Chương 3: Đấu khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reeng... Reeng... Reeng...

Tiếng điện thoại phát ra từ chỗ Mark, anh bực bội nhíu mày lấy điện thoại ra nhìn xem thử là ai dám gọi đến vào lúc này.

Nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Mark càng đen hơn, tay cầm điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo."

"..."

"Nói rõ chút."

"..."

"Được. Tôi biết rồi, các anh yên lặng chờ lệnh đi."

Mark cúp máy xong vẫn suy tư về cuộc điện thoại một hồi lâu, nội dung ngắn, đã thế thông tin trong đó cũng quá mơ hồ khiến Mark quyết định nói với First về nội dung cuộc gọi.

"Fir, lô hàng đi khu Bắc bên kia bị giữ lại rồi, hải quan một hai đòi phải giữ lại kiểm tra. Bọn họ lại bắt đầu âm thầm giở trò nữa, bị cảnh cáo rồi mà không biết sợ là gì."

Mark một tay cầm điện thoại, tay còn lại vuốt ve ghế bọc da, gương mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại hằn học vô cùng, suy tính tới lui cũng thấy dạo này thiệt hại nhiều quá.

Giá trị của lô hàng này không cao, nhưng người đặt mua là khách hàng đã từng hợp tác rất nhiều lần với bọn họ, địa vị ở khu Bắc thành phố B cũng được xếp vào dạng lão làng có máu mặt nên tốt nhất là cố gắng duy trì mối quan hệ hợp tác này.

"Ông nội biết chuyện chưa?"

First vẫn nhìn dãy số liệu trên máy tính không rời mắt, dù vậy vẫn bận tâm mà hỏi thăm đến.

"Ông nội dường như không có ý định giúp chúng ta. Tôi thấy ông đang có ý muốn chuyển giao hết quyền lực nhanh chóng và gọn lẹ cho chú đấy, thế nên mấy chuyện này ông chỉ nhìn chứ không nhúng tay vào đâu. Với lại chú cũng nên đào tạo thêm người lên giúp đi chứ, tôi với chú có phải robot đâu mà có sức chạy tới chạy lui giải quyết vấn đề."

Mark chán nản cất điện thoại vào trong túi quần, cảm thấy dạo này đạp phải bãi phân hay sao mà chuyện khó nhằn gì cũng ập đến.

Vừa mới tiếp nhận quyền lực dần dần được chuyển qua nên nhân tài thiếu thốn, chuyện gì cũng để hai người họ đích thân đi giải quyết, người ngoài không biết chuyện nhìn vào còn tưởng hai người họ là chân tay của ông trùm nào đó.

Mới tháng trước là dính đợt vây quét thường niên của cảnh sát thành phố, tuần trước là anh em trong bang lục đục, ba ngày trước là tàu điện ngầm của thành phố H đang được bọn họ nhận thầu bất ngờ bị nước lũ tràn vào do vỡ đập khiến bọn họ tổn thất về nhân lực cũng như tài lực, bây giờ là chuyện này. Nhìn tiền không cánh mà bay nhiều đến như vậy, Mark thấy ngày tháng ăn chơi sau này của mình sắp tan thành bọt biển hết rồi.

Nhìn qua First thì thấy hắn đã nhắm mắt ngã lưng về sau không đáp, vẻ mặt Mark dần trở nên căng thẳng.

Với biểu hiện này của First e rằng sắp có một cuộc thanh tẩy đẫm máu ở vài nơi rồi đây. Những chuyện này nhìn thì có vẻ là tự nhiên xảy đến nhưng lăn lộn trong chốn tối tăm này cũng kha khá lâu rồi, sao họ không nhìn ra có người đang cố tình làm suy yếu khí thế đang lên của bọn họ kia chứ. Dù sao để củng cố quyền lực trong tay cũng như tạo tiền đề cho việc chuyển giao quyền lực sau này, đối đầu thế này phải diễn ra dù sớm hay muộn.

"Không sao, mọi thứ chỉ mới bắt đầu." First chợt mở mắt ra, bên trong đôi mắt là cảm giác máu tanh rợn người, khí thế mạnh mẽ lan tỏa khắp xe.

...

Trên chiếc Bugatti Veyron Grand Sport Vitesse World Record đắt đỏ có hai thanh niên và một cô gái trẻ, bầu không khí ngột ngạt như muốn đông cứng lại.

"Lần này là lần cuối đó, tôi không có thích cái trò nhí nhố này của anh đâu."

Người con trai ngồi ghế phó lái tháo xuống tấm mặt nạ, xuất hiện phía sau là một khuôn mặt với đường nét thanh tú, đôi mắt sáng trong linh động, gò má bầu bĩnh tròn trịa, làn da trắng nõn căng bóng. 

"Chị bảo để chị đi cho thì em không chịu, ý kiến chi để bị thằng Khaotung bắt giả gái, cười chết chị."

Cô gái ngồi ở hàng ghế sau mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh phối cùng chiếc quần jean đen ôm sát người, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Khuôn mặt v-line sắc sảo, đôi môi hồng chúm chím đang nở nụ cười giễu cợt Yim.

"Chị quá xấu, người ta vừa nhìn thấy chị sẽ buồn nôn, em đây chỉ muốn tốt cho người ta thôi."

Yim đang cằn nhằn với Khaotung nhưng vẫn không quên đốp chát lại Namtan, bản thân nhóc là người dù mình có sai thì vẫn cãi cho thành đúng, không ai được phép cười nhạo nhóc, nếu không sẽ bị nhóc cho biết thế nào là lễ độ.

"Em có thấy ai xấu mà được tỏ tình, được tặng hoa không? Nếu nói như em vậy thì chẳng phải người ta gặp khuôn mặt của em sẽ sùi bọt mép chết tươi à, em có được ai tỏ tình tặng hoa như chị bao giờ đâu."

Namtan cũng chẳng phải dạng vừa, nhanh trí quăng miểng lại ngay. Tính tình cô nàng  này cũng chẳng kém cạnh ai kia, vừa đanh đá vừa trẻ con. Nhìn cách ăn mặc với cách nói chuyện đó, ai mà đoán được cô đã hai mươi lăm nồi bánh chưng rồi chứ.

Khaotung ngồi lái xe bên tai nghe tiếng hai người cãi cọ mà đau hết cả đầu, không gặp mặt còn đỡ, vừa nhìn thấy mặt nhau là đã đâm chọc, bôi bác, phỉ báng nhau không ngừng, còn không cản nữa là có khi còn lao vào đánh nhau luôn chứ chả đùa được.

Thấy tình hình đang có xu hướng càng lúc càng bùng nổ hơn, Khaotung đành phải lên tiếng cắt ngang. 

"Không còn lần sau nữa đâu. Yim cất vòng đi. Chị bớt đôi co với nhóc Yim lại chút, giờ chúng ta đi thành phố Q, có gì đến nơi rồi cãi."

Khaotung một tay đặt lên cửa xe đã mở kính, một tay nắm vô lăng điều khiển, ngón tay trắng thon dài trắng nõn như con gái nổi bật trên nền da đen của vô lăng. Chiếc áo sơ mi bị gió thổi phòng lên trông vui mắt, ẩn hiện sau chiếc áo là xương quai xanh quyến rũ. Khuôn mặt thon dài cân đối, chiếc mũi dọc dừa, hàng lông mi dài phủ đi đôi mắt u buồn có chút lạnh giá tựa như hồ băng lạnh lẽo, đôi môi mỏng lúc nào cũng mím lại. 

Nghe thấy Khaotung nói thế, dù Yim có đang bất mãn vì mình còn chưa cãi cho đã miệng thì cũng phải ngừng lại, chỉ là đôi mắt vẫn liếc nhìn Namtan một cái cho đỡ tức.

"Đi thì đi, ăn bám cho anh nghèo chết luôn."

Yim vừa vuốt ve chiếc vòng tay, vừa nói. Vốn dĩ đã muốn đi đâu đó thật xa từ rất lâu rồi nhưng còn bận trả nợ ân tình cho cái tên Khaotung này.

Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp phản lại tổ chức, ba người ôm đồ bỏ chạy, bảo nhóc một thân một mình trốn tránh tổ chức à, mơ đi, chết chung vẫn vui hơn chứ.

Dù sao còn chưa biết trốn đi đâu, thôi thì theo Khaotung chơi cũng được.

"Ừ, ăn thì được nhưng bám thì không nhé."

Namtan nghe thấy thế thì lại xỉa xói chen miệng vào, giọng điệu chanh chua kia không khác gì mấy thím mấy bác cãi nhau ngoài chợ cả.

Khaotung cũng bất lực chẳng buồn cản nữa, vả lại cậu với Yim và Namtan biết nhau cũng đã năm năm rồi, đã quen che chở cho hai con người tâm con tịnh nhưng mỏ con hỗn này rồi, không có hai người này ở bên có khi lại thấy thiếu.

Với lại, việc kia... Cũng sắp tới rồi, chỉ sợ một mình lo toan không xuể.

"Ủa alo, tôi bám ông Khao chứ bám vào chị à mà chị bô bô cái mỏ lên thế, với lại tôi đẹp mà, thế nên chỉ cần tôi hô lên một tiếng là đã có biết bao người đến để tôi bám rồi, tôi đây chẳng qua là thương xót anh ta ở với chị lâu sẽ bị khùng nên đành phải ở lại gánh gồng hộ thôi."

Yim tức tối đáp trả lại, chẳng bao giờ để mình chịu thiệt dù chỉ một chút.

"Vậy á hả, không ấy mình làm liền đi cho nóng, để chị bảo người nào đó đến hốt nhóc đi mau cho không khí nó trong lại nè."

Namtan nghe thấy Yim sỉ vả mình bèn lập tức cạnh khoé lại ngay, trong tay quơ quơ màn hình điện thoại đang hiện cuộc gọi đến Tutor.

Yim vừa thấy thế thì ngay lập tức vội lao đến cướp lấy điện thoại. Nhóc nhanh quá nên Namtan không kịp rút về, thế là bị Yim cướp được.

Mặc kệ hai người kia đùa giỡn với nhau, Khaotung nhấn mạnh chân ga lao vút đi trong màn đêm đen ngoài kìa, tốc độ lên đến 350km/h, một chút nữa là chạm đến vận tốc lớn nhất của chiếc xe này rồi, nếu không phải Khaotung quen thuộc với con đường này đến từng ngóc ngách thì chỉ sợ đã bị lật xe từ lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro