CHAP 2 _ Thỏ Trắng
Hồi tưởng lại quá trình 'tự tác nghiệt' của Phó Kỳ Tu
Năm ấy anh mới 17 tuổi , học năm thứ hai cao trung ( tương đương lớp 11 ) , mà Tuyên Vũ Đồng chỉ mới 14 tuổi , là một tiểu nữ sinh cấp hai , cùng với em trai và mẹ đến ở trong căn biệt thự rộng lớn của Phó Gia
Phó Gia nhân khẩu ít , chỉ có cha mẹ cùng Phó Kỳ Tu ba người , nhưng người hầu cũng không ít , chịu trách nhiệm chăm sóc hoa viên , chịu trách nhiệm nấu nướng , quét dọn , v.v … , toàn bộ tùy Trang quản gia quản lý . Anh vốn không có chú ý tới sự tồn tại của Tuyên Vũ Đồng cho tới một sự kiện ngoài ý muốn dẫn dắt duyên phận giữa hai người …
" Ba !!! "
Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vang lên trong thư viện của Phó Gia
Phó Gia có một thư viện đặc biệt , một loạt giá sách làm bằng gỗ thô trên có bày vô số các loại sách , tựa như mô hình thu nhỏ của Đồ Thư Quán . Thư viện có ba mặt là tường , một mặt là cửa sổ có treo rèm , trên sàn trải thảm màu cà phê , bất cứ lúc nào tới đây cũng thấy tràn ngập một cổ thư hương khí
Tuyên Vũ Đồng tiến vào thư viện , đang đi đến chính giữa thì dừng lại , mới rồi có tiếng vỡ vụn vang lên , tựa hồ là dưới chân cô truyền tới , cô … dẫm lên cái gì ???
Cô cản thận lùi về phía sau một bước, ngồi xổm xuống , nhìn vật nhỏ vỡ vụn trên mặt thảm kia . Vật nhỏ kia có hình tròn , cong cong , ở giữa có màu đen , thoạt nhìn giống như là … kính sát tròng
Cô khó hiểu đưa tay nhặt lên mảnh vụn trên mặt đất
" Kỳ quái , trên thảm sao có thể có … "
" Ngươi là ai ??? "
" Ách ??? "
Một bóng đen đột nhiên bao phủ trên đầu , thiếu niên không vui cất giọng hỏi . Cô vô ý thức ngẩng đầu , cùng một đôi tròng mắt màu sắc bất đồng đối thị , trong nháy mắt đã bị con ngươi Mellie màu lam bảo thạch kia thật sâu hấp dẫn
Thiếu niên mặc đồng phục của một trường trung học tư nhân , áo sơ mi trắng là phẳng phiu thắt cà vạt màu xám nhạt , quần tây màu xám , mặc dù hình thức đơn giản nhưng từng đường kim mũi chỉ đều rất đẹp , lại thêm chất vải thượng hạng , khiến cho người anh toát ra một cỗ quý khí , làm cho người ta không thể không ngắm nhìn
Cô nhận ra anh , anh chính là thiểu gia của Phó Gia , Phó Kỳ Tu . Nhưng cô nhớ lần trước gặp anh , hai mắt của anh có màu đen bình thường , thế nào bây giờ lại vừa đen , vừa lam ???
" Nhìn cái gì ??? "
Phó Kỳ Tu chán ghét nhíu mày , anh ghét nhất người khác như vậy nhìn mình
" Có cái gì đẹp mắt ??? "
Bởi vì cặp mắt này khiến cho anh vừa lên tiểu học đã bị đồng học ác ý cười nhạo , xa lánh , thậm chí còn nói anh là ác ma . Anh không nhịn được , cùng đám bạn học dám cười nhạo mình đánh nhau một trận . Từ đó về sau , không ai dám lấy màu mắt của anh làm đề tài nói chuyện , nhưng vẫn ở sau lưng nhìn theo ánh mắt của anh , khiến anh rất không thoải mái
Bóng ma từ khi đó chiếm cứ trong lòng anh , làm cho anh chán ghét hai tròng mắt của mình còn hơn cả người thường . Nhưng lúc ấy còn nhỏ , không được mang kính sát tròng , cho đến khi lớn lên , được bác sỹ cho phép , anh bắt đầu mang kính sát tròng màu đen . Từ lúc đó , anh không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy song sắc đồng , chỉ khi trở lại phòng ngủ của mình mới tháo bỏ kính sát tròng . Nhưng hôm nay đến thư viện muốn tìm sách , đột nhiên cảm thấy ánh mắt không thoải mái , bèn tháo kính sát tròng ra , không cẩn thận làm rơi xuống
Anh lập tức ngồi chồm hổm xuống ở trên mặt thảm tìm kiếm , lúc này cô lại đi tới , một cước giẫm lên kính sát trong của anh !!!
Cứ như vậy , làm cho cô ngoài ý muốn nhìn thấy song sắc đồng của anh , cô trừng to mắt nét mặt kinh ngạc , gợi lên ký ức không vui của anh , tâm tình trở nên xấu , mà giọng nói cũng không cách nào điều khiển được mang theo một cỗ tức giận
" Ách ??? "
Tuyên Vũ Đồng hồi phục tinh thần , thẹn thùng cúi đầu , không dám tiếp tục nhìn thẳng anh
" Ánh mắt của anh … rất đẹp … "
Lúc trước đều là từ xa xa nhìn thấy anh , mặc dù đối với anh cảm thấy tò mò , cũng không dám tùy ý tới gần . Đây là lần đầu tiên Tuyên Vũ Đồng từ cự li gần mà nhìn , anh ngũ quan lập thể, mũi cao , mày rậm , mắt sâu , rất tuấn tú , tim của cô không khỏi đập thình thịch trong lồng ngực . Còn nữa , ánh mắt màu lam kia thật xinh đẹp , đẹp đến mức cô bất tri bất giác nhìn đến choáng váng , thật hâm mộ anh có được ánh mắt như vậy
" Ngươi nói gì ??? "
Phó Kỳ Tu nhíu mày càng chặt , cô lại vẫn chăm chú trả lời vấn đề của anh , cô rốt cục có hiểu hay không người khác đang chửi mình ???
Cô cho rằng anh thật sự không có nghe rõ câu trả lời mới rồi của mình , cúi đầu rất biết điều trả lời lại lần nữa
" Thật sự rất đẹp , màu làm kia giống như ngọc bích phát sáng , rất hấp dẫn người … "
" Đừng cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời cô nói "
Anh một chút cũng không có vì được khen mà cảm thấy vui vẻ , ngược lại cảm thấy chán ghét câu nói dối của cô
" Cô trong lòng nhất định đang suy nghĩ tôi có một đôi mắt thật kỳ quái , thật quỷ dị , không phải sao ??? "
Loại phản ứng này anh đã gặp nhiều rồi , sẽ không dễ dàng bị câu nói dễ nghe của cô lừa gạt
" Không có , em thật sự cảm thấy rất đẹp !!! "
Cô không chút do dự phản bác
" Vậy sao cô vẫn cúi đầu không dám nhìn tôi ??? "
Anh nhìn thấy , cô căn bản là đang chột dạ
" Bởi vì em … thẹn thùng … "
Cô càng nói thanh âm càng nhỏ , cô cá tính hướng nội , hơn nữa gặp phải nam sinh lại càng không dám tùy ý nhìn thẳng
" Nhưng em thề , em thật sự cảm thấy màu mắt của anh rất đẹp , em rất thích … "
" Cô rất thích ??? A … "
Anh giống như nghe được một chuyện cười , châm chọc khẽ cười một tiếng . Trừ người nhà của anh , người khác đều xem anh như kẻ ngoại tộc , cô thật sự thích ??? Hay chỉ cố ý nói như vậy để vừa lòng anh ???
" Ngẩng đầu lên !!! "
Tuyên Vũ Đồng khiếp sợ ngẩng đầu , lần nữa nhìn vào đôi mắt anh , thật vất vả mới có thể trì hoãn xuống tiếng tim đập thình thịch gia tốc , gương mặt cũng hiện lên một mạt đỏ ửng . Cô không thể phân biệt được tim của cô sở dĩ đập nhanh như vậy là vì khẩn trương hay là … hưng phấn ???
Phó Kỳ Tu nhìn cô đỏ hồng gương mặt . Cô rất nhỏ nhắn , xinh xắn , tướng mạo thanh tú , mái tóc chấm vai suông mượt , lộ ra chút dáng vẻ quê mùa , hơn nửa trên người mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng , váy dài màu xanh đậm , cho dù lúc trước có gặp qua cũng rất khó đối với cô có ấn tượng . Bất quá , bộ dạng vừa thẹn thùng , vừa sợ của cô khiến anh liên tưởng đến một loại động vật — Tiểu Bạch Thỏ
" Cô là ai , sao lại ở nhà tôi ??? "
" Em gọi là Tuyên Vũ Đồng , mẹ em tháng trước trở thành người giúp việc của nhà anh , em cùng em trai cũng chuyển đến đây ở "
Cô rất biết điều trả lời
Biệt thự của Phó Gia tổng cộng có 3 tầng lầu , một phòng khách , phòng ăn , phòng bếp , thư viện ở tầng trệt , tầng 2 có rất nhiều phòng khách , một phần cho người giúp việc ở , lầu ba mới là phòng cho người của Phó Gia
" Tại sao mẹ tôi lại đối tốt với các người như vậy ??? "
Anh không giải thích được cau mày , nhà bọn học mặc dù cho cung cấp nơi ăn chốn ở cho gia nhân , nhưng mang theo cả gia đình như vậy , anh là lần đầu gặp
" Bởi vì phu nhân cùng với mẹ em là chỗ quen biết cũ , phu nhân nhớ tình bạn cũ , nên đối với mẹ con em rất tốt "
Nghe giải thích của cô , Phó Kỳ Tu cũng không cảm thấy bất ngờ , mẹ của anh đích thật là một người rất dễ mềm lòng
" Vậy sao cô lại tới thư viện ??? "
" Bởi vì em thích đọc sách , từng hỏi qua quản gia , không biết có thể hay không mượn sách ở thư viện ??? Trang quản gia đã hỏi phu nhân , phu nhân nói có thể nên em khi rảnh rỗi đều đến thư viện đọc sách "
Lần đầu tiên cùng anh có cơ hội nói chuyện , cô có chút khẩn trương , bất kể anh hỏi cái gì , đều cẩn thận trả lời
Mặc dù bên trong thư viện có thật nhiều bộ sách chuyên sâu cô xem không hiểu , nhưng cũng có không ít những bộ tiểu thuyết bình thường thú vị khiến cho cô cảm thấy vui vẻ
Anh tiếp tục quan sát cô , phát hiện trong mắt cô ngoại trừ ngại ngùng , thật không có nửa điểm chán ghét . Nói thật , anh rất kinh ngạc , cũng cảm thấy tiểu nữ sinh này … rất có ý tứ
Bởi vì ánh mắt này , bạn bè đều bài xích anh , anh thủy chung vẫn là đơn độc , vô luận ai đối với anh tốt , anh đều cho rằng dối phương không có hảo ý , không phải thật tâm . Nhưng anh bây giờ có một loại rung động , muốn đem cô giữ bên người , muốn nhìn một chút cô có phải hay không thật tâm thích ánh mắt màu lam của anh , không phải vì muốn lấy lòng anh mà nói dối . Cô có thể gạt được anh nhất thời , nhưng hai người chỉ cần chung đụng lâu ngày , sẽ xuất hiện sơ hở . Bởi vì anh thủy chung vẫn không tin đôi mắt của mình lại có thể dễ nhìn , ngay cả chính bản thân anh cũng không yêu ánh mắt mình , như thế nào lại có người thật lòng yêu thích ???
Anh ở trong lòng tính toán hồi lâu , mở miệng nói
" Cô có muốn đi làm ??? "
" Ách ??? "
Cô trừng mắt nhìn , không giải thích được vì sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện muốn đi làm , cùng đề tài vừa rồi hoàn toàn không liên quan
" Tôi đang thiếu một tiểu người hầu , cô sau khi tan học không phải cũng không có chuyện gì làm sao ??? Nếu như vậy thì làm tiểu người hầu để sai vặt của tôi . Tôi nói làm cái gì thì làm cái đó , còn có thể kiếm chút tiền tiêu vặt , không tốt sao ??? "
Vừa nghe đến có thể kiếm tiền tiêu vặt , ánh mắt e lệ trong nháy mắt phát ra ánh sáng . Nếu như có thể hỗ trợ ít tiền , giảm đi gánh nặng cho mẹ , từng chút , từng chút từ từ tích lũy , tiền chinh cũng có thể thành tiền đại
" Như thế nào , có muốn hay không ??? "
Khóe miệng mơ hồ nhếch lên ý cười , anh không tin cô lại không mắc bẫy
" Có !!! Dĩ nhiên muốn !!! "
Cô không hề do dự nữa , gật mạnh đầu , chỉ sợ chậm một chút anh sẽ đổi ý
" Tốt lắm , chúng ta quyết định như vậy "
" Dạ , cảm ơn thiếu gia , em nhất định sẽ làm một tiểu người hầu thật tốt !!! "
Cô lần nữa gật đầu , nét mặt phi thường chăm chú
Nhìn cô xem hắn giống như thần tượng , Phó Kỳ Tu cảm thấy buồn cười . Cô quá ngây thơ rồi , ngây thơ đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn hảo hảo đùa cô một phen , làm cho cô hiểu lòng người hiểm ác , quá nhẹ dạ tin tưởng người khác rất nguy hiểm
Tiểu bạch thỏ đơn thuần …
Anh rất mong đợi những ngày tháng kế tiếp , nhất định có thể mang lại cho anh không ít niềm vui thú !!!
.__.__.__End Chap 2__.__.__.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro