Chap 4 _ Thỏ Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4 _ Thỏ Trắng

Không còn kịp rồi , cô ngã mạnh về phía anh , hại anh ôm lấy cô ngã nhào trở lại vào hồ bơi , nổi lên một trận bọt nước . Hai người ở dưới mặt nước giãy dụa , Phó Kỳ Tu dẫn đầu toát ra mặt nước , mới vừa rồi không cẩn thận uống vài hớp nước , không ngừng mà ho

Nước ao rất sâu , Phó Kỳ Tu cao gầy vẫn miễn cưỡng chạm chân được tới đáy bể , nhưng Tuyên Vũ Đồng không thể chạm chân được tới đáy bể , lại không biết bơi , chỉ có thể ở trong nước giãy dụa . Anh thấy tình huống không ổn , liền nhanh đưa tay kéo cô

Có thế , cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh , ho sặc sụa

" Khụ ... khụ … khụ khụ khụ … "

Hù chết cô , cô mới vừa rồi thiếu chút cho là mình sẽ chết đuối , nhịn không được cảm giác sợ hãi , liều mạng ôm lấy anh , khóc lên

" Em khóc cái gì ??? "

Anh trong nháy mắt luống cuống tay chân , bị tiếng khóc của cô hù dọa . Anh chưa bao giờ biết thế nào là an ủi người khác , lại đừng nói đến cần phải an ủi một tiểu nữ sinh , chỉ có thể phi thường ngốc vỗ nhẹ lưng của cô

" Đừng khóc , đã không có chuyện gì , không có chuyện gì … "

Luôn luôn vừa vui vẻ vừa nhận mệnh giống như chuyện gì cũng không thể khiến cho cô khóc , điều này làm anh rung động không nhỏ , rốt cục ý thức được , cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con bình thường , tinh tế mảnh mai , nên được hảo hảo mà che chở

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô , cảm giác được cơ thể cô xinh xắn , mềm mại , trong tim dường như xuất hiện một loại cảm thụ kỳ quái , có chút ấm áp , có chút mềm mại , giống như … có vật gì đó đã được hòa tan

Rốt cuộc là 'Cái gì' hòa tan ??? Anh nói không nên lời , chỉ biết không nên làm cho cô tiếp tục khóc , anh phải nhanh dụ dỗ cô ngừng khóc mới được

" Ô … khụ khụ … em nghĩ là mình sẽ phải chết đuối … "

" Không có việc gì , có anh ở đây , em sao có thể dễ dàng như vậy chết đuối ??? "

Anh kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ , ngược lại cảm giác bản thân sắp bị tay cô siết chết

" Ô ô … thật là đáng sợ … khụ khụ khụ … "

" Tốt , chớ sợ chớ sợ … "

Anh bất đắc dĩ trợn trắng mắt , chỉ có thể tiếp tục vỗ nhẹ lưng của cô , hy vọng cô có thể nhanh tỉnh táo lại

Cô nấc nghẹn khóc nức nở , anh khó khăn lại ôn tồn dụ dỗ lần nữa , đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười

Anh đường đường là một Đại thiếu gia , lại phải ăn nói khép nép , dỗ dành một tiểu người hầu , chỉ sợ cô khóc không dứt . May là tạm thời không có người hầu nào đi qua , bằng không anh thật không mặt mũi nào tiếp tục dụ dỗ cô

Tuyên Vũ Đồng gục trên vai anh khóc một lúc , tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại , trong lúc bất chợt bụng lại mơ hồ đau , cô mới bất chợt nhớ tới bản thân đang trong chu kỳ sinh lý , không thể ngâm mình trông hồ bơi

" A !!! Em … em muốn ra khỏi hồ bơi !!! "

Cô bắt đầu giãy dụa , trong nước chân loạn đã một phen , làm hại Phó Kỳ Tu thiếu chút đứng không vững , lại muốn ôm cô cùng ngã xuống nước

" Uy , chớ lộn xộn !!! "

" Thiếu gia , em không thể ở trong nước nữa , nhanh cho em lên bờ "

Thang ở ngay sau lưng cô , khoảng cách chỉ chừng hai thước , cô không biết bơi , chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn Phó Kỳ Tu , mong chờ anh sẽ mang cô đi qua

" Tại sao ??? "

Anh nghi ngờ.

" Thiếu gia , anh có thể … không hỏi không ??? "

Cô thẹn thùng , thanh âm càng nói càng nhỏ , chuyện như vật rất mất mặt , có chết cô cũng không muốn anh biết

" Được thôi , một mình em bơi qua đó đi "

Anh bất động như núi , đứng nguyên tại chỗ

Cô chần chừ một lúc lâu , dưới tình thế bức bách , đành phải thỏa hiệp

" Thiếu gia , anh nghe … sẽ hối hận … "

" Anh không tin có lý do gì có thể làm cho anh hối hận "

Anh hừ nhẹ một tiếng , anh cũng không phải là kẻ hay sợ hãi

" Em … 'cái kia' tới "

(>_<~~)

Nếu anh không tin , cô cũng không biết phải làm thế nào hơn là nói ra

Anh không hiểu , nhướng mi :

" Ai ??? "

" … dì Nguyệt tới "

Cô không được tự nhiên bổ sung

" Làm sao em biết dì em tới , vừa không có ai báo cho "

Thần kỳ như thế ???

" Ai hừm … "

Cô bất đắc dĩ cảm thán một tiếng rõ to, không thể làm gì khác là đành nói trắng ra

" Dì Nguyệt chính là cách gọi khác của kinh nguyệt "

" Tháng … "

Anh rốt cục đã nghe rõ , sắc mặt trong nháy mắt khó xử hồng lên , ôm chặt cô hướng phía cầu thang đi tới

" Em tại sao không nói sớm ??? "

" Em đã tận lực nói sớm … "

Cô cúi đầu , từ lúc anh ôm nàng lội qua hồ bơi căn bản không dám nhìn anh bây giờ là nét mặt gì . Rốt cục bắt được lan can cầu thang , Tuyết Vũ Đồng vội vàng lên bờ . Sau khi lên bờ , cô cũng không ngẩng đầu , lập tức trở về phòng , đem một thân quần áo ướt sũng thay ra , sấy khô mái tóc dài . Cảm giác đau đớn ở bụng tăng lên , nàng không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường nghỉ ngơi , chờ đau đớn qua đi

Lúc này , Tuyên Lý Hòa đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa

" Chị có trong này không , em vào được không ??? "

Phó Gia cho bọn họ hai căn phòng , một gian để bà Tuyên cùng Tuyên Vũ Đồng ở , Tuyên Lý Hòa một mình một gian . Ở trong phòng làm bài tập , cậu nghe được tiếng mở khóa ở phong bên cạnh , không biết là ai trở về nên đi qua xem

" Vào đi "

Tuyên Lý Hòa đẩy cửa đi vào bên trong , trên sàn nhà có tí nước , một bên giỏ quần áo đựng y phục ướt đẫm , nghi ngờ hỏi :

" Chị , chị không phải đi học bổ túc sao , thế nào chưa hết giờ đã trở về , lại còn ướt thế này ??? Ngoài trời có mưa sao ??? "

" Ách … cái này … "

Em trai cô rất hay hạch hỏi , nhất định sẽ hỏi cho đến cùng mới thôi , thay vì giấu , cứ đem những chuyện vừa xảy ra đơn giản nói cho cậu biết thì hơn

Lúc này Phó Kỳ Tu đã thay xong y phục , vừa lúc đến xem tình hình của Tuyên Vũ Đồng . Kết quả , mới đi đến trước cửa phòng của cô , đã thấy cửa đang mở ngỏ , bên trong truyền ra thanh âm của Tuyên Lý hòa nhắc đi nhắc lại , tỷ đệ thân phận hoàn toàn đảo ngược

" Chị , chị nếu không thoải mái tại sao không cự tuyệt hắn ??? Nếu như chị không cố gắng chịu đựng , cũng sẽ không rớt xuống hồ bơi "

Cậu giận đến mức chỉ thiếu giơ chân lên đá một phát , thế nào chị hai ngay cả cự tuyệt cũng không biết ???

Cô thân thể không thoải mái ??? Đứng ngoài cửa Phó Kỳ Tu khẽ nhướng lông mày , có chút băn khoăn . Anh không biết cô không khỏe , càng không biết cô tới kỳ sinh lý , nếu như biết trước , anh sẽ để cho cô nghỉ ngơi

Anh thật ra chỉ muốn có cô ở bên cạnh , bởi vì … bởi vì sao ???

Thật là buồn cười , không ngờ chính anh cũng không thể nói ra vế sau . Anh chỉ biết , bản thân vừa thấy cô , sẽ có một loại ước muốn kỳ dị , muốn dùng các loại lý do đem cô giữ ở bên người

" Chị nghĩ là mình chịu đựng được , không ngờ lại chóng mặt mà ngã vào trong hồ "

Cô bất đắc dĩ chỉ cãi lại

" Tại sao chị không cự tuyệt đi ??? "

" Bởi vì thiếu gia trả công cho chị a "

Cô nói thẳng , đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất

" … "

Tuyên Lý Hòa thật là khí đến không biết nói gì

" Em không biết thì ra chị là người yêu tiền như vậy "

" Nhưng thật ra … vẫn còn một nguyên nhân … "

Tuyên Vũ Đồng do dự một chút , đối với em trai thẳng thắn

" Bởi vì chị vẫn cảm thấy , anh ấy rất cô độc , mới có thể tìm lý do muốn chị làm bạn . Anh ấy là thiếu gia , khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo , nhưng kỳ thực bản chất cũng không xấu "

Cô không biết mình cảm giác được có đúng hay không , nếu như có thể giúp anh thoát khỏi cô đơn , cô nguyện ý ở bên cạnh anh

Ngoài cửa Phó Kỳ Tu kinh ngạc sửng sốt , nội tâm vô cùng rung động , cảm xúc vốn mơ hồ không rõ , sau khi nghe đến lời của cô , đột nhiên tất cả đều sáng tỏ , rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra

Bởi vì có song sắc đồng , cho nên anh bài xích những người khác tới gần , mà cô sau khi ngoài ý muốn bắt gặp song sắc đồng của anh , không chỉ không đối với anh bằng ánh mắt khác thường , vẫn phi thường hâm mộ, thậm chí nói thích , điều này làm cho anh vốn chủ tâm phòng bị đối với cô từ từ rộng mở , mong đợi có thể cùng cô giao tiếp nhiều hơn nữa

Thì ra anh vẫn luôn khát khao có người nguyện ý thật lòng tiếp nhận bản thân

Đây là cô đơn sao ??? Anh bất đắc dĩ cười , nhưng không cách nào phủ nhận . Đúng là anh đã cô đơn rất lâu , cho đến khi cô xuất hiện , sự cô đơn của anh mới tìm được lối ra , tâm tình bắt đầu từ từ thay đổi

Nguyên lai là như vậy , là bởi cô khiến cho anh tin tưởng cô thật tâm đối đãi với anh , không có bất kỳ thành kiến hoặc khinh miệt nào , cho nên , anh mới thích có cô làm bạn , mới có thể tín nhiệm cô , để cho cô đi vào thế giới của anh . Hơn nữa , còn không muốn để cô rời đi …

Bên trong phòng Tuyên Lý Hòa tiếp tục đối với chị mình liên tục nhắc nhở , Phó Kỳ Tu quyết định xoay người rời đi , không muốn làm cho cô cảm thấy khó xử

Tim của anh tràn đầy một cổ ấm áp , bỗng nhiên đã hiểu . Anh đối với cô , không chỉ có ý muốn đùa cợt , trong lúc trêu chọc cô , cũng đồng thời đại biểu anh đối với cô không giống những người khác , rất có hảo cảm

.__.__.__End Chap 4__.__.__.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro