Shiho x Honami: Đôi mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi đã nghĩ cậu ấy có đôi mắt đẹp.

Gợi nhớ đến viên đá sinh của tháng tám, Peridot, nó tỏa sáng rực rỡ như màu xanh lá cây tươi, chiếu trên mái tóc bạc có sắc tố nhẹ và làn da trắng ngần của cậu ấy. Khi còn bé, đôi khi tôi thầm ước mình muốn có được màu mắt như vậy. Tất nhiên, tôi ngưỡng mộ đôi mắt xanh lạnh của chị của cậu ấy, nhưng tôi thích đôi mắt của Shiho vì nó có một nét quyến rũ khác.

Khi lớn lên, đôi mắt long lanh dễ thương của cậu dần trở nên sắc sảo hơn. Điều đó thật mê hoặc, và khoảng thời gian đó trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ khi bất ngờ bị đôi mắt đó nhìn thẳng vào.

Tuy nhiên, có một ngày, ánh mắt của Shiho đã bắt đầu trở nên lạnh giá, và tôi không thể giao tiếp bằng mắt với Shiho-chan.

Nhưng sau đó, có rất nhiều chuyện xảy ra, và bốn chúng tôi đã thành lập lại một ban nhạc một lần nữa. Lúc đầu, tôi vẫn còn hơi rụt rè khi giao tiếp bằng mắt với Shiho-chan. Tôi sợ hãi khi nghĩ ánh mắt lạnh lùng như lần trước sẽ hướng về tôi.  Nhưng Shiho-chan là Shiho-chan và cậu ấy không còn lạnh như băng nữa, sẽ thật thô lỗ khi tiếp tục hành động như thế này. Mặc dù tôi biết điều đó, nhưng tôi hoàn toàn không thể giao tiếp với cậu ấy bằng mắt được.

Trong khoảng thời gian đó, ban nhạc đã có nhiều ngày luyện tập. Tôi tự luyện tập rất nhiều, và tôi tự hỏi liệu hôm nay mình có thể chơi tốt hơn một chút hay không.

"Cậu chơi tốt hơn rồi, Honami."

Shiho-chan nhìn lại và cười với tôi. Đôi mắt của cậu ấy sắc hơn nhiều so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng cậu ấy vẫn tốt bụng và ấm áp. Đôi mắt xanh tươi mà tôi có thể nhìn thẳng lần đầu tiên sau một thời gian dài là đôi mắt yêu thích của tôi, và tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi.

"Ừm…"

Hình như tôi đã có một giấc mơ hoài niệm, và ý thức dần thanh tỉnh. Khi tôi từ từ mở mí mắt và đặt tay trên bàn nâng người lên, một khuôn mặt đang nhìn với đôi mắt Peridot hiện ra trước mặt, tôi giật mình.

"Ah! Shi-Shiho-chan!"

"Cậu dậy rồi nhỉ?"

Shiho-chan mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ tôi tỉnh dậy. Tôi đỏ mặt xấu hổ muốn chạy ra khỏi lớp. Ah, lớp học? Tôi đã ngủ quên trong lớp học sao?

"Cậu ngủ quên đấy, lúc tớ đến đón cậu thì thấy cậu nằm ngủ rồi."

Shiho dường như đọc được suy nghĩ của tôi và trả lời.

"Sao cậu không gọi tớ dậy?"

"Vì tớ hiếm thấy khuôn mặt ngủ của Honami nên để im như vậy. Mà cậu ngủ đúng dễ thương thật."

Tôi muốn rên rỉ hét lên khi Shiho-chan nói với vẻ giọng trêu chọc, thật tình, sao mình lại ngủ quên chứ? Tôi nhìn về phía Shiho-chan, đôi mắt Peridot chìm màu cam của ánh hoàng hôn trông thật ấm áp, không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, tim tôi bất giác rung động khi ánh mắt dịu dàng đó nhìn.

"Honami, sao vậy? Mặt cậu hơi đỏ?"

Shiho-chan lo lắng hỏi, tôi hỗn loạn nói lắp bắp khi cảm thấy chóng mặt vì sức nóng.

"K-không! Chỉ là… tớ nghĩ đôi mắt của Shiho-chan thật sự rất đẹp." 

Shiho-chan ngạc nhiên trong giây lát khi vô thức mở nhỏ miệng, nhưng sau đó cậu ấy thở dài rồi đặt cánh tay dựa cằm lên bàn, quay mặt hướng khác nói khi che miệng.

"Mắt cậu cũng thế, viên đá Topaz của tớ."

Nghe câu đó, tôi ngượng ngùng đến mức có thể cảm nhận nóng cả cổ và tai nhưng không hề biết Shiho cũng trong tình trạng giống mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro