Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật tuyệt vời cho Sakura khi mà dạo này cô luôn tìm được con dốc thứ 7 ko chút khó khăn và cô luôn nhìn thấy Sasuke ở đó chờ cô suốt, chả bao giờ trể hẹn. Đến gặp nhau vào mỗi buổi chiều muộn là thói quen ko thể thiếu hằng ngày của hai người. Thi thoảng Sakura tan học trể, khi đến điểm hẹn thì gặp Sasuke đang ngồi thiu thiu ngủ. Nhưng Sakura ko than phiền về điều đó, cô hay lặng lẽ ngồi ở đó chờ cho đến khi cậu tỉnh lại, thường thì cậu thức dậy vào lúc bách quỷ dạ hành. Vì thế nhưng ngày ấy họ trò chuyện chỉ vài câu rồi tạm biệt nhau.

Chỉ một thời gian sau, Sakura thậm chí còn lẩm nhẩm được điệu nhạc mà những yêu quái đó thường đàn vào ban đêm, từ chỗ sợ hãi bây giờ cô lại yêu tiếng nhạc đó. Một thứ giai điệu khiến cô thư thái sau cả ngày mệt mỏi.

Tuy nhiên việc nghe và nhớ nó với việc tái hiện lại giai điệu ấy thì Sakura làm quá tệ, bằng chứng là hôm qua cô vác cái sáo - dụng cụ học nhạc tại trường và phòng má trợn mắt lên thổi một 'giai điệu' trời ơi, làm cho Sasuke đinh tai nhức óc và phải van nài Sakura đừng bao giờ đụng đến nó nữa làm Sakura hờn dỗi ko chịu nói chuyện với cậu, mặc dù vẫn ra đây ngồi đều đều hằng ngày.

Khi khác, Sakura hớn hở mang đến một cái bánh ngọt tự làm ở lớp, nhìn cái bánh Sasuke đã gặng hỏi xem cô được mấy điểm nhưng Sakura chỉ ậm ừ rồi đánh trống lảng. Tất nhiên là hôm đó Sasuke đã sợ xanh mặt vì tài nấu nướng của Sakura, cái bánh ko những nhìn ko bắt mắt chút nào mà lại mang đến cho Sasuke một hương vị kì quái nhất trong những thứ mà cậu từng nếm qua. Vậy là sau một khoảng thời gian quen biết, Sasuke đã rút ra kết luận về cô bạn này :

- Vừa hậu đậu, vừa ngốc nghếch, vừa lắm lời.

Tất nhiên là Sakura phát khùng lên sau khi nghe cậu nói câu đó liền cong cớn :

- Vậy còn hơn cái tên máu lạnh, đơ cảm xúc như cậu ấy.

- Nói cái gì???

Sasuke và Sakura kết thúc đấu khẩu bằng cách bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Nhưng dù nhận xét về nhau như vậy nhưng trong thâm tâm họ lại có những suy nghĩ riêng về đối phương. Sasuke chưa bao giờ gặp một cô gái nào trong sáng hiền lành dù hơi phiền phức, nhưng đã đem đến cho cậu những cảm xúc thật là ấm áp. Còn Sakura thì luôn cảm ơn vì đã có một người chịu lắng nghe cô.

Và cứ vậy, cứ vậy hai người họ gặp nhau không đấu khẩu thì ngồi yên ngắm khoảng trời bị hạn hẹp lại cho đến khi:

Một buổi sau khi tạm biệt nhau, Sakura trở về nhà như mọi khi nhưng hôm nay là ngày tồi tệ khi cha cô gặp chút khó khăn và bực bội trong công việc nên đã sắng giọng với cô khi cô về trễ hơn mọi khi. Sakura vốn đã hơi bực ba vì việc về muộn và ko quan tâm đến mẹ con cô nên thành ra hai cha conlời qua tiếng lại. Trong lúc ko tỉnh táo, cha cô đã tát cô một cái.

Sakura hoàn toàn bất ngờ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô chầm chậm đưa tay lên xoa chỗ má bỏng rát và đưa ánh mắt đau đớn lên nhìn cha cô, cha cô cũng chưa hiểu mình đã làm những gì nữa, ông nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình sau đó lại nhìn cô. Hối hận. Còn Sakura, nước mắt trào ko ngừng, cô cảm thấy tim mình còn đau hơn cái má bị tát. Rồi ko nói gì hết cô vùng chạy khỏi nhà, còn cha cô chỉ biết đứng im như phỗng, mẹ cô nãy giờ ngồi khóc ở góc phòng khi chứng kiến con gái mình bị đánh cũng lao ra gọi tên cô nhưng ko được. Sakura cứ chạy miết mà ko biết phải đi đâu, giờ đầu cô chỉ lóe lên suy nghĩ Sasuke. Vậy là cô chạy đến chỗ hai người thường gặp nhau, lối vào con dốc vẫn mở. Không suy nghĩ gì hết cô chạy ngay vào con dốc, đến lưng chừng dốc ngay cột đèn thứ 2 của con dốc thì một bóng người phía bên trong nhào ra đẩy Sakura lùi lại. Đó chính là Sasuke, cậu đang vô cùng giận dữ, cậu hét :

- Cậu nghĩ gì thế. Tôi đã bảo là đừng bao giờ chạy vào con dốc kia mà!

Những tưởng Sakura sẽ đốp chát lại thì Sakura lại rưng rưng nước mắt khiến cho Sasuke ngớ người ra, sau đó cô oà lên khóc, ôm lấy Sasuke mà khóc làm cho Sasuke phát hoảng theo.

- Này đã bình tĩnh lại chưa?Sasuke hỏi sau khi Sakura đã ngừng khóc nhưng vẫn còn sụt sịt. Sakura bật cười khi nghe cậu nói :

- Luôn là cậu nói phải bình tỉnh.

Sasuke cũng vậy. Cậu cũng bật cười rồi hỏi han cô :

- Có chuyện gì mà cậu lại lao đầu vào chỗ chết vậy?

- Cha tôi đánh tôi. Từ bé đến lớn ông chưa bao giờ đánh tôi, dù ông lúc nào cũng lãnh đạm luôn chú tâm vào công việc nhưng cha luôn dịu dàng với tôi vậy mà hôm nay ông lại trút giận lên tôi. Tôi ghét ông ghét ông rất nhiều.......

Sakura xã một hồi cho bõ tức nhưng càng nói càng ko hiểu vì sao cô lại càng thấy buồn, thế là lại khóc. Sasuke lắng nghe hết, sau cùng cậu nói :

- Cậu có thật sự ghét ông không? Nếu ghét thì hẳn cậu đã ko phải bức xúc như vậy phải ko?

Sakura im lặng trước câu hỏi của Sasuke.

- Sakura, đừng bao giờ nghĩ rằng mình ghét những người thân trong gia đinh, cho dù như thế nào thì họ vẫn là người thân quan trọng với cậu, cậu ko thể ghét họ được, họ sẽ là những người mà cậu nhớ đến đầu tiên khi cậu đau đớn hay phiền muộn.

Sasuke trầm tư nói. Cái cách nói chầm chậm đầy hoài niệm của cậu ấy làm cho Sakura cảm thấy như đang nói về chính cậu chứ ko phải về cô. Sasuke kết thúc câu nói bằng một nụ cười đầy ám ảnh, sau đó cậu quay sang bảo với cô :

- Cậu nên về nhà đi.

Sakura gật đầu ngoan ngoãn, khi cô bước vào nhà cha mẹ đang ngồi đấy, mặt tái mét vì lo lắng cho cô, nhìn thấy Sakura cả hai lao ra ôm lấy và khóc nức nở. Sakura cũng vậy :

- Cha ơi con xin lỗi.

- Không là lỗi của cha mới phải, cha xin lỗi con. Cha sẽ ko đánh con nữa đâu.

Mẹ cô buông tay ra khỏi vòng ôm trước nhất, quệt nước mắt và nói :

- Cha con có ăn mì ko, nay muộn quá rồi mẹ chỉ nấu được như vậy thôi.

Hai cha con ngốc nghếch gật đầu, lâu lắm cả nhà mới có cảm giác sum vầy như vậy. Nhưng trong lúc ấy Sakura chợt nhớ đến Sasuke, bây giờ hẳn cậu ấy đang rất cô đơn. Liệu cô có thể làm gì cho cậu đây.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro