Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bẵng đi một năm, Sakura cũng ko nhớ đến những chuyện đã sảy ra hôm đó nữa. Cô đã nghĩ rằng đó chỉ là một kí ức kì lạ của cô mà thôi. Nhưng cô đã lầm. Đêm hôm nay dạo bước thơ thẩn đến chân con dốc về nhà, Sakura chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy con dốc thứ 7 và cậu bạn kì lạ hôm trước đang ngồi tần ngần trước mặt cô. Tất cả mọi việc giống như vốn có ở đó từ trước.

Dưới ánh trăng sáng đêm nay, cậu bạn đó như phát sáng, cậu vẫn như trong kí ức Sakura vào hôm đầu gặp mặt, vẫn bộ đồng phục mùa đông dày đó trong khi bây giờ đang là đầu hè. Cậu đang hướng ánh mắt về phía xa, nhìn thật xa xăm và khó đoán, nhưng từ đây Sakura đoán đó là ánh mắt buồn.

Không dám bỏ lỡ cơ hội này, Sakura vội chạy đến vỗ vào vai cậu bạn và tươi cười :

- Này, may mà gặp được cậu rồi.

Khác với suy nghĩ của Sakura, cậu ta nói một câu làm Sakura đông cứng luôn :

- Cậu là ai vậy?

- ............

Sakura bực mình, cô ngồi ngay xuống bên cạnh chong môi lên càm ràm :

- Cậu có trí nhớ kém quá nhỉ. Tôi còn đang định cảm ơn cậu.

Sakura liếc trộm vẻ mặt của cậu ta, hình như sau khi suy nghĩ một hồi cậu ta mới bình thản nói:

- Cậu là cái cô ngốc hôm nọ ấy hả?

Sakura cau có, sau tự dưng lại thành ra thế này. Cậu ta phì cười khi thấy vẻ mặt phụng phịu đó của Sakura:

- Được rồi, được rồi. Cậu đã về được nhà chưa?

Sakura dịu xuống và trả lời :

- Tất nhiên là tôi đã về được nhà rồi chứ, cậu có biết bao nhiêu lâu từ khi tôi gặp cậu ko. Một năm rồi đấy, cậu đúng là đãng trí mà. Nhưng tôi vẫn nợ cậu một lời xin lỗi vì đã trách nhầm cậu. Và ....

Sakura cười thật tươi :

- .... cảm ơn cậu nha.

Cậu thanh niên kì lạ này ngẩn người vì nụ cười rạng rỡ đó của cô, cậu vội quay đi để giấu khuôn mặt đỏ bừng và vội lấp liếm :

- Không sao đâu, có đáng gì đâu. Mà .... một năm rồi sao, thời gian trôi qua nhanh quá.

Cậu ta thay đổi thái độ nhanh chóng làm Sakura tò mò hơn. Cô dò hỏi :

- Này này, làm sao mà cậu lại biết vậy?

Cậu ta chưa hiểu ý của Sakura bèn hỏi lại :

- Ý cậu là sao, tôi biết điều gì?

- À ý tôi là làm sao cậu lại biết về con dốc thứ 7 này và tôi luôn tò mò vì sao cậu lại ăn mặc kì lạ vậy?

Sakura hớn hở hỏi, nhưng càng dần về sao cô càng nhỏ lại, và sau khi nói hết câu thì cô hét lên, lùi vào bức tường run cầm cập. Bây giờ cô mới hiểu ra, cậu thanh niên này, không phải phát sáng vì ánh trăng mà bản thân cậu ta thực sự phát sáng, ánh sáng yếu ớt và huyền ảo. Cô tự bảo mình phải chạy thôi nhưng chân cô ko nhúc nhích nổi, cứ trơ ra như vậy "Chân ơi làm ơn di chuyển di"

Trái lại cậu thanh niên kì lạ này ko hề ngạc nhiên, cậu chỉ khẽ nhếch mép cười sau đó chậm rãi đứng dậy và bước những bước từ tới chỗ Sakura. Chống một tay lên tường ngay ngang tầm mắt Sakura, cậu ta bình thản nói :

- Thở đều nào, không phải sợ như vậy, tôi ko ăn thịt cậu đâu. Thở chậm lại nào.

Giọng nói của cậu ta đã nhẹ nhàng hơn làm Sakura dần bình tĩnh lại, dù còn sợ hãi nhưng cô vẫn hỏi:

- Cậu là ai vậy?

Cậu ta trả lời giọng chua chát :

- Chỉ là một kẻ lang thang vô định và chưa thể tìm được lối đi cho mình mà thôi.

Rồi mỉm cười cay đắng :

- Nhưng tôi ko phải là ma hay yêu quái đâu, có lẽ là chưa thành như họ mà thôi.

Cậu ta hất hàm về phía con dốc và bảo Sakura hãy đứng thật yên lặng, đừng lên tiếng. Sakura nhất nhất nghe theo, không hiểu vì sao nghe cậu ta nói Sakura ko dám trái ý. Nhưng cô sớm thảng thốt kêu lên và bị cậu ta bịt chặt miệng khi nhìn thấy từ màn đêm bắt đầu sao động, giữa không khí xuất hiện những cái chân, chỉ nhìn thấy những bàn chân và hơn một chút, những bàn chân đó đang bước những bước dồn dập trên đường, sao đó là tiếng huyên náo cùng tiếng trống gõ thậm chí cả tiếng đàn nửa cất lên, một khoảng khắc sau, những hình hài kì lạ bắt đầu xuất hiện trong không khí và dần rõ hơn, họ là những yêu quái đang dạ hành, họ bước qua chỗ đứng của hai người và tiến thẳng vào con dốc, rồi đến lưng chừng dốc thì biến mất ko một dấu vết.

Đợi họ đi hẳn, trả lại cho màn đêm sự im lặng tuyệt đối cậu ta mới bỏ tay ra khỏi miệng Sakura làm cô thở hắt ra, khó chịu. Cô thực sự không ngờ cô lại chứng kiến nhiều điều đáng sợ như vậy.

- Cậu ko phải là một trong số họ sao?

- Tôi chẳng nói rồi sao, có thể là trong tương lai sẽ giống họ đấy. Nếu cậu dại dột đi vào con dốc này thì cũng như họ đó và trước tiên là giống tôi cho nên cậu về nhà đi và hãy quên nơi này đi.

Cậu ta đẩy Sakura đi về hướng nhà của cô. Nhưng cô bướng bĩnh chống cự lại và hỏi :

- Tôi có thể gặp lại cậu ko?

Cậu ta hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nên hỏi lại :

- Cậu ko sợ tôi nữa à?

- Khi cậu giúp tôi đến hai lần tôi nghĩ cậu ko phải người xấu nên tôi muốn làm bạn với cậu. Tên tôi là Sakura còn tên cậu là gì, tôi sẽ gặp lại cậu chứ?

Đắn đo trước câu hỏi của Sakura, cuối cùng cậu ta nói ngắn gọn :

- Về nhà đi Sakura.

Rồi quay ngắt đi thẳng. Quyết ko chịu thua, Sakura níu cậu ta lại.

- Làm ơn chỉ một cái tên thôi mà, tôi muốn trò chuyện thêm với cậu.

Sakura lắc lắc người cậu ta và đòi hỏi. Có lẽ đã mệt vì trò cù cưa này cậu ta trả lời :

- Con dốc này ko phải ai cũng có thể nhìn thấy, những cư dân ở đây cũng vậy, nếu ngày mai cậu vẫn còn thấy tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết tên tôi.

Nghe đến đấy, Sakura mới buông cậu ta và rối rít cảm ơn. Nhưng cậu ta lạnh lùng đi thẳng vào con dốc mà chẳng thèm ngoái đầu lại.

Sakura bĩu môi hờn dỗi cậu ta và bắt đầu về nhà, cô thực sự mong gặp lại con người kì lạ đó lần nữa.

May mắn đã mỉm cười với hai con người xa lạ đó. Khi Sakura đến chỗ cũ cô đã thấy người mà cô chờ đợi để gặp lại cả ngày hôm nay đã ngồi ở đó. Khuôn mặt của cậu dường như sáng lên khi nhìn thấy cô, cậu cũng đang ngồi đó với hi vọng gặp lại cô. Thậm chí còn lên tiếng trước khi thấy Sakura gần như vấp ngã khi chạy đến nơi :

- Cậu hậu đậu quá đi.

- Hộc hộc, cậu phải...phải giữ lời hứa đó. Tên của cậu...cậu là gì?

Miệng Sakura tranh nhau vừa thở vừa nói.

- Bình tĩnh đi.

- Này, sao cứ nói bình tĩnh mãi thế. Tôi chỉ cần biết tên cậu mà thôi.

Cậu thanh niên này bật cười khi thấy Sakura nôn nóng như vậy, cậu chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng nói tên mình, giọng thật nhẹ :

- Cứ gọi tôi là Sasuke.

Sakura ngẩn người ra một thoáng khi nghe cái tên đó rồi cuối cùng lại cười đắc thẳng :

- Vậy chào Sasuke, từ nay chúng ta sẽ là bạn chứ?

Sakura chìa tay ra thân thiện, Sasuke cũng vậy, nắm lấy bàn tay ấy, cả hai bắt tay nhau và cùng bật cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro