[2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái chết của Roger, Mihawk quyết định trở thành Shichibukai để có thể tự do đi lại mặc dù không có phi hành đoàn nào cả.

"Vậy còn đứa nhóc kia..." Phía Hải quân quan sát đứa trẻ nhỏ nhắn nắm lấy ngón út của Mihawk, chần chừ hỏi.

Mái tóc trắng trông có chút chói mắt. Không phải do màu sắc của nó, trước giờ bọn họ gặp cũng không ít người có màu tóc này, chỉ là nhìn không ra lần này có gì khác.

"Đó là em... con gái ta. Nó không phải Hải tặc." Mihawk nói, từ "em gái" chưa kịp phát ra liền gặp phải ánh nhìn chằm chằm của Shiro. Đảm bảo rằng nếu nói ra hai chữ "em gái", con bé này sẽ lại lớn tiếng gọi bằng "papa".

Shiro đã mạnh dạn hơn trước, cô nhóc đã thực sự lấy can đảm để nói với Mihawk rằng mình không muốn trở thành Hải tặc mặc dù papa của mình đã, vẫn và sẽ làm Hải tặc.

Shiro bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt họ, lính Hải quân lập tức không thể không so sánh hai người này.

Cha biểu cảm nghiêm nghị thì thôi, con cũng là tiểu mặt đơ....

Mới đầu ai cũng thắc mắc vẻ ngoài khác nhau, nhưng có lẽ con nhóc này theo gien mẹ đi, tính cách thì giống với cha không sai vào đâu được.

Mihawk đã nổi tiếng trước cả khi kỉ nguyên Hải tặc bắt đầu, vì vậy việc người này đã trở thành cha chẳng mấy chốc đã lan gần như cả bốn vùng biển. Còn chiếm nguyên một góc của tờ báo kèm với việc trở thành Shichibukai, Shiro mím môi đọc tờ báo, không nghĩ tới bản thân vơ được ông bố đẳng cấp như thế này.

"Con cần luyện tập nhiều hơn là tiếp tục nghịch mấy tờ giấy đó." Mihawk đang cố nghĩ ra từ ngữ thích hợp để quở trách Shiro khi cô nhóc vẽ lên mấy lá bùa kì lạ bằng chính máu của mình.

Trước giờ Mihawk chưa từng mắng người, chỉ có xúc phạm hoặc khiêu khích đối thủ. Nhưng không thể mắng Shiro một cách... thô bạo, vì con bé là con gái.

Con gái của hắn.

"Con dùng nó để tấn... phòng thủ. Nhưng nó không thể hoàn hảo, con muốn hoàn thiện nó."

Mihawk nhíu mày, chuyện này không đơn giản khi một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi đã học được cách vẽ bùa bằng máu?

"Cách này con học từ đâu?"

"Con được dạy, mọi người luôn nói con vô dụng vì không thể làm được nó. Hơn nữa, chỉ có con mới dùng máu để vẽ, những phương thức khác không thành công."

"Không nhất thiết phải dùng thứ này." Mihawk ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng sớm đã mắng "mọi người" trong lời của Shiro không ra gì, một đứa trẻ làm sao lại bắt nó học cái này....

"Nhưng...."

"Con làm thứ gì mà con muốn. Thử vũ khí khác đi."

"Kiếm, cung, súng, còn nhiều loại nữa. Chúng ta có nhiều thời gian để chọn."

"Con hiểu rồi, vậy thì chọn....kiếm đi. Giống papa nha!"

Đúng là có nhiều thời gian.

Mihawk dành khá nhiều thời gian để....chèo thuyền cho vui, nên lúc nào chán trôi trên biển thì cả hai lại lên đất liền tập luyện.

Hắn cũng hiểu được cái mà Shiro nói dùng bùa để tấn công nhưng không thể hoàn thiện.

Mỗi khi con bé muốn làm một thứ gì đó bốc cháy bằng thứ giấy này, được tạo ra lại không phải lửa mà là sét đột nhiên giáng xuống ngay tại chỗ. Sau lần đó đứa trẻ này vẫn không bỏ cuộc, thử rất nhiều kiểu khác nhưng hầu như đều không như ý muốn.

Ngược lại đối với dao thì lại rất có thiên phú. Ban đầu vốn dĩ chỉ cho nghịch kiếm gỗ, không biết Shiro tìm được con dao từ đâu, rất thành thục mà đâm chọc ném các kiểu.

Dọa mấy con vật nhỏ trong rừng sợ chạy đến không sót lại một con.

"Sao con giỏi dùng dao như vậy?"

"Dựa vào linh cảm thì phải, con cứ cầm dao lên cảm giác sẽ rất thuận tay." Shiro trả lời, tay vẫn không ngừng đục một cục đá nhỏ. Chẳng mấy chốc tạo hình con thỏ càng ngày càng rõ rệt.

Nhưng sau đó cô nhóc vẫn chưa từ bỏ việc sử dụng bùa, Mihawk cũng không cản nữa. Chỉ nhắc lúc dùng phải cẩn thận và có chừng mực.

Bản thân Shiro cũng muốn từ bỏ, nhưng không biết cách để thay đổi, thói quen này không dừng lại được. Hai mươi mấy năm trước đều luyện tập thứ này đến suýt mất mạng, cũng không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ.

Shiro - 17 tuổi

Twitter artist: @ru_ra1n Mình không tìm được link ảnh đó, nó trôi mất rồi (TvT)

Vì nghịch bùa quá nhiều và cách làm khác với bình thường nên đôi khi Shiro cũng phát hiện ra nhiều tác dụng khác. Nhưng không hẳn là cô kiểm soát được nó và thường xuyên bị lỗi.

Từ khi hai người chuyển đến đảo Kuraigana, Mihawk thỉnh thoảng có đi một mình để tìm ai đó. Hơn nữa lúc về còn dặn đi dặn lại Shiro rất kĩ.

"Con nên tránh xa mấy thằng tóc đỏ ra, nhất là cái tên làm Hải tặc đó."

"Vâng?"

Shiro mơ hồ trả lời, thằng tóc đỏ là thằng nào, còn làm Hải tặc? Có phải cái người được đồn là kì phùng địch thủ với papa?

Chỉ một đối thủ thực sự khiến Mihawk phải nhìn nhận và kẻ đó đã cùng ông ấy chiến đấu không biết bao nhiêu lần: Shanks Tóc Đỏ. Có thể nói, họ chắc chắn đã đánh với nhau nhiều đến nỗi thành ra chai mặt, và có thể làm bạn uống rượu nếu không đụng kiếm.

Nhưng Shiro chưa từng gặp mặt người đó bao giờ, mà papa nói nên tránh xa thì cứ tránh, cô cũng chả để tâm nhiều vì bản thân thỉnh thoảng mới đi ra biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro