Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




5 năm sau...

- Len dậy đi, trễ rồi kìa!

- Ưm... - tôi dụi mắt, lồm cồm bò dậy, trả lời em bằng giọng ngái ngủ - Mấy giờ rồi?

- Nói chung là trễ rồi, dậy đi!

Em kéo tay tôi đứng dậy, bàn tay em nhỏ bé nhưng ấm áp. Tôi đã chìm đắm trong sự ấm áp này... đã 5 năm rồi.

Hạnh phúc...
Mong manh...

- Anh đang nghĩ gì thế?- em nghiêng đầu hỏi tôi

- Không có gì! - tôi lắc đầu rồi bước vào nhà tắm.

Đã 5 năm trôi qua...

Kể từ ngày em chia tay với Kaito thì cũng là ngày tôi tỏ tình với em...


....


Chiều...

Tôi và em bước từng bước một trên con đường mòn quen thuộc, bóng dáng hai thân ảnh một thấp một cao như hoà vào màu của ánh chiều vàng hoàng hôn.
Em im lặng và tôi cũng không nói một lời nào...
Chúng ta cứ đi bên nhau như vậy... rất lâu...

- Rin!

- Vâng? - em trả lời, ánh mắt trong xanh nhìn vào một khoảng không vô định.

- Làm người yêu anh đi!

- ... - em cúi gằm mặt, một lúc lâu sau em mới cất tiếng nói - Em không xứng!

- Không cần biết em có xứng hay không! - tôi nắm lấy vai em, mặt đối mặt, hai ánh mắt chạm nhau- Chỉ cần anh yêu em, thế là đủ!

Em im lặng không nói gì, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của tôi.

- Chúng ta...không thể sao Rin?

Em lại cúi mặt xuống đất, tôi đã làm em khó xử rồi...

- Anh hiểu rồi...- tôi buông em ra, nở một nụ cười gượng gạo

- Cho em thời gian... nếu anh có thể đợi được! - em nhẹ nhàng nói rồi bước đi thật nhanh.
Tôi nhìn em, đứng ngây người ra. Vui mừng thoáng hiện lên khuôn mặt, chạy nhanh về phía em tôi mừng rỡ hỏi:

- Ý em là... anh sẽ có một cơ hội đúng không?

Một cái gật đầu nhè nhẹ từ em đã khiến tôi nở một nụ cười hạnh phúc.

Dù tôi biết em chỉ không muốn làm tôi tổn thương mà thôi...

Kể từ ngày chia tay, em không hề nhắc đến Kaito và tôi cũng không thấy cậu ấy ở trong trường. Nghe nói, cậu ấy đã qua Pháp du học, có lần tôi hỏi em lí do hai người chia tay, em chỉ cười rồi lảng sang chuyện khác.

Có lẽ...tôi vẫn chưa khiến em tin tưởng hoàn toàn, tôi chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Chờ...

Từ ấy sao mà xa côi quá!

....


Mấy ngày hôm nay...
Em cứ lảng tránh tôi.

Tôi biết vì tại sao...
Vì Kaito đã trở về.

Tôi thấy em đi với cậu ta...
Nhưng tôi có tư cách gì để ngăn em chứ!??? 

Tôi phải trả lại em cho người ta rồi.

Trả?

Em đã thuộc về tôi bao giờ đâu mà trả?

...

Nước mắt tôi đã không còn rơi nữa, nỗi đau này rồi cũng sẽ lành.

Vậy nên em hãy đi tìm cuộc sống cho riêng mình, đừng bị trói buộc bởi tôi.

Tôi sẽ ra đi bởi em không thể yêu tôi.
Tôi đã cố nắm tay em...
Nhưng...
Không thể!

Càng ngày em càng xa xôi, để mặc tôi với khoảng trống cô quạnh này.

...

Vì thế... Em sẽ không bao giờ biết...
Luôn có một đôi mắt luôn dõi theo em.

Bất cứ nơi đâu có bóng hình em, đôi mắt ấy luôn nhìn thấy rồi ánh lên niềm vui khôn xiết.

Và em cũng không bao giờ  biết...
Những nụ cười ấy chỉ thuộc về em!

Thứ đang đập trong lồng ngực này cũng chỉ thuộc về em!

Vì em không biết...
Nên em cứ đi đi... đi tìm hạnh phúc của chính mình.

Tôi không thể là người che chở cho em nữa rồi...

Tình yêu này... rồi sẽ hoá thành cát bụi!

Cuộc sống luôn luôn thay màu, sẽ có một ngày tình cảm này vụt tắt...

Nên em đừng cảm thấy có lỗi gì cả!

Mọi tội lỗi...
Mọi đau đớn...
Cứ để một mình tôi gánh chịu!

Tạm biệt...
Tình yêu bé nhỏ của tôi!

Bởi vì yêu em...
Là lỗi do anh phải không???


...

Cầm chiếc vé máy bay trong tay...
Lòng tôi như nặng trĩu.

Chỉ 2 tiếng nữa thôi, tôi sẽ rời xa em, rời xa nơi chứa đầy kỉ niệm của em.

Ở nơi xa... Tôi sẽ không sao nên em đừng lo...

Tôi sẽ sắp xếp trái tim mình lại và sẽ dành cho em một góc nhỏ trong tim.

Hãy để tôi quên đi, em nhé!

Kéo lê chiếc vali trên đường, tôi bước từng bước chậm chạp.

Trong lòng ngập tràn cảm giác chua xót...

Trống rỗng!!!

Trước khi đi, tôi cũng nên nói với em một lời nhỉ?

Đưa tay với chiếc điện thoại trong túi ra, bấm dãy số quen thuộc, tôi hồi hộp chờ máy:

- A lô? - chất giọng trong trẻo của em vang lên

- Rin à... Anh đây! - tôi cất giọng khàn khàn nói. Làm ơn, đừng khóc, trái tim của tôi...

- Len à... Anh... đừng gọi cho em nữa...

- Rin...em đang nói gì vậy? -  tôi ráng mỉm cười, trấn an mình, cầu cho những gì mình nghe được chỉ là đùa cợt, là ảo tưởng. 

Tôi....
Nội tâm...
Thật mâu thuẫn!!!

- Len à... Cúp máy đi...

Tất cả sẽ kết thúc như thế sao Rin???

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro