc nhuyễn giáp, theo lý thuyết, có nhiều mũi tên đâm vào cũng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng ngày đó trên mũi tên có kịch độc."

Chu Tử Thư không muốn nghe tiếp nữa, y chỉ hận lúc ấy mình không tự tay kết liễu cẩu hoàng đế. Lúc này thu dọn hành lý, vội vàng đi về phía Nam.

Đường xá Nam Cương xa xôi, mùa hè đắng nóng ẩm ướt, xà trùng cũng nhiều, đến mùa đông lại âm lãnh vô cùng. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không có kết quả.

Chu Tử Thư trong lòng cảm thấy, Ôn Khách Hành nhất định vẫn còn.

Y ở lại Nam Cương, cuộc sống tuy thê lương nhưng trong lòng có hy vọng.

Mấy ngày trời mưa, khó có thể tươi sáng, Chu Tử Thư đem quần áo của mình phơi ra ngoài, đó là một bộ hỉ phục khi mặc vào y gả cho Ôn Khách Hành, đến nay y vẫn cẩn thận bảo quản.

Cửa lớn bỗng kẽo kẹt một tiếng, Chu Tử Thư nghe tiếng ngẩng đầu, hỉ phục mỏng manh, bóng dáng lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người, người tới chậm trãi đi tới. Dây phơi quần áo buộc rất cao, hỉ phục giống như khăn hỉ đỏ của tân nương che lấy mặt Chu Tử Thư. Người tới đến gần, nhấc tấm lụa mỏng màu đỏ lên.

"Ca ca, huynh có ăn kẹo không?"

Giống như ngày xuân năm đó, y gả vào Vương phủ, người nọ ngây ngốc hướng về phía y nói 'ca ca, huynh ăn kẹo không.'

Thiên Nhai Lãng Khách, hồng nhan bạc đầu.

Hoàng Thiên Hậu Thổ, vĩnh bất phân li.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro