Chương 5: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khaotung rất cố chấp với những gì cậu xác định là của mình, cho dù có hủy đi thì cũng chẳng muốn người khác có được, nhưng thứ lọt được vào tầm mắt của cậu lại ít đến đáng thương, dù là người hay vật cũng đều vậy. Cái tính này nói xấu thì cũng không xấu mà nói tốt thì không hẳn tốt, nhưng không sao cả, Yim với Namtan nằm trong số những người lọt vào mắt Khaotung là được rồi, còn gì phải bận tâm nữa đâu chứ.

"Được thôi. Lát anh nấu cơm xong thì gọi tôi nhá. Thank you."

Yim xách hành lý lên chuẩn bị đi đến phòng của mình.

Nhóc là khách, mà khách thì không cần phải làm gì cả, nhóc không muốn thừa nhận là nhóc đang muốn hành tên đáng ghét kia đâu.

"Để chị nấu cho, sẽ nhanh thôi, em cứ nghỉ ngơi đi."

Namtan nghe thế thì quay sang nói ngay với Khaotung rằng bản thân xung phong nhận trách nhiệm này, dù sao cô nàng cũng thích việc nấu cho người khác ăn mà. Đồng thời cũng không quên nhờ vả Yim mang hộ lên đồ giúp mình, dù sao cũng tiện đường.

"Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, canh cải chua và pana cotta vị chanh dây nhá."

Yim nghe thế thì ra điều kiện ngay, hiếm khi mới có cơ hội được đòi hỏi, phải tranh thủ ngay.

Mấy món này quá dễ với Namtan nên cô nàng gật đầu rồi quay sang nhìn Khaotung ý hỏi muốn ăn gì để cô nấu luôn.

Khaotung vừa cười vừa gật đầu cảm ơn Namtan, ánh mắt ý bảo ăn gì cũng được.

Cũng may mà có Namtan gánh cậu, chứ cậu không giỏi nấu ăn lắm. Nếu để cậu nấu cơm, dù bếp không nổ thì chắc tối nay mọi người sẽ bắn pháo hoa cả đêm mất.

Bất chợt Yim đưa mắt lướt qua chợt bắt gặp ngay nụ cười quái lạ kia của Khaotung mà thấy nhức nhức cái mắt, mở miệng sỉ vả ngay.

"Tung, trời chưa tối mà anh đã muốn nhát ma tôi à, cười thấy mà rợn người á."

"Đúng đó, em cười thế tối nay chị thể nào cũng mơ thấy ác mộng cho coi."

Namtan hiếm khi không xỉa xói Yim mà đồng tình với lời nói của nhóc, vẻ mặt nhăn nhó, bĩu môi chê bai cậu.

Yim thật muốn đập nát cái nụ cười kinh tởm kia của Khaotung ghê, cười như mấy kẻ biến thái.

"Được rồi, cất đồ đi."

Khaotung nghe nói thế bèn thu lại nụ cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc như bình thường, vừa kéo vali lên lầu vừa nói với hai người kia.

Yim thấy Khaotung đi rồi thì vội vàng kéo vali của mình và Namtan lon ton chạy theo sau, nhưng vẫn không quên nói to với Namtan.

"Đừng quên nấu mấy món tôi đã order nhá."

Namtan cười trong bất lực, nhóc Yim này khi nhắc đến đồ ăn là như trở thành một con người khác hoàn toàn vậy.

Cô nàng xoay người đi vào nhà bếp chuẩn bị bắt tay vào làm một bàn tiệc nho nhỏ "bồi bổ" cho hai bạn "nhỏ".

...

Sau khi nghỉ ngơi ăn uống xong xuôi, cả ba người đều không hẹn mà cùng đi ra ngoài phòng khách. 

Trên ghế sô pha to rộng màu xám xếp đầy gối tựa màu đen, bên góc phải có sẵn một chiếc mền nhỏ. Phủ phía dưới sàn là thảm lông đen mềm mại, Yim lao tới ngồi bệt xuống thảm rồi tựa lưng ra sô pha phía sau. Vừa ăn uống no say xong, cảm giác buồn ngủ ập tới nhanh chóng, Yim ngồi thẳng lưng lên, vỗ nhẹ vào mặt mình để tỉnh táo lại, bọn họ chuẩn bị bàn bạc chuyện quan trọng, nhóc không thể mất tập trung vào lúc này được.

Namtan đi ra sau cầm theo bình trà và đĩa trái cây, rót cho mỗi người một tách trà rồi ngồi lên sô pha bên cạnh Yim.

Khaotung lấy một sấp giấy tờ chi chít chữ và ba chiếc laptop ra đưa cho Namtan và Yim.

"Đây là hợp đồng thuê nhà kho ở ngoại ô thành phố, chỉ mới cọc tiền thôi. Với lại tránh bị người ta để mắt đến nên đã chia ra thuê ở các quận khác nhau nhưng vẫn cố gắng ở gần nhau hết mức để tiện bề kiểm soát."

Bỏ mấy tờ hợp đồng qua một bên, cầm bảng kế hoạch lên đọc lướt qua, Yim bất ngờ đến há to miệng nói không nên lời. Quá tỉ mỉ, quá chi tiết, quá phức tạp là những chữ đang chạy trong đầu Yim lúc này.

Vẻ mặt của Namtan đang ngồi bên cạnh cũng không khác Yim là bao. Bản thân cô là người lên kế hoạch tác chiến cho tổ chức bao nhiêu năm rồi, gần đây nhất là xin chuyển sang hợp tác nhóm với Khaotung và Yim, cô vẫn giữ nguyên vai trò cũ của mình nhưng phải thừa nhận rằng cô sẽ chẳng thể nào làm được bảng kế hoạch chi tiết đến như này.

Bọn họ chỉ mới được biết đến chuyện này mấy năm gần đây thôi, cứ nghĩ khi đó là lúc Khaotung bắt đầu kế hoạch, nhưng nhìn đến mốc thời gian được chú thích cẩn thận trên bảng kế hoạch mới chợt nhận ra rằng những gì bọn họ phải làm chẳng bằng một góc của bảng kế hoạch.

Chẳng ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều tự chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chỉ có tiếng lật giấy và tiếng bàn phím vang lên phá vỡ đi không gian tĩnh lặng này.

Chợt tiếng trầm thấp của Yim vang lên.

"Nhiều thế này, tôi sợ mình không cất hết được."

Câu tường thuật không đầu không đuôi như này khiến Khaotung và Namtan khó hiểu mà đưa ánh mắt nhìn đến Yim. Khuôn mặt nhóc hơi cúi xuống, ánh mắt không nhìn lại bọn họ mà nhìn vào đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau.

Trong đầu Khaotung lướt qua một suy nghĩ nào đó nhưng chưa kịp nắm bắt lấy đã vụt mất, cố gắng đuổi theo suy nghĩ đó mà chẳng kịp nữa. Trong lúc cậu đang mãi suy nghĩ mà bỏ qua mất ánh mắt lóe lên tia sáng khác lạ của Namtan, đôi tay đang cầm tờ kế hoạch cũng hơi dần siết nhẹ lại chứng tỏ tâm trạng đang bất thường của mình.

Khaotung lên tiếng phá tan đi khoảng không tĩnh lặng lúc này, tay đưa ra cầm lấy cây bút trên bàn.

"Ý nhóc là sao?"

Cả người Khaotung như chìm vào trong bóng tối u ám, khí thế tĩnh lặng như nước mà sâu như đại dương này khiến Namtan ở bên cạnh phải lùi xa ra trong vô thức.

Hai người kia nhìn chằm chằm cây bút Khaotung đang cầm trên tay,  cảm giác nguy hiểm lan tỏa ra xung quanh, Namtan với Yim căng cứng hết cả người lại, ai cũng ở trong thế phòng thủ.

Chợt Yim đưa tay ra đặt ngay phía trước máy tính, Khaotung nhìn theo bàn tay đó. Chiếc máy tính đang nằm trên bàn bỗng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Đồng tử của Khaotung co rút lại, trên khuôn mặt trước giờ không để lộ quá nhiều cảm xúc thế mà lúc này đây lại xuất hiện sự kinh ngạc đến mức ngẩn cả người ra. 

Namtan nhìn theo tầm mắt của Khaotung hướng đến chỗ Yim cũng vừa hay thấy được cảnh tượng này, trong phút chốc vì quá bất ngờ không kiểm soát được cảm xúc, bóng đèn trên trần nhà vỡ tung ra. 

Khaotung và Yim cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra mà ôm chặt lấy đầu mình, Yim vì đau quá mà đã trực tiếp ngất đi.

Cảm giác bản thân không thể cứ bị đau tiếp tục như vậy, Khaotung vùng dậy vung tay đánh ngất Namtan đi. Cảm giác đau đớn biến mất ngay lập tức, Khaotung ngã người thẳng xuống ghế thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Khaotung trầm ngâm nhìn hai người kia, cảm giác mọi chuyện đang dần vượt qua những gì mình đã biết trước. Sự sợ hãi, lo lắng đến tột cùng kéo đến khiến tim cậu đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Mọi việc từ lúc đó đến giờ nhìn thì có vẻ như theo đúng như những gì cậu đã nhớ, nhưng từng việc một xảy ra đều ngày càng dần có xu thế vượt quá tầm kiểm soát của cậu.

Chỉ riêng nói đến chuyện viên kim cương đỏ kia, theo trí nhớ của cậu, viên kim cương không phải màu đỏ, chủ nhân cũng chỉ là một thương nhân giàu có bình thường. Nhưng đến lúc này đây, cậu phải chấp nhận một điều rằng, kể từ lúc cậu sống lại, mọi chuyện đã từ từ lệch khỏi quỹ đạo chính của nó rồi, hiệu ứng bươm bướm diễn ra chính vào cái ngày đó.

Bây giờ đây, bốn bề giáp địch, hai người này lại thức tỉnh dị năng trong hoàn cảnh này, rốt cuộc là mới có được hay là bị thứ gì đó làm biến đổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro