Chương 2: Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa quay lưng lại thì đã thấy một đám người đang đứa phía cửa nhìn mình chằm chằm.

Hàng người cao lớn mặc đồ vest đen chỉnh chu tách ra làm hai bên, nhường ra một con đường trống ngay chính giữa.

"Cậu Kanaphan, cậu đến sớm quá vậy." John vừa nhìn thấy người bước tới, khuôn mặt cứng đờ cố nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi người kia. 

Đứng trước mắt người đàn ông được gọi là Kanaphan này, ánh mắt người nọ nhìn đến khiến ông ta có cảm tưởng bản thân mình như bị lột trụi, da đầu tê dại cả đi, đầu óc chẳng thể nào suy nghĩ được gì khác nữa. 

Dáng người của hắn cao lớn đĩnh đạc, phong thái điềm tĩnh và khí thế hiên ngang mạnh mẽ khiến mọi người đều hướng tầm mắt đến hắn trong vô thức. Nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám đến gần, bởi không khí xung quanh hắn như muốn đóng băng mọi thứ đến gần ngay lập tức.

Chợt một giọng nói pha chút trêu chọc vang lên phá vỡ bầu không khí cứng ngắc ngay lức này.

"Halo, lại gặp nhau rồi John."

Đằng sau First là cánh tay đắc lực của hắn, Mark Pakin Kunaanuwit. Anh có đường nét khuôn mặt góc cạnh với sóng mũi cao và chiếc cằm nhọn, khóe miệng lúc nào cũng cong lên nụ cười mỉm, tổng thể khiến anh trong mắt người khác như một lãng tử hào hoa và thân thiện.

Mark đưa mắt ra hiệu hàng người đứng phía sau tiến tới mở két sắt ra, một hàng năm người đứng ra cầm túi đựng dụng cụ đi về phía chiếc két sắt.

John thấy hai người bước vào bèn nhanh chân chạy đến gần chào hỏi, giọng nói có đôi chút run rẩy.

"Cậu Kanaphan, cậu Pakin, lâu rồi không gặp."

First bỏ qua lời chào hỏi của John mà chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc két, trực giác nói cho hắn biết là món đồ bên trong đã không cánh mà bay rồi.

Mà hắn lại rất tin tưởng vào trực giác của mình, còn cho thuộc hạ đến mở két chủ yếu là để lấy manh mối về kẻ đã lấy trộm đồ của hắn.

Vất vả lấy được đồ tới tay, bày sẵn một màn lớn để chờ cá lọt lưới, thế mà cá đâu chưa thấy, chỉ thấy chuột đào rỗng lấy mất đồ, đã thế con chuột này còn dám ngang nhiên để lại danh tính như muốn trêu ngươi hắn vậy.

Quay sang nhìn Mark đang cười tươi hớn hở mà đen mặt, bỗng cảm giác hối hận dâng trào cuồn cuộn trong lòng First, có lẽ ban nãy mềm lòng dẫn tên này theo là sai lầm rồi.

Mấy thuộc hạ khiêng chiếc ghế từ phòng khác đến đây, đặt xuống ngay sau lưng First và Mark.

"Fir, ghế này, ngồi đi."

Mark bày ra dáng vẻ mệt mỏi, không thèm đợi hắn ngồi trước mà đã ngồi hẳn xuống trước.

Liếc nhìn dáng vẻ mặc kệ sự đời này của Mark, First thầm thở dài trong lòng, cảm giác hối hận bắt đầu lan khắp người hắn rồi.

"Cậu Kanaphan, đồ đã không còn."

Một tên vệ sĩ báo cáo với First xong lập tức nép qua một bên để hắn và Mark nhìn thấy chiếc két.

Mark nhìn thấy ký hiệu AI được khắc bên trong két sắt mà tò mò, đường nét khắc mảnh khảnh và sắc nét, loại vũ khí nào bén đến độ khắc được lên két sắt chuyên dụng của bọn họ vậy.

Chậc chậc, chả nhẽ Mark mình đây lục nghề rồi sao, nghiên cứu được cái két đáng tự hào lắm chứ giỡn. Mark vòng tới vòng lui chiếc két ngắm nghía, rồi sờ trái chạm phải hết một lượt, thầm cảm thán cách thức làm việc thật chuyên nghiệp, chẳng để lại chút dấu vết thừa thải nào luôn.

"AI, bọn chúng là ai vậy?"

Phía sau First và Mark đấy là hàng dài vệ sĩ, nghe thấy câu hỏi của Mark thì tự động tản ra bao vây hết căn phòng.

John vẫn còn ngơ ngác nhìn những người kia đang tản ra khí thế hùng hồn, hai vệ sĩ bước lên bắt lấy John lại, đè ông ta quỳ xuống trước mặt First.

Mark xoi mói chiếc két xong rồi thì phủi mông quay về ngồi lại trên ghế bên cạnh First, chiếc áo sơ mi trắng cởi bỏ hai nút trên lộ ra xương quai xanh quyến rũ, ngồi tựa hẳn lưng vào ghế, chân bắt chéo lên cao, dáng vẻ cà lơ phất phơ và khuôn mặt thiếu đánh của Mark khiến khoé môi First co giật liên tục, trong lòng nãy giờ vẫn luôn thầm nói với bản thân ngàn lần rằng mình đã sai khi đưa tên này đến đây rồi.

- Fir, tôi hỏi chú có cần phải như vậy không? Đã bảo để đàn em làm là được rồi, cứ muốn phải đích thân đến đây cho bằng được chi không biết nữa. Ông ba già mới gọi réo tôi về gấp kìa, làm gì thì làm lẹ lên, lề mà lề mề như rùa.

Khuôn mặt góc cạnh chẳng lộ chút biểu cảm nào và đôi mắt sâu hun hút phía sau cặp kính vàng không tròng khiến người ta vừa nhìn đã đắm chìm sâu vào vùng không gian tưởng chừng như vô hạn. Đôi môi bạc đang khép nhẹ bỗng mở ra.

"Ở đâu?"

First không để ý đến lời của tên thần kinh kia, quay mặt qua nhìn John buông lời nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn John tĩnh lặng như nước.

Mark nhìn thấy sắc mặt của First như vậy cũng nghiêm túc lên hẳn, vật này rất quan trọng với bọn họ, đặc biệt là với kế hoạch đang được triển khai kia, dù sao kẻ đấu giá được món này sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên, chẳng qua...

"Thưa, từ lúc cậu đi đến giờ, tôi cũng như những người khác chưa từng đặt chân bước vào căn phòng này dù chỉ một bước. Camera ở chung quanh đây có thể làm chứng cho chúng tôi."

John khúm núm cong lưng cúi đầu run rẩy nói, giọng nói lạc hẳn đi vì run rẩy, có lẽ nếu không quỳ mà đứng thì chắc ông ta đã ngã ngồi từ lúc nào không hay rồi.

"Ông hiểu chúng tôi đang muốn biết gì mà. Nói trước khi tên này nổi nóng, còn không thì dù tôi có muốn đỡ cũng chả đỡ cho ông được đâu."

Chỉnh sửa lại cổ áo cho phẳng phiu, Mark đứng dậy đi vòng quanh John nhẹ nhàng nói, giọng nói vừa ma mị vừa uy hiếp của Mark đã thành công làm cho tên John từ thở gấp chuyển sang ngừng thở trong chốc lát.

Dáng vẻ quẫn bách không biết rốt cục First muốn biết gì kia của John khiến Mark cảm thấy vô cùng hứng thú, dù ông ta không nói thì bọn họ cũng tự điều tra được nhưng cảnh tượng này không phải rất đáng xem hay sao.

John run rẩy cố gắng vận dụng não bộ của mình sắp xếp câu chữ một cách rõ ràng, giọng nói có hơi nhỏ nhưng vẫn khá mạch lạc.

"Thưa, AI là nhóm siêu trộm mới nổi ở thành phố B này cách đây hai năm. Không rõ có mấy người nhưng theo phân tích của chuyên gia về những vụ trộm thì bọn chúng có ít nhất là ba người. Mục tiêu của chúng đa phần sẽ là những món đồ có giá trị khác nhau chuẩn bị được đấu giá trên khắp nước..."

"Dừng. Nói những gì có ích hơn đi."

Nghe ông ta nói liền một mạch sắp đứt hơi tới nơi mà Mark thấy buồn cười, vừa quay qua xem First có thái độ gì trước câu trả lời thì thấy hắn đang cầm máy tính bảng  xem thị trường chứng khoáng. Nhìn dáng vẻ bất cần đời chó má đó mà Mark chỉ muốn tát cho cắm đầu xuống.

"Fir, bộ chú rảnh lắm hả, mau qua đây nhìn ông ta một cái cho ông ta chết mau đi, có miệng mà không có óc, nói toàn mấy chuyện ai cũng biết."

First rời mắt khỏi máy tính nhìn Mark với ánh mắt như muốn hỏi "Vừa nói gì đấy?" khiến Mark tức muốn điên lên.

"Cút cút cút. Ông đây đi về, không chơi nữa, chán chết đi được."

Thấy Mark bỏ đi rồi, First cũng gập máy tính lại xem như xong việc mà đứng dậy rời đi.

"Sạch sẽ. Với lại... Thông tin về bọn họ..."

Nhưng trước khi rời đi First đã dặn dò người đứng đầu trong đám thuộc hạ ở đây.

Chưa tới mười phút, khách sạn xa hoa bậc nhất nơi này đã chìm trong biển lửa, ngọn lửa như con quái vật nhấn chìm tất cả, khung cảnh hoành tráng vô cùng.

Hàng xe đen phóng đi mất hút sau cánh cổng, bỏ lại đống than và tiếng còi hú hét của cảnh sát đang chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro