Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



.

.

.

.

Giờ nghỉ trưa...

- Hai người thôi ngay đi! - tôi đập tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận quát. Nhìn hai đôi mắt đang ngơ ngác nhìn mình, tôi gằn giọng từng tiếng một.

- Có cần phải âu yếm nhau đắm đuối trước mặt tôi như thế không???

- Chúng ta đâu có âu yếm nhau đắm đuối đâu Rin nhỉ! - Kaito quay sang nói với Rin bằng vẻ mặt vô tội và nhận được cái gật đầu đồng tình của em.

- Không có đắm đuối mà~~~ - em cười tươi rồi ngọt ngào nói với Kaito - Anh ơi, há miệng ra nào!

- Em ơi, ăn thêm tôm nữa nè~~~ - Kaito cười đáp lại, thuận tay đút cho em.

- Miệng anh dính cà nè! Bộ cà ngon lắm sao? - em lấy chiếc khăn tay màu cam lau đi vết cà đang dính trên khoé môi Kaito.

- Cà này đâu thể ngon bằng em được, bé yêu à~~~ - Véo má em một cái, nó hôn lên má em khiến mặt em bỗng chốc chuyển thành màu đỏ.

- Tôi đang ngồi đây mà hai người còn thắm thiết đến vậy sao???

- Mày bình tĩnh đi Len...

- Bình tĩnh cái gì! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi! Một tuần qua hai người hành hạ tôi chưa đủ hay sao? Trời tôi điên lên mất!!! - tôi tuôn ra một tràng.

- Tụi tao có sến như thế đâu mày! - Kaito nhíu mày nói

- Len à...anh không sao chứ? - em lo lắng nhìn tôi.

- Hừ! Tao lên sân thượng ăn đây! - tôi mở cửa lớp bước ra ngoài, không quên dùng ánh mắt sát khí nói - Cấm mày lên không tao giết mày!

- OK, làm gì mà dữ vậy? - Kaito bĩu môi

- Len anh ấy bị gì thế anh?

Rin khó hiểu quay sang hỏi Kaito, đáp lại cô là cái nhún vai của anh với hàm ý " nó đang lên cơn, đừng đến gần nó!"

Lặng lẽ lê đôi chân lên sân thượng, gió lùa hương mùa hạ man mát, len lỏi luồn qua mái tóc tôi. Tâm trạng thật khó chịu khi chứng kiến cảnh em cười đùa với Kaito, trái tim tôi như bị ai bóp chặt, nó đau lắm!
Nhưng tôi không muốn em buồn, vì tôi là một người anh trai tốt của em mà...
Nên tôi sẽ mỉm cười, để em hạnh phúc, để che giấu nỗi đau này, tình cảm này...

Tôi thật sự là...
Một diễn viên giỏi nhỉ?

.

.

.

.

.

Hôm nay, trời mưa to quá.
Miệng huýt sáo một bài hát không tên, tôi rảo bước về nhà. Chợt phát hiện
có người đang đứng trước cửa nhà.
Là ai vậy nhỉ?

Tôi tiến nhanh về phía người đó, một hình ảnh nhỏ nhắn hiện lên trong màn mưa bụi mờ mịt. Là em! Em đã đứng đây từ bao giờ???
Mái tóc vàng ướt sũng, đôi mắt trong xanh kia vô hồn, đôi môi khẽ cắn chặt đến bật máu, bộ đồng phục nay đã loang lổ những vệt mưa bay bay, trông thật đáng thương!

Em nhìn tôi, ánh mắt của em sao giờ lại trở nên vẩn đục như vậy???
Em mỉm cười nhạt, cất tiếng nói trong trẻo nhưng tôi cảm nhận được nó đang run rẩy.

- Len à...Kaito và em chia tay rồi...

Sao? Em vừa nói gì cơ?
Đừng cười nữa! Nụ cười của em đau đớn lắm em biết không?

- Đã chia tay... thật rồi...

Em lặp lại câu nói, cười một cách đau đớn. Tiến lại gần phía em, che dù cho em. Tại sao tôi che dù cho em rồi mà gương mặt em vẫn ướt đẫm như vậy???

- Đừng cười nữa Rin!

Tôi ôm chầm lấy em, vứt cây dù lăn lóc ở dưới đường. Thân thể lạnh cóng của em run lên trong vòng tay ấm áp của tôi. Xoa đầu em, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán em, dịu dàng khẽ nói:

- Đừng cười nữa... Hãy khóc đi Rin! Em còn có anh bên cạnh mà...

- Len...hức hức...anh thật tốt... hức ... huhu.... - Em ôm chặt lấy tôi, khóc nấc thành tiếng, nghẹn ngào nói

Mưa ngày càng to hơn áp đi tiếng khóc đầy đau đớn của em.
Mưa...
Nên không ai biết là em khóc đâu!
Và cũng không ai biết tôi cũng đang khóc...
Vì em!

.

.

.

.

.

Tá giả pov

Bốp!!!

Một cú đấm giáng vào mặt Kaito, biến một bên má anh thành đỏ lừ, rỉ máu. Len tiến đến nắm cổ áo Kaito, giật xốc người anh lên, nhìn Kaito bằng đôi mắt đầy tức giận, khẽ gằn giọng cậu nói:

- Mày đã làm gì Rin? Tại sao lại chia tay với cô ấy!????

Kaito im lặng một lúc, khẽ nhếch mép nói:

- Mày có tư cách để biết sao?

Bốp!!!

Lại một cú đấm nữa mà anh nhận được.

- Chia tay kể cũng tiếc! Khi lên giường, Rin cũng rất là " tốt" nhưng...

- Câm mồm!!! - Len hét lên, đạp mạnh vào ngực anh rồi lao vào đánh tới tấp, chẳng mấy chốc người anh đầy những vết tím bầy.

- Len! Mau dừng lại đi anh!!!

Rin hét lên từ xa chạy tới, ôm chặt lấy Len ,ngăn không cho cậu đánh Kaito nữa. Cô thút thít, nắm áo cậu cầu xin:

- Đừng...đừng đánh nữa Len à... Mình đi thôi, có người tồi kìa!

Rin nắm lấy tay cậu , toan kéo đi thì Kaito lên tiếng hỏi:

- Len! Tao biết mày yêu Rin! Mày yêu Rin đúng không!??

Cô khựng người lại, đôi mắt xanh biển của cô nhìn cậu chăm chú...
Len khẽ cúi đầu, hít một hơi sâu, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Kaito nói:

- Phải! Tao yêu Rin!

- Nhưng cô ấy yêu tao! Haha, Hội trưởng hội học sinh thì sao? Mày chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi! Rin yêu tao, thậm chí nếu tao bỏ cô ấy , cô ấy vẫn yêu...

Chát!

Âm thanh nặng nề vang lên, ngăn cản lời nói của Kaito. Anh mở to đôi mắt nhìn Rin, trong ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên xen lẫn đau đớn, bây giờ khuôn mặt của hắn đã méo xệch qua một bên.

- Anh... Anh im đi! Đừng để... tôi phải...khinh bỉ anh!!! - Rin run rẩy thu bàn tay mình lại. Nắm lấy tay Len kéo cậu đi nhanh trước sự ngỡ ngàng của Kaito.

- Bên kia kìa! Cậu gì ơi, cậu có sao không??? -một bác bảo vệ chạy tới đỡ anh dậy - Ai lại đánh cậu ra thẻ này?

- Tại cháu gây lộn với người ta nên...Chưa kịp dứt lời, Kaito đã ngất lịm đi, trong ý thức mơ hồ của anh, thầm nguyện cầu

"Chúc em hạnh phúc Rin à, Len sẽ thay tôi chăm sóc em thật tốt...
Vĩnh biệt em, người con gái tôi yêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro