Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




.

.

.

.

Kaito Pov

Tôi biết em qua danh nghĩa em - gái - kết - nghĩa của Len.

Liệu em có để ý rằng tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?

Chắc là không rồi!

Tại vì cả buổi tối hôm đó tôi không hề nhìn em lấy một lần.

Không phải vì tôi ghét em đâu!
Tại vì tôi xấu hổ đấy!

Rồi sao nhỉ...?
À! Sau đó chúng ta đã thành bộ ba, luôn luôn có nhau.

Tôi - em - Len!
Cũng được hơn 4 năm rồi...

Trong khoảng thời gian đó...
Chắc em không biết... ánh mắt em nhìn Len... rất ấm áp...
Thái độ em đối với Len cũng đặc biệt hơn so với mọi người.

Tại sao tôi lại nhận ra à?
Vì tôi chỉ nhìn mỗi mình em mà thôi!

Còn em...
Em ngốc lắm nên sẽ không để ý đến sự kì lạ ấy đâu!


....

Thời gian thấm thoát trôi qua...
Đến một ngày...hôm đó nắng đẹp trời...
Em tỏ tình với tôi!

Nhìn bộ dạng xấu hổ lẫn ngượng ngùng của em, tôi đã nhận lời!
Nói chính xác hơn...
Trái tim tôi đã chiến thắng mảnh lí trí yếu ớt trong đầu.

Em cũng có tình cảm với tôi đúng không?
Thứ cảm giác như đối với Len.

Khi tôi hôn em...
Cảm giác tội lỗi đối với Len chợt nảy lên trong lòng.

Vì sao ư?
Vì Len yêu em đấy cô ngốc ạ!
Yêu từ lâu lắm rồi!

Cậu ta còn ngốc hơn cả em, đã xác định được tình cảm của mình rồi mà vẫn không nói ra, cứ lặng lẽ bên em vậy thôi!
Có lẽ cậu ấy không muốn làm em khó xử...

Còn tôi...
Tôi thật ích kỉ!
Muốn em của tôi dù chỉ một lần.

Tha thứ cho tôi nhé, thiên thần của tôi!

Tôi biết em không hề yêu tôi...
Tình cảm thiêng liêng ấy em đã dành cho một người khác...
Chỉ là em không nhận ra mà thôi!

Tôi sẽ giúp em che giấu sự thật đó...
Để em mãi mãi bên tôi!

Hạnh phúc...
Thật hư ảo!

...

Tôi vác bộ mặt hớp hở chạy đi thông báo cho Len tin em tỏ tình tôi...
Tôi độc ác lắm phải không?
Giẫm đạp lên tình cảm của người khác để xây dựng nên tình yêu của bản thân mình...
Tôi đã không còn là Kaito hiền lành của ngày xưa nữa rồi...

Nhìn tên Len cố gắng cư xử bình thường, chọc phá, cười cợt làm tôi muốn đấm vào mặt cậu ta một phát rồi thét lên rằng:
" Mày điên à Len? Tao đã cướp người mày yêu đó!! Sao mày còn cười rồi chúc mừng tao được hả, thằng ngố kia!!! "

Nhưng... tôi chỉ có thể diễn theo vở kịch, mà tôi đã bày ra...
Vở kịch dở tệ!

Tôi không có khiếu làm diễn viên đâu...
Thật đấy!

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro