Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào những ngày cuối hè, bầu trời tối nhanh hơn mọi khi, chỉ mới gần 7 giờ tối mà màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường đã được thắp sáng. Sakura vội dảo bước trên con phố nhỏ để nhanh chóng về nhà. Nhà của cô nằm trên đỉnh một con dốc cao, là chong con dốc thứ 6 trong 6 con dốc được đổ về cùng một hướng. Chỉ có mình cô một mình trên con đường nhỏ được chiếu sáng bằng ánh đèn đường mờ mờ. Tiếng bước chân của cô nện xuống lề đường tạo nên những âm thanh cộp cộp lẻ loi, nhưng đêm nay cô cảm thấy có tiếng bước chân của ai đó lẫn trong tiếng bước chân của cô. Cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo đó cứ bám theo cô. Không chịu được cảm giác ấy, cô quay phắt lại và nhìn về sâu trong bóng tối, không có một ai hết, cũng ko có tiếng động gì phát ra cả. Thở phào nhẹ nhõm và tự trách mình vì thần hồn nhát thần tính, Sakura tiếp tục bước nhanh hơn, cô cần nghỉ ngơi nhất là khi đi bộ cả ngày đến mỏi rã rời toàn thân

Dừng chân và thở lấy hơi ở chân con dốc, cô mỉm cười vì đã gần đến nhà. Đôi khi cô hơi nản khi nghĩ đến việc đã đồng ý để cha mẹ chọn mua nhà mới ở đây. Cô phải đi bộ mệt đứt cả hơi để lên dốc, đã vậy nơi này còn khá vắng vẻ nữa, thật đáng sợ khi phải đi về nhà một mình muộn. Ngước mắt nhìn lên con dốc và nhận ra ánh đèn đường đầu dốc, cô thoáng chút thắc mắc. Hình như con dốc im lìm hơn mọi hôm, ánh đèn cũng ít đi và màu thì tạo cho người ta cảm giác bất an. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cô đã bảo là ko nghĩ linh tinh nữa mà, Sakura bước về phía trước, tiến về phía con dốc được chục bước thì bỗng nhiên một tiếng la thất thanh vang lên :

- Này, dừng lại đi, không phải hướng này.

Sakura khựng lại, tay cô đang bị giữ chặt bởi một bàn tay cứng cáp. Nhìn lại thì cô thấy  một cậu thanh niên đang thở hồng hộc, nhìn khá mệt mỏi và đầy lo lắng. Cậu bạn này đang mặc đồng phục học sinh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đồng phục và cổ thì quàng một chiếc khăn len dày. Lờ đi việc phì cười với cách ăn mặc trái mùa của cậu ta, Sakura định mở miệng trách móc vì hành động bất lịch sự của cậu ta thì bị cậu ta lôi đi vội vả.

- Này, bạn làm gì thế.

- Cậu đi nhầm hướng rồi, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây, đi theo tôi.

Sakura ú ớ định lên tiếng phản đối và giằng khỏi tay cậu ta, nhưng thái độ kiên quyết, cái siết tay mạnh mẽ làm tay cô bị bóp mạnh đau đớn khiến cô ko kịp phản đối. Sakura tự nhủ đợi khi tay cậu ta buông lỏng sẽ vùng chạy thoát khỏi cậu ta. Nhưng dường như cậu ta đọc được suy nghĩ của cô, cậu ta cảnh báo :

- Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, yên tâm đi tôi ko hại cậu đâu.

Đông cứng cả người, Sakura chỉ chực muốn khóc oà lên. Cậu thanh niên này lôi xềnh xệch Sakura đến đầu con dốc mới chịu dừng lại nhưng quyết ko buông tay. Chống tay xuống đầu gối thở lấy thở để rồi ngóc đầu lên làm Sakura đang tò mò quan sát cậu ta giật cả người mình. Ngay lập tức Sakura bị hút hồn bởi khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, gò má cao, sống mũi thẳng, đôi lông mày dài và sắc, đôi mắt đen thăm thẳm đượm buồn, mái tóc màu đen nốt, tất cả cùng với ánh đèn leo lét làm cho cậu bạn này trở nên bí ẩn. Trái lại, cậu bạn này cũng bị choáng bởi sự xinh xắn của Sakura, cô gái này là một cô nữ sinh năm hai, dáng người nhỏ nhắn, cô có mái tóc màu hồng của hoa anh đào, mắt xanh dương, đôi môi tròn mọng đang mở lớn vì ngạc nhiên, khuôn mặt tròn. Cả hai cứ đứng bất động như vậy một lúc cho đến khi cậu bạn này buông tay cô ra và khẽ hắng giọng để mở lời :

- Cậu phải nhìn kĩ đường đi chứ, đừng có cắm đầu mà đi miết như vậy.

Sakura chưng hửng :

- cậu làm gì vậy, cậu từ đâu chui ra còn hành động rất thô lỗ như vậy cậu phải xin lỗi tôi chứ.

Cậu bạn kia chau mày bật lại :

- Cậu cảm ơn tôi còn chưa đủ ấy, mau nhìn đi, quan sát cho kĩ vào xem đường nào là về nhà. - Cậu bạn này chỉ tay về phía xa, Sakura hậm hực nhìn theo và hết hồn vì nhận ra những điểm khác biệt của cảnh vật xung quanh cô, giờ đây cô mới nhận thấy con dốc về nhà nằm bên tay phải, ánh sáng tỏa ra từ cái đèn đường trên con dốc ấm áp hẳn. Chưa biết làm gì tiếp theo thì giọng cậu bạn vang lên trầm trầm :

- Nhất định phải đi về đến nhà đấy nhé.

Sakura quay ngắt lại nhưng cậu bạn đó ko đứng ở đây nữa, sau lưng cô là màn đêm tĩnh mịt, cũng ko có con dốc nào hết chỉ trơ ra một bức tường lớn. Đưa mắt tìm kiếm cậu bạn mà ko thấy, Sakura cũng chả dám nán lại lâu, cô vùng chạy, chạy hết tốc lực, trong đầu chỉ nghĩ đến mái nhà ấm áp của mình mà thôi.

Mở toang cửa phòng rồi ngay lập tức đóng kín và chui tọt lên giường, Sakura ngồi run lẩy bẩy, cả nhà chưa ai về thành ra chỉ có một mình cô càng làm Sakura sợ hơn nữa. Cô phải ngồi lâu mãi mới bình tĩnh lại được. Từ từ bước ra khỏi chăn và uống một ly nước cho tỉnh táo, Sakura mới bắt đầu suy nghĩ đến những điều đã gặp.

Sakura chắc chắn ko nhìn nhầm, vào cái lúc cậu bạn đó chỉ đường Sakura đã nhẩm đếm được bảy con dốc trên đường đó, con dốc thứ 7, con dốc ma quái, ai cũng truyền miệng với nhau cần phải tránh xa, Sakura cũng nghe mà ko để ý cho lắm, ai mà ngờ nay cô lại gặp phải nó. Thật là nguy hiểm, cũng may nhờ có cậu bạn kì lạ nọ. Nhưng mà Sakura hối hận quá, cô thật có lỗi khi chưa xin lỗi và cảm ơn cậu bạn đó được. Ôi cô thật là ngốc mà. Haizzz.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Sakura cứ đấu tranh tư tưởng mãi, một nửa trong cô sợ hãi ko muốn đến chỗ đáng sợ nọ nữa, nhưng một nửa trong cô lại muốn gặp lại cậu bạn bí ẩn đó. Cô nợ cậu một lời xin lỗi và một lời cảm ơn. Cứ ngồi ôm đầu suy nghĩ mãi cuối cùng Sakura vẫn phải tự trách mình ngốc nghếch vì cô cứ ko ngồi yên được nếu ko trả hết nợ.

Bước thật chậm và khá phân vân đến chỗ hôm nọ vào cùng khoảng thời gian đó và đứng chờ đến mỏi hết cả chân, Sakura cũng ko thấy được con dốc thứ 7 như hôm nọ.Cuối cùng từ phân vân chuyển sang háo hức và kết cục là chán nản và bực bội, Sakura phải quay gót khỏi nơi đó sau mấy tiếng đứng chờ mà vô vọng. Cô thở dài nghĩ có lẽ cuộc đời này cô chẳng thể nào gặp lại ân nhân của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro