Chap 5 _ Thỏ Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5 _ Thỏ Trắng

Đối với một mình cô có hảo cảm …

Bởi vì chu kỳ sinh lý chỉ gây khó chịu có một ngày , cho nên buổi tối hôm sau Tuyên Vũ Đồng vẫn đến thư phòng trình diện Phó Kỳ Tu

Kết quả Phó Kỳ Tu vừa nhìn thấy cô xuất hiện , lông mày nheo lại , giọng nói phi thường không vui

" Em không phải là tới chu kỳ sinh lý ??? Mau về nghỉ ngơi đi "

" Ách ??? "

Gương mặt cô nhất thời đỏ lên , nhớ tới chuyện xảy ra tại hồ bơi ngày hôm , cảm thấy có chút mất thể diện

" Em không sao "

" Thật sự không có chuyện gì ??? Nhưng anh cảm thấy sắc mặt em không tốt , em vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi đi "

" Cho dù sắc mặt của em có chút không tốt , cũng chỉ là vì … thiếu một chút máu mà thôi , kia thật sự không có gì lớn … "

Cô càng nói thanh âm càng nhỏ , thật vô cùng xấu hổ nha

" Chẳng lẽ em không biết cảm thấy mệt mỏi mái sao ??? "

Cô không biết anh nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em cô , anh không thể làm gì khác hơn là lại phải nhắc nhở cô , không hi vọng cô cơ thể không thoải mái vẫn cứng rắn cậy mạnh

Nếu đã hiểu tự mình đối với cô có hảo cảm , anh vừa sao lại nhẫn tâm tiếp tục khi dễ cô ??? Chỉ bất quá anh vẫn là không từ bỏ được tư thái của một thiếu gia , tiếp tục lấy khẩu khí của một cậu chủ che giấu sự quan tâm đối với cô

" Cho dù thật sự không thoải mái , cũng chỉ là chuyện một , 2 ngày đầu , không cần cả chu kỳ sinh lý đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi "

Cô tại sao phải cùng anh thảo luận vấn đề khó xử như vậy ???

" Được rồi , em ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba ngày , anh mới có thể yên tâm "

" A ??? "

Lúc này , Phó Kỳ Tu trực tiếp từ trên ghế đứng dậy , hai tay đặt lên bả vai của cô , đem cô chuyển một trăm tám mươi độ , hướng ngoài thư phòng đẩy

" Ách ??? Thiếu gia … "

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn , cô thật không có suy yếu đến phải nghỉ ngơi ba ngày mới được

Phó Kỳ Tu bất kể ánh mắt khẩn cầu của cô , sau khi cô đã đứng ở ngoài cửa thư phòng , liền đối với cô khẽ mỉm cười , hoàn toàn không mềm lòng

" Ngủ ngon "

" Thiếu … "

Cô xem thấy anh không chút do dự đóng cửa lại , nhịn không được thở dài

Cô thật sự không có chuyện gì , có cần thiết phải như vậy sao ???

Biết quyết định của anh sẽ không thay đổi , cô có lại đi vào cũng chỉ sẽ bị anh lại một lần nữa đuổi ra , không thể làm gì khác hơn là rất bất đắc dĩ xoay người rời đi , trở về phòng biết điều một chút nghỉ ngơi

Mà ở bên trong cửa Phó Kỳ Tu cũng không gấp về lại trên ghế , anh dựa lưng vào cửa phòng , yên lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa , đến khi nghe tiếng bước chân , anh mới yên tâm , trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên

Anh khó lắm mới đối với cô tốt , nhưng cô lại ngốc đến không hiểu được nên cảm kích , vẫn bày ra nét mặt ủy khuất cho anh nhìn , để anh dở khóc dở cười

" Thật là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch "

Ngoài miệng tuy là nói như vậy , nhưng anh vẫn cảm thấy , cô tuy ngu … nhưng thật ra vẫn rất khả ái , đáng yêu …

" Kỳ quái … tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi ??? "

Một ngày đông ấm áp , Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là 'Phương Chi Đình' . Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài , bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình , thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng , ưu nhã . Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ , bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ , còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên
                                     
Tuy nói là mùa đông , mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp , giống như tiết trời đầu thu , cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời , gió nhẹ nhàng thổi qua , rất là thoải mái

Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu , xế chiều , sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ , cô chọn một phần Xảo Khắc Lục cùng một bình trà hoa quả , mở ra sổ tay , tiện ghi lại những linh cảm bất chợt . Cô rất thích không khí nơi này , cảnh đẹp nơi đây có thể kích thích linh cảm của cô . Nếu như muốn thư giãn hoặc tìm linh cảm , cô lại đến nơi này , gọi một phần trà chiều, thoải mái , tự tại qua một buổi chiều

Cô cầm lấy cây bút kim nguyên tử gạch gạch xóa xóa mấy dòng vừa viết , không hiểu tại sao đột nhiên lại  nhớ tới chuyện ở hồ bơi . Bất quá như vậy lại làm cho cô nhớ tới , tựa hồ như từ sau sự kiện đó , thái độ của Phó Kỳ Tu đối với cô cũng có chút thay đổi

Cô vẫn làm tiểu người hầu cho anh , nhưng không bị sai làm đông , làm tây nữa , anh chỉ cần cô ở bên cạnh là được . Cô cảm thấy rất không quen , sau ngược lại chủ động nghĩ ra chuyện để làm , đem mình loay hoay xoay quanh

Nhưng khi nhìn thấy , phản ứng của Phó Kỳ Tu chính là không hài lòng , ngược lại còn đối cô sinh khí

Kỳ quái , đem cô theo bên người , không phải là để giúp anh làm việc vặt ??? Cô không hiểu , anh rốt cuộc khí cái gì ???

Khí cô quá mức cần lao ??? Di , có người tức giận vì việc như vậy sao ??? Lúc này , có người tới gần bên bàn , mang đồ ăn ra cho cô , đầu tiên là mùi hương Xảo Khắc Lực mới ra lò , thêm một ấm trà trái cây , cuối cùng là một khối bánh ngọt Hắc Sâm Lâm
                                       
" Di ??? "

Cô lập tức ngẩng đầu lên

" Tôi không có gọi bánh ngọt Hắc Sâm Lâm "
                                       
" Cô là khách quen của tiệm , cho nên bánh ngọt này là tặng cho cô "

Nam nhân đưa bữa điểm tâm tới cười nhạt

" Thật sự ??? "

Cô kinh ngạc nhìn nam nhân kia , nhận ra anh là chủ quán , nhưng anh không thường xuyên ở quán , không ngờ tới hôm nay anh lại tự mình giúp cô mang điểm tâm tới

" Kia , tôi thật ngại "

Vị chủ quán trẻ tuổi Khang Văn Thăng mới trên dưới 30 tuổi , tư văn hữu lễ , nhìn cô đang mở to mắt nét mặt vô cùng kinh ngạc , khóe miệng nét cười càng sâu

" Không có gì "

" Vậy thì cám ơn nhiều "

Chỉ cần là Xảo Khắc Lực cô thích , cho nên cô cũng không có từ chối lâu , liền nhận lấy bánh ngọt Hắc Sâm Lâm được anh tặng kèm

Khang Văn Thăng chú ý đến Tuyên Vũ Đồng đã một thời gian ngắn . Cô mỗi lần đều một mình đến vào lúc xế chiều , luôn là lấy ra một quyển bút ký , không biết viết những thứ gì

Cô mặc dù không phải là nữ nhân có ngoại hình xinh đẹp , nhưng khí chất thanh nhã , rất hấp dẫn hắn , cho nên hôm nay anh mới thừa dịp đưa điểm tâm đến tìm cơ hội cùng cô bắt chuyện

" Tôi biết hỏi như thế rất mạo muội , nhưng mỗi lần đều gặp cô viết viết trong sổ , cảm thấy khá hiếu kỳ , cô là tiểu thuyết gia ??? " _ Anh đứng ở bên cạnh cô tán gẫu

" Không phải "

Ăn thịt một miếng bánh , cô không có suy nghĩ nhiều , thuận miệng hồi đáp :

" Tôi viết 'Hương Phổ' "

" Hương Phổ ??? "

Khang Văn Thăng nhỏ nhẹ lên tiếng , không giải thích được

" 'Hương Phổ' là cái gì ??? "

" Thật ra tôi là 'Điều hương sư' , đặc biệt giúp khách hàng điều chế nước hoa độc nhất vô nhị "

Tuyên Vũ Đồng đơn giản giải thích

" Mỗi loại nước hoa , tùy theo tốc độ bay hương nhanh chậm có thể chia làm trước điều , chúa điều , đáy điều , mỗi một điều cũng tùy những tinh dầu khác nhau tổ hợp mà thành , cho nên tô phải tùy theo yêu cầu đặc thù của mỗi một vị khách nhân , thiết kế ra Hương Phổ , sau mới bắt đầu điều chế nước hoa "

Một cái nước hoa bôi trên người khách hàng , mùi đầu tiên ngửi thấy chính là trước điều . Trước điều phát huy được nhanh nhất , chờ trước điều phát huy hoàn sau , loại mùi vị thứ hai xuất hiện chính là chúa điều , thời gian lưu lại có lâu hơn một chút , chờ sau khi chúa điều cũng phát huy tác dụng xong , cuối cùng lưu lại mùi vị chính là đáy điều , mùi có thể duy trì phi thường lâu mới tản đi

Mà quá trình từ trước điều đến chúa điều rồi đáy điều , mùi thơm thay đổi dần , giống như một bản hòa âm vậy , từ từ tạo thành một giai điệu của mùi thơm

Điều hương là một loại mùi thơm nghệ thuật , cô trước tiên dựa vào những hiểu biết của bản thân đối với các loại tinh dầu , trong đầu tưởng tượng những tinh dầu khác nhau phối hợp lại sẽ có hiệu quả gì , sau đó thử soạn nhạc một tổ Hương Phổ , tiếp nữa tiến hành điều hương

Khang Văn Thăng rất có hứng thú nghe cô giải thích như thế nào điều chế nước hoa , không nghĩ tới nghề nghiệp của cô lại kỳ diệu như vậy , thì ra điều chế nước hoa là một chuyên ngành không chỉ cần học vấn cao thâm còn rất nghệ thuật

( Đúng vậy , đọc mà hiểu được đoạn này nói gì cũng à cả một nghệ thuật )

" Kia trên các loại nước hoa trên thị trường , cùng nước hoa do cô điều chế có cái gì khác biệt ??? "

" Khác biệt rất lớn , nước hoa trên thị trường được tinh chiết từ các loại hoa chết , mùi cũng rất cố định , mà tôi dùng tinh dầu thiên nhiên điều chế ra nước hoa sống , từ lúc bắt đầu phát ra mùi thơm đến kết thúc , mùi thơm sẽ thay đổi "

Mỗi lần nói đến công việc của mình , cô liền thao thao bất tuyệt , rất hưng phấn

" Thật là thú vị , nếu như không phải là nghe cô nói , tôi còn không biết thì ra là một lọ nước hoa bên trong còn có nhiều tri thức như vậy "

Khang Văn Thăng vung lên cười , trong tươi cười lộ vẻ tán thưởng .
Cô có chút thẹn thùng cười nhẹ

" Nếu như sau này có dịp , tôi có thể mời cô điều phối nước hoa được không ??? "

" Dĩ nhiên có thể " _ Cô gật đầu , đột nhiên nhớ tới một chuyện

" Bất quá tốt nhất nói cho tôi sớm một chút , bởi vì đơn đặt hàng của tôi không ít , phải chờ một thời gian ngắn "

Thật ra tài ăn nói của cô không tốt lắm , cũng không giỏi ứng đối với khách hàng , cho nên chỉ phụ trách điều nước hoa , về phần cùng khách hàng bàn bạc , tất cả đều là em trai xử lý , cho nên cậu ấy chính là người đại diện của cô

Cô rất thích phân phối công việc như vậy , không có những chuyện tình vụn vặt làm phiền cô , cô mới có thể không lo lắng chuyên tâm công tác

" Xem ra công việc của cô rất phát đạt , những điều này là học ở trường học ??? "

" Không phải , tôi là bởi vì hứng thú , cho nên tự học mà thành "

Cô là ở trong thư viện của Phó Gia vô tình tìm thấy một bộ sách có liên quan đến nước hoa , tiến tới đối với điều chế nước hoa sinh ra hứng thú , từ trung học lại bắt đầu từ từ nghiên cứu , đánh bậy đánh bạ tiến vào lĩnh vực này , cô cũng chưa từng nghĩ tới , tự mình cuối cùng lại có thể dựa vào nước hoa kiếm tiền

Điện thoại di động trong túi đúng lúc này vang lên , cô đành gián đoạn cuộc nói chuyện , cười xin lỗi nói :

" Xin lỗi , tôi có điện thoại "
                                     
" Vâng , tôi quấy rầy rồi , cô cứ từ từ thưởng thức điểm tâm "

Khang Văn Thăng khách khí hành lễ , không quấy rầy nữa , nội tâm cũng đã bắt đầu tính toán , lần tới cô đến , anh có thể cùng cô hàn huyên cái gì

Sau khi Khang Văn Thăng rời khỏi , Tuyên Vũ Đồng cầm lấy điện thoại di động , không tự chủ dâng lên cười

" Uy , thiếu gia "

" Em hiện tại ở đâu ??? "

Phó Kỳ Tu vừa ở phòng làm việc xử lý văn kiện , vừa dùng tiếng nói trầm thấp mê người hỏi thăm

" Uống trà chiều "

" Lại đi tìm linh cảm ??? "

Cô từng đề cập tới chuyện cô thường một mình đi đến một nhà hàng tìm linh cảm , cho nên anh cũng không ngoài dự đoán

" Tìm được rồi sao ??? "

" Cũng tạm được , hôm nay không phải là rất thuận lợi , anh gọi điện thoại , hẳn không phải là muốn hỏi em chuyên linh cảm ??? " _ Nhất định là có sự tình khác

" Em tối hôm qua vội vàng trở về , hại anh quên đem quà mùa từ Nhật Bản về đưa cho em . Hôm nay sau bữa cơm chiều em qua chỗ anh một chuyến , mang quà về "

Anh sẽ không nói cho cô biết , anh là 'cố ý' quên mất , như vậy mới có lý do đem cô lừa gạt đến chỗ ở của anh , có thể tạo ra càng nhiều cơ hội được ở một mình cùng cô

" Anh mua quà cho em ??? " _ Cô kinh ngạc thấp giọng hô

" Ai hừm , không cần mua cái gì đâu , em lại không thiếu thứ gì "

" Dù sao anh cũng đã mua , em không đến lấy , anh không thể làm gì khác hơn là đem làm đồ bỏ "

" Được rồi được rồi , em đi lấy " _ Cô nhanh trả lời , miễn anh thật sự đem quà đi vứt bỏ

Dễ dàng lại cắn phải mồi do anh quăng ra , một điểm cảnh giác cũng không có

" Tốt lắm , buổi tối gặp "

Anh câu khởi vẻ cười mờ ám , tiểu bạch thỏ thuận lợi mắc câu

" Ừ , buổi tối gặp "

Tuyên Vũ Đồng ngắt cuộc gọi , nụ cười trên mặt càng ngọt ngào , mặc dù cô không cần anh mua quà cáp gì , trong lòng vẫn là hiện lên một cỗ vừa hạnh phúc lại ấm áp , cả người lâng lâng, khó nén vui vẻ

Không biết anh mua quà gì cho cô ??? Thật là thất bại , cô đã khẩn cấp muốn cùng anh gặp mặt

Cô ở phòng ăn đợi đến chừng bốn giờ , liền về nhà chuẩn bị bữa ăn tối cho hai chị em , chờ đến tối chín giờ , cô mới kiếm cớ đi ra cửa tìm anh

Cô ngồi trên ghế sofa ở phòng khách , chờ Phó Kỳ Tu lấy quà từ trong phòng ra

Phó Kỳ Tu cầm một cái túi giấy màu xanh nhạt từ trong phòng đi ra , ngồi vào bên cạnh cô , phi thường tự nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người , cơ hồ dựa vào sát vào người cô , mới đưa túi giấy giao cho cô

" Quà của em "

Hơi thở của anh nháy mắt vây quanh cô , làm cho cô có chút tâm hoảng ý loạn , không biết phải làm sao , rồi lại không hiểu mình luống cuống cái gì ???

" Sao vậy ??? Đột nhiên lại nhìn anh sững sờ ??? "

Khóe miệng anh vi câu khởi cười , tiếp tục phát ra cường đại mị lực , nhìn có thể hay không đem cô khiến cho hoàn toàn mê đảo

" Không có … không có chuyện gì "

Cô cúi đầu , không suy nghĩ nhiều nữa , nhanh nhanh lấy túi giấy đựng quà mở ra , nhìn qua mới biết đó là một cái khăn quàn cổ bằng lông dê ( lại lông dê =.= ) màu lông Lạc Đà có những ô vuông màu trắng tinh khiết . Vừa nhìn thấy nhãn hiểu nổi trên khăn cũng biết khăn quàng cổ này giá trị không rẻ

" Khăn quàng cổ này rất quý … " _ Cô kinh ngạc trợn to hai mắt

" Anh đối với giá tiền của cái khăn này không có khái niệm , cảm thấy đẹp mắt nên mua cho em. "

Anh cố ý ngăn lời của cô , không để cho cô cự tuyệt , tự động tự phát lấy ra khăn quàng cổ , trực tiếp quàng trên cổ của cô

" Anh xem cái khăn quang cổ lông dê màu vàng nhạt của em cũng cũ rồi , cũng nên đổi lại một cái "

" Cái khăn quàng cổ kia vẫn còn rất tốt, cần gì đổi lại ??? "

Cô vội vã muốn đem cái khăn quàng quý giá trên cổ mình lấy xuống

" Thiếu gia , em không … "

" Em quàng rất đẹp , đừng lấy xuống " _ Anh lông mày một chau , cố ý giả bộ mất hứng

" Tâm ý của anh so sánh với giá cả còn quý trọng , em nếu là không nhận , sẽ lãng phí một phen tâm ý của anh "

" Đó , được sao … "

Cô không hi vọng anh tức giận , cũng không muốn cô phụ tâm ý của anh , mặc dù vẫn là cảm thấy khăn quàng cổ này quý đến làm cho cô đau lòng , cũng chỉ có thể biết điều một chút nhận lấy

" Như vậy mới đúng "

Phó Kỳ Tu một lần nữa lại nhẹ cười , hơi cúi người giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ , khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại không ít

Nhìn khuôn mặt của anh càng lúc càng đến gần , cô ngừng thở , tim không khỏi đập gia tốc , cơ hồ đều rối loạn

Rõ ràng anh chẳng qua là cúi đầu tới giúp cô chỉnh khăn quàng cổ , là chuyện rất đứng đắn , cô cũng ngốc nghếch suy nghĩ miên man , tâm hoảng ý loạn

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu , khi đối mặt với anh liền sinh ra loại rung động kỳ lạ này ???

Tựa hồ … gần đây mới bắt đầu a !!!
 
Lúc cô còn ở Phó Gia , hết thảy cũng rất bình thường . Năm năm trước , sau khi bọn họ rời khỏi Phó Gia , anh vẫn chủ động quan tâm cô , hai người vẫn giữ vững liên lạc , thậm chí ngay cả cô phát sinh chuyện gì , không nói anh cũng biết . Cô mặc dù kinh ngạc , cũng không có suy nghĩ nhiều , coi như thêm một bằng hữu quan tâm cô

Kết quả ba tháng trước , anh từ biệt thự của Phó Gia chuyển ra , đến ở đối diện nhà cô , mà khoảng cách giữa hai người tựa hồ cũng theo đó mà gần hơn …

Cô suy nghĩ nhiều sao ??? Nhưng thật ra cô rất khó hiểu , đối với hành động không giống lúc trước của anh , cũng đối với tâm tư hỗn loạn của chính mình …

Phó Kỳ Tu từ từ giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ , hưởng thụ lấy niềm vui thú được chăm sóc cô

" Lễ bái thiên mẹ anh sẽ ở nhà hàng Tây Hoa tổ chức bán hàng từ thiện , em có tới không ??? "

Cô hoàn hồn , thu hồi hoảng loạn trong lòng , trấn định địa trả lời :

" Có , em sẽ đi "

Nói đến sự nghiệp điều chế nước hoa của cô , vị khách hàng đầu tiên chính là Phó phu nhân , sau khi bà biết được cô rất có hứng thú đối với nước hoa , liền muốn cô tự mình giúp bà điều chế một lọ nước hoa . Vốn là không ôm kỳ vọng quá lớn , không ngờ đến sau khi ngửi thấy mùi nước hoa do cô điều chế , thấy thích vô cùng , mỗi lần đi tham dự yến tiệc đều mang ra bôi . Kết quả , một số vị phu nhân là bằng hữu của Phó phu nhân cũng theo đó tìm cô muốn điều chế nước hoa , cứ như vậy mà tạo thành danh hiệu , đơn đặt hàng nhiều đến đáp ứng không xuể , hoàn toàn ngoài dự liệu của cô

Phó phu nhân chính là ân nhân của nhà họ Tuyên , cho nên dù bọn họ đã rời khỏi Phó Gia , ít nhiều cũng vẫn còn liên lạc với bà . Mà mỗi lần Phó phu nhân cử hành hoạt động gì , mời bọn họ đến giúp , chị em bọn họ dĩ nhiên sẽ không vắng mặt . Hơn nữa , cô cũng đã điều chế riêng một lọ nước hoa , để góp một khoản vào buổi bán hàng từ thiện của Phó phu nhân

" Anh đón em cùng đi "

Anh đã được mẹ nhắc nhở , nhất định phải đến tham dự , để hấp dẫn giới truyền thông , kéo theo càng nhiều người trong giới thượng lưu tới , mặc dù bản thân anh không hề thích xã giao

" Không cần !!! " _ Cô sợ hết hồn , vội vàng ngăn lại

" Tại sao ??? " _ Anh buồn bực nhẹ nhíu mày

" Em đi cùng với Lý Hòa được rồi "

Nếu là đồng ý để anh đưa đón , Lý Hòa nhất định sẽ khó chịu , vẫn là không nên thì hơn

Phó Kỳ Tu trầm mặc , biết cô ngại Lý Hòa , cũng không có tiếp tục miễn cưỡng

" Vậy cũng được "

Anh vẫn biết Tuyên Lý Hòa đối với anh rất không có hảo cảm . Nói thật , anh đối với Tuyên Lý Hòa cũng không có cái gì hảo cảm . Mức độ Tuyên Lý Hòa bảo vệ cô , thật khiến cho anh phải hoài nghi Tuyên Lý Hòa có phải hay không 'Yêu chị gái' ???

Dù sao còn nhiều thời gian , anh trước mắt phải giải quyết xong tiểu bạch thỏ ngu ngốc này , chờ khi tiểu bạch thỏ rơi vào tay anh rồi , em trai của cô cũng không thể làm gì

.__.__.__End Chap 5__.__.__.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro