8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Em đã hẹn Kaito đi uống cà phê để nói rõ mọi chuyện, dù biết quyết định này sẽ khiến anh ấy đau khổ nhưng em vẫn phải làm!
Vì anh ấy!
Vì em và anh!

- Kaito à, em...

- Khoan! Để anh hỏi, em chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, đừng nói một lời nào cả!

- ...vâng!

- Em...biết hết rồi à?

" gật đầu "

- Em đã nghe Miku nói đúng không?

" gật rồi lắc đầu "

- Đùng gạt anh! Anh không làm hại Miku đâu!

" gật đầu "

- Rin...em có...muốn quay lại...với anh không?

" im lặng một phút rồi lắc đầu "

Em phải thành thật với tình cảm của mình, xin lỗi anh...Kaito!

- Vậy...chúng ta...vấn là bạn bè tốt nhỉ?

" gật đầu, cười "

- Em đã nhận ra tình cảm thật sự của mình ...rồi chứ?

" gật đầu "

- Cậu ấy...đã biết chưa?

" lắc đầu "

- Em muốn bên cậu ấy?

" gật đầu "

- Chắc chắn? Không hối hận?

" gật mạnh đầu "

- Em chắc cậu ấy vẫn sẽ yêu em sau 5 năm chờ đợi?

" lắc đầu, ánh mắt phủ mờ tầm nhìn "

- Rin...em hạnh phúc chứ?

" gật đầu, mỉm cười hạnh phúc, má ửng đỏ "

- Được rồi, đợt tra khảo kết thúc, em có thể nói được rồi! - Kaito khẽ nhấp một ngụm cà phê, thở dài nói

- Kaito à, em... - em ngập ngừng

- Nếu là xin lỗi thì khỏi đi, anh không muốn nghe!

- ...

- Rin này, anh có một tin vui và một tin buồn. Em muốn nghe tin nào?

- ...???


-----------

Len à...
Anh đừng đi! Em còn chưa nói lời yêu với anh mà!
Sao anh ngốc thế? Sao lúc nào cũng nhận tổn thương về mình!
Sao lại nhường em cho Kaito chứ!??


----Flash Back-----'

- Tin tốt...

- OK! Len...cậu ấy vẫn rất yêu em!

Em có thể cảm thấy hai gò má mình đỏ ửng lên khi nghe tin đó.

- Còn tin xấu...thì sao ạ?

- Cậu ấy...đã quyết định nhường em cho anh!

- Cái gì??!! - em hét lên. Len à, anh có bị bệnh ngốc không thế!? Em phát điên với anh mất thôi!

- Em bình tĩnh! - Kaito xua tay - Cậu ấy tưởng em vẫn còn yêu anh nên mới thế!

- Vậy bây giờ anh ấy...

- Cậu ấy sẽ sang Mỹ để tác nghiệp. Chuyến bay 10 giờ sáng hôm nay! Này Rin, em chạy đi đâu thế?!!!!- Kaito nói chưa dứt lời thì em đã đứng dậy, xô ghế và chạy ra khỏi quán.

------ End Flash Back ------


Len ngốc! Len khùng! Len điên!
Tại sao anh lại có cái suy nghĩ đó chứ!?
Anh mà dám bay ra khỏi nơi này...là em không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa!
Mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh!
Em sẽ đeo bám anh đến cùng trời cuối đất, ăn bám anh suốt đời!!!

Len à,
Đừng đi!!!
Xin anh!!!
Anh đừng đi mà!
Nếu không em sẽ từ bỏ phần tình cảm dành cho anh.
Đừng đi, Len à!

-------

- A lô? - tiếng chuông điện thoại reo lên, em nhìn màn hình nhấn nút nút nghe, là anh!

- Rin à, anh đây!

- Len à! Anh...đừng gọi cho em nữa!

- Rin...em đang nói gì thế!? - giọng anh hơi chùng xuống, nhưng em cảm nhận nó thật buồn

- Len à! Cúp máy đi, em đang đứng ở đằng sau anh nè! - em nói - Chỉ cần anh quay lại là sẽ thấy em thôi. Đừng đi, anh nhé!

- ... - anh chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt màu xanh biển thoáng ngạc nhiên.
Em mỉm cười, chạy đến ôm chặt anh, nước mắt rơi từng giọt, em thì thầm...

- Len à...Em yêu anh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro