Chương 4: Nhà mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bíp... Bíp" Màn hình định vị trên xe bất ngờ báo động. 

Ngoài một chấm xanh là xe của mấy người Khaotung ra thì còn có rất nhiều những chấm đỏ khác đang bám theo phía sau. Nếu Khaotung đoán không sai hẳn là đám người tổ chức giết người diệt khẩu, sẵn tiện lấy đi luôn viên kim cương. 

Qua lâu như vậy nhưng tổ chức vẫn có thể trường tồn cho đến hôm nay, đã thế còn phát triển lớn mạnh như bây giờ là đều nhờ vào quy tắc "không được để lại mầm họa dù là nhỏ nhất" này, bởi vì công việc chính tổ chức là trộm cắp cho nên kết thù không hề ít, nếu lỡ để lộ ra vị trí căn cứ hoặc nội dung nhiệm vụ vậy thì chắc chắn sẽ bị rất nhiều thế lực khác liên thủ bủa vây càn quét.

Lẫn trong đám chấm đỏ trên màn hình còn có một hàng tầm mười mấy chấm sắp xếp rất quy củ, theo một hàng dọc thẳng tắp. Có thể thấy rõ hàng chấm thẳng tắp đó chỉ chưa đến một nửa của các chấm rải rác kia.

Tiếng súng vang rền truyền đến từ phía sau, Yim và Namtan nghe thấy tiếng thì đều tái mặt sợ hãi. Mục đích của tổ chức thì bọn họ đã biết rồi, nhưng chấm đỏ thẳng hàng kia là ai, chỉ tình cờ lạc vào chính giữa thôi hay là có mục đích khác.

Bọn họ là siêu trộm được đào tạo bài bản, có từng được tiếp xúc qua với vũ khí, nhưng trên thực tế bọn họ lại rất ít khi dùng tới nên kinh nghiệm khi đối đầu với thứ vũ khí nóng này không nhiều, lo rằng bản thân vì thiếu kinh nghiệm để đối phó mà tự đưa mình cho diêm vương.

"Khaotung, em tập trung lái xe đi, chị theo dõi cho. Cố gắng đẩy nhanh tốc độ, kéo dài khoảng cách, tránh bị lẫn vào vùng chiến."

Namtan lấy chiếc máy tính ra kết nối với vệ tinh để theo dõi hành động của đám chấm đỏ phía sau kia.

"Biểu tượng trên xe kia quen lắm nhưng lại không nhớ ra được là thấy ở đâu?"

Yim cầm óng nhòm nhìn về phía hàng xe phía sau, thấy logo trên chiếc xe đi đầu kia bỗng cảm thấy rất quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.

Khaotung cũng nhìn lướt qua nhưng vì xa quá nên không thấy rõ logo là mấy, nhưng tâm trạng của cậu vẫn nơm nớp lo sợ nãy giờ, cố gắng nhấn ga lao nhanh nhất có thể.

"Đội hình đường thẳng diệt sạch quân còn lại rồi."

Vẻ mặt Namtan căng cứng gấp máy tính lại, cô cũng không ngờ rằng tổ chức lại thua dễ dàng đến thế, số lượng giữa hai bên chênh lệch đến hơn gấp đôi nhưng chẳng làm được gì.

"Ngắt kết nối với vệ tinh đi Yim, chị tắt hết thiết bị dẫn truyền sóng của chúng ta đi."

Khuôn mặt Khaotung căng thẳng, cảm thấy chuyện này chẳng hề đơn giản xíu nào, thế nên bảo Yim với Namtan dừng mọi tín hiệu truyền đi, còn bản thân thì phóng xe đi theo con đường nhỏ bên cạnh, bỏ qua con đường chính diện.

Khaotung không rõ bọn chúng có phải muốn đuổi theo mình hay không, nhưng tốt nhất cứ xem như chưa từng thấy gì cả, phiền phức nên bỏ không nên rước.

Thành phố Q đã ngay trước mắt.

Giảm tốc độ lại, bánh xe lăn chậm rãi lướt qua những cánh đồng lúa mẫu lớn mênh mông, thưa thớt đâu đó là vài căn chòi nhỏ lụp xụp.

Khaotung còn nhớ, chính tại nơi này đã mở ra cho cậu con đường đi đến tổ chức, đi đến bóng tối, đi đến với những nhiệm vụ không hạn định. Cậu muốn thoát khỏi nơi đó và chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ trước khi...

Thoáng chốc đã đến trước căn biệt thự cũ kĩ nằm ngay sau cánh đồng lúa rộng lớn kia, xung quanh được bao bọc bằng bước tường rào cao phủ đầy dây leo rậm rạp.

"Ê Tung, nơi này vắng quá, tính rủ chị với thằng Yim đóng phim kinh dị hay gì vậy."

Namtan nhìn chung quanh chẳng có căn nhà nào ngoài căn biệt thự này, với lại trên đường đi đến đây cũng chẳng có mấy người đi đường. Vắng lặng và u ám là những từ nhảy ra trong đầu cô ngay lúc này.

"Sợ thì nói đi có gì phải ngại."

Yim nghe thấy Namtan bảo thế bèn nhảy vào khịa cô nàng, nãy do bị truy đuổi nên căng thẳng quá mà không dám hó hé, chứ giờ thì có gì phải sợ.

Namtan cũng chẳng e ngại gì, lên giọng đáp trả lại ngay, chẳng những thế còn khịa thêm câu khiến Yim tức xì khói.

"Cút đi. Miệng thối như vậy mà tên kia cũng ưa được hả? Đúng là cái thứ điên tình."

Yim chuẩn bị nhào đến đấm tay đôi với Namtan thì bị cái nhìn của Khaotung làm cho im bặt, dừng lại toàn bộ mọi hành động, ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn thẳng về phía trước, trông ngoan ngoãn chẳng khác nào học sinh tiểu học khi có giáo viên đến dự giờ.

Namtan thấy thế thì khẽ phì cười, tên Yim này chỉ được cái miệng to thôi chứ sợ Khaotung như chuột sợ mèo vậy đó. 

Yim nghe thấy tiếng cười của Namtan nên liếc một cái qua kính chiếu hậu cho bỏ tức.

Ba người họ dừng xe lại ngay trước cổng, Yim xuống xe đẩy nhẹ cánh cổng lớn được chạm khắc tinh xảo, mái vòm thạch cao trắng tươi mới và độc đáo kết hợp với mái ngói đỏ nhạt. Một tiếng kêu to minh chứng cho sự cũ nát của căn nhà này, dù cũ nhưng vẫn có thể thấy được sự hào nhoáng cũng như lộng lẫy mà căn biệt thự này từng có trước đây.

Đưa mắt lướt nhìn xung quanh tràn ngập hoa cát cánh, những bông hoa hình chiếc chuông đong đưa trong gió mang theo vẻ đẹp trong trẻo, đơn giản mà mê hoặc, màu tím tươi mát nhẹ nhàng cuốn hút mắt người nhìn dưới ánh trăng phản chiếu.

Ngay chính giữa là một đài phun nước tinh xảo màu trắng xám. Các cột tường bên ngoài tòa nhà được trang trí bằng những bức tượng điêu khắc thiên thần tuyệt đẹp.

Nhìn căn biệt thự cổ kính phong cách phương Tây với hàng dây leo bám trên bức tường nằm ngay phía trước kia mang đến cho người xem cảm giác nguy nga, tráng lệ. Chỉ là dưới ánh trăng nhàn nhạt, căn biệt thự nằm trơ trọi giữa một mảnh đất to lớn cứ lạnh lẽo và u ám như những căn biệt thự trong các bộ phim ma.

Khaotung có thuê người để dọn dẹp nơi đây định kỳ, nhưng cậu thích mớ dây leo trên tường như thế nên không cho người ta dọn đi, nhìn tổng thể căn biệt thự trông vừa bí ẩn vừa ma mị.

Sau khi dừng xe ngay trước sân, ba người xuống xe cùng nhau đi vào trong nhà.

Những bức tranh, chiếc bàn dài, đèn chùm cao, sàn nhà gỗ sáng bóng, tủ đựng rượu cổ điển... Tất cả mọi thứ đều được bày trí tinh tế và đẹp mắt.

"Đây là nơi anh đã nói đấy à?"

Yim đến gần vỗ vai Khaotung và hỏi. Còn nhớ mấy năm trước, Khaotung bảo là đã mua được một căn nhà ở khu Nam thành phố Q, nói là đẹp với rộng lắm, bảo là có ý muốn rút khỏi tổ chức rồi về sống ở đây, hỏi nhóc với Namtan có ý muốn đi theo cậu không.

Lúc đó Yim cũng nghĩ chắc là mấy căn nhà cấp bốn bình thường đủ sống thôi, ai có dè chữ rộng trong suy nghĩ của nhóc với của Khaotung nó cách biệt một trời một vực như vậy.

"Ừ, là nó. Thấy thế nào?"

Khaotung quay đầu nhìn thẳng vào mắt Yim mà hỏi.

Ánh mắt sắc bén lướt tới, Yim có cảm giác nếu dám có ý kiến gì thì tên kia nhất định sẽ đá nhóc bay đi ngay và luôn mất. Dù sao nhìn cũng tạm được, thôi thì hạ mình chấp nhận cho người ta vừa lòng cũng không mất mát gì.

"Thấy cũng được đó. Tôi ngủ phòng nào đây?"

"Chuồng chó ngoài kia kìa bạn trẻ. Có chỗ ở rồi mà còn ý kiến, xứng đáng bị đì."

Namtan nghe Yim đánh giá miễn cưỡng vậy thì chỉ chuồng chó cũ nát bên ngoài kia, ý muốn bảo nhóc chê thì ra đó mà ngủ. 

Nói gì nói chứ Namtan thấy ngôi nhà này khá tốt đấy chứ, phong cách có hơi thiên hướng Âu Mỹ lại thêm nhuốm màu cũ kỹ hoài niệm, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô nàng.

Yim chẳng lạ lẫm gì với gu thẩm mỹ có một không hai của Namtan nên không thèm cãi chi cho mệt người, mà quay sang đáp trả lại ánh mắt lúc nãy của Khaotung.

Khaotung ngó lơ ánh mắt ấy của Yim, nhìn lướt qua một vòng căn nhà rồi nhẹ giọng nói.

"Cậu với chị Nam sẽ ở tầng hai, còn tầng ba là của tôi. Các khu vực khác được sử dụng thoải mái."

Khaotung nhấn mạnh từ "của tôi" như sở hữu riêng không cho phép ai xâm phạm tới. Đây là lời nhắc nhở mang ý đe dọa: nếu dám bén mảng đến địa bàn của tôi thì đừng có trách.

Yim nhún vai như đã biết, dù sao nhóc cũng chả có hứng thú đôi co vấn đề này, đã mười năm rồi chẳng lẽ không hiểu Khaotung là người như thế nào, tính cách ra sao à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro