Chap 14: Sự nghi ngờ của Sonoko <<<<<<

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

••[[[[[Bức màn Shinichi che dấu dần  dần hé lộ]]]]]]

° Thập đại thiên vương của vương quốc bóng đêm đã được Chúa tể hồi sinh...

~~~~~Ở trên một thân cây sồi to , nhìn có vẻ lâu năm, cây cao chót vót với những cành cây to vĩ đại và khổng lồ. Trên cành cây nào đó, có một cậu con trai với đôi mắt màu xanh thẳm đang ngồi bệt xuống thân cây. Mồ hôi vã ra lã chã, thở gấp gáp , trên mặt có vết xước nhẹ và đôi tay xước xát rỉ máu khá nhiều. Anh mệt mỏi nhìn lên bầu trời, có lẽ anh đã dịch chuyển nhanh quá nên bị không gian cào xé . Cách đây 2100 khi anh học chiêu "dịch chuyển tức thời" này , mẹ anh là một mẫu nghi thiên hạ xuất chúng và tài ba. Bà ấy đã dạy cho anh mọi pháp thuật và cách sử dụng pháp lực trong cơ thể. Bà đã từng dặn anh rằng "Con nên nhớ rằng chúng ta là những người dùng pháp lực và linh lực trong người để tạo ra pháp thuật chứ không như những người có thần lực vô hạn trong người và có tài làm pháp thuật bẩm sinh. Nên khi chúng ta dịch chuyển nếu nhanh quá và gấp gáp , tinh thần suy sụt  , lo âu sẽ bị chiều không gian cào xé vì chiều không gian đó như tâm trạng của con vậy. Chính vì thế nên dịch chuyển tức thời con phải thật bình tĩnh và thoải mái."
Những lời mẫu hậu dặn anh đâu có quên, chỉ trách là do anh không nghe lời và làm theo. Con người, họ là thần dân của thế giới pháp thuật từ rất lâu rồi. Họ nguy hiếm sao anh có thể bình tĩnh và thoải mái được chứ? Ánh mắt xanh thẳm cứ nhìn lên trời, ý nghĩ về một điều xa xăm. Và khi đó đã xuất hiện cơn trấn động đất và bầu trời u ám với những cơn sấm chớp to và dữ dội. Vài phút sau đó nó đã biến mất và trở lại bình thường. Cùng lúc đó, anh đã biết rằng.."thế giới bóng đêm! Đã được khai sinh" và anh phải luôn luôn sẵn sàng trong tinh thần chiến đấu để bảo vệ nhân loại, bảo vệ người anh yêu.
À phải rồi! Người anh yêu, ôi thôi xong! Vì mải suy nghĩ quá nên quên mất việc làm bài tập về nhà. Anh vội vàng nhớ ra và hoảng lên đứng dậy và dịch chuyển tức thời.
-----Nhà Ran----
Bầu trời giờ này đã gần xế tà, cửa nhà vẫn đóng nhưng trong đó là 3 con người đang cặm cụi làm bài tập về nhà. Có vẻ khá Là gian nan và vất vả đấy.
"Xẹt..t" âm thanh này vang lên 1 giây cũng là lúc người con trai với đôi mắt xanh thẳm từ không khí xuất hiện. Đôi mắt hơi lờ đờ, mồ hôi vẫn ước nhẹp gương mặt điển trai. Nơi anh đáp xuống là cổng nhà của Ran. Anh nhìn vào trong sân , rồi nhìn vào cánh cửa đang đóng ngay lối vào nhà Ran kia. Anh vừa bước một bước sực nhớ ra rằng "vết thương...tuy nhỏ nhưng không nên để nàng ấy biết" nghĩ rồi anh liền núp ở bên phải cửa. Sau bước tường bên phải nhìn từ phía trong sân ra đang có một người con trai với đôi mắt xanh thẳm đang làm gì đó.
Anh nhắm mắt, xòe bên tay phải ra, rồi niệm chú gì đó :
- "Cho ta bình an, cho ta mạnh khỏe, vết thương nên được chữa lành"
Vừa nói xong bỗng bàn tay đang xòe kia chợt hiện lên tia sáng trắng lóa hình ngôi sao. Anh dí ngôi sao sáng đó vào vết thương chỉ sau vài giây những vết xước đó dần mờ đi ,biến mất, thay vào đó lại là làn da trắng ngần không tỳ vết như cũ.
Sau khi đã xong công việc chữa trị cho bản thân. Anh liền bấm chuông cửa .
"Tingg ting...." từ trong ngôi nhà đó bước ra là một cô gái với mái tóc đen dài . Cô nhìn từ cửa chính nhà đã biết đó là Shinichi. Cô liền ra cổng và mở cửa, theo đó là cảm xúc loạn xạ. "Cậu ta về rồi! Nhưng ...sao lại lâu tới vậy mới quay lại?" đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo. Mắt cô cứ nhìn chằm chằm anh.
- Nàng tính cho ta vào học không?- Anh nhìn cô rồi nói làm cô bất giác giật mình liền lùi lại sang bên khác để anh đi vào. Hiện tại anh nên tỏ ra bình thường thôi , anh không thể tỏ ra ấy kì hành động nào để cho cô phả nghi ngờ và lo toan được. Anh bước vào cổng rồi đi vào nhà, không quên nhìn cô cười rồi nói;
- Nào vào thôi!
Và rồi cô đóng cổng lại rồi cùng anh đi vào.
- Shinichi? Cậu đã đi đâu vậy? Biết chúng tôi lo lắng không? - Sonoko đang ghi ghi và chép chép thấy Shinichi từ cửa bước vào liền nói , khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.
- Thôi mà! Cậu ấy quay lại rồi thì làm bài tập cùng chúng ta thôi! Thời gian cũng đâu còn nhiều nhỉ? - ngồi đối diện cô là anh chàng Kaito , cậu lên tiếng phá tan sự ức chế của cô nàng kia .
Sonoko ngậm ngùi không nói gì . Rồi cả 4 lại làm bài tập về nhà bình thường như không có gì xảy ra trước đó cả. Nhưng rồi Kaito lại hỏi Shinichi đang ngồi làm bài bên cạnh:
- Nãy cậu đi đâu đó có biết là xảy ra chuyện gì không?
- Chuyện gì? - Anh lạnh lùng đáp , nhưng dường như anh biết rất rõ Kaito đang đề cập về chuyện gì.
- Một cơn động đất, bầu trời âm u, sấm sét ầm ầm, gió to đùng đùng ! Tất cả những chuyện này chắc cậu biết phải không? 
Sonoko vẫn ghi chép nhưng miệng hỏi, đôi mắt thể hiện sự nghi ngờ chuyện gì đó, cô nói tiếp với giọng bình thản HẾT SỨC CÓ THỂ - Tôi mong là nó và cậu không liên quan gì tới nhau và càng sẽ không có chuyện kì dị xung quanh cậu!
Kì dị? Xung quanh? Liên quan tới anh? Sao Sonoko lại nói như thế?! Không lẽ cô đã biết chuyện gì đó?? Gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng thâm tâm không ngừng rối loạn, Sonoko cũng nghi ngờ điều gì đó, vậy Run? Nàng ấy sẽ nghĩ gì?? Đầu óc anh choáng váng, hiện tại anh chẳng biết lên làm gì và nói gì . Anh không muốn Ran nghi ngờ và biết quá nhiều chuyện đã xảy ra. Trong lúc anh đấu tranh tư tưởng thì Kaito như hỗ trợ giúp anh, cậu cười rồi nói với Sonoko:
- Hỏi những điều kì lạ như vậy chẳng trách tại sao cậu bị trai bơ đấy quý cô xinh đẹp Sonoko!
- Tớ chỉ đang muố...
- Thôi nào! Làm bài tập đi mà!! Không tới ngày kia cũng không xong đấy! - Ran cắt ngang lời Sonoko, có vẻ cô không muốn đề cập thêm gì về chuyện đó nữa. Động đất, bầu trời xảy ra hiện tượng kì lạ mà đài báo chưa hề nhắc tới, hay là tiếng ai đó kêu cứu thông qua tiếng gió. Tất cả cô chỉ muốn gạt phăng nó ra khỏi đầu. Cô thực sự quá mệt mỏi về nó, cô không muốn nghĩ bất cứ gì về điều đó nữa.
Là một người bạn thân từ bé với Ran. Sonoko hiểu cô không muốn Sonoko nói nên chỉ biết im lặng và làm bài.
Shinichi nãy giờ cũng vẫn im, anh vẫn chẳng nói lấy một lời. Mọi chuyện...rồi sẽ đi về đâu?

---Ngày hôm sau---
Tiếng chim ríu rít , những chiếc lá phong rơi nhẹ nhàng cùng những cơn gió buổi sáng thổi vi vu. Trong ngôi nhà nào đó, có 4 con người đang ngủ rất ngon, rất ...đáng yêu. À phải tả như nào nhỉ??
Cô gái tóc dài thì gục trên bàn , tư thế ngồi ngủ nhìn rất là đáng yêu. Cô gái tóc ngắn nâu vàng thì nằm tư thế người trên ghế mà đầu dưới đất , ấy thế mà vẫn ngủ no say cơ. Anh chàng điển trai Kaito thì cũng gục đầu trên bàn. Còn anh chàng còn lại thì dựa lưng lên ghế ngủ.
Trên bàn ở giữa 4 con người đang ngủ là những hộp mì tôm và những cốc nước. Sách vở và các tập giấy bài tập được đặt ngay ngắn bên góc bàn. Tuy hơi hỗn độn nhưng mà mang lại cảnh ấm áp, nhue một gia đình có anh chị em vậy.
Chuyện là hôm qua do quá nhiều bài tập về nhà làm không hết nếu mọi người về nhà nên cả 4 quyết định ở lại nhà Ran qua đêm để làm bài tập về nhà. Thế là họ ăn trưa và ăn tối bằng mì hộp. Và cuối cùng thì sau một đêm cặm cụi làm cùng nhau thì đã xong mớ bài tập đó.
"Công chúa Run! Thế giới bóng đêm càng ngày càng vững mạnh và nguy hiểm rồi! Người hãy mau thức tỉnh sức mạnh đi! Công chúa...công chúa..."
- Không !!! Không!!! Ta không có sức mạnh!!! Ta không phải công Chúa! Ta không phải!!! Không phải mà!!!
Cô gái tóc dài đen vẫn đang ngủ nhưng miệng cứ lầm bầm không thôi. Tiếng lầm bầm của cô làm 3 người kia thứa giấc. Shinichi là người nghe thấy đầu tiên liền bật dậy như lò xo phản lực ra khỏi ghế . Anh tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh lay lay cô dậy, ánh mắt xanh thẳm rõ rệt sự lo lắng:
- Run!! Nàng sao vậy Run!
- Công chúa?- Sonoko thốt lên                             
- Sức mạnh? - Kaito thêm
Hả? Công chúa! Sức mạnh?? Sao nàng ấy lại lầm nhẩm điều đó??? Đã có chuyện gì xảy ra??? Sao nàng ấy lại biết?? Không , không thể biết được nhưng điều gì khiến nàng ấy mớ như vậy?? Shinichi không ngừng suy nghĩ, thâm tâm càn xé , thực sự anh chưa muốn Ran phải biết mọi chuyện nhanh đến thế. Anh muốn bảo vệ cô , bảo vệ âm thầm và tuyệt đối. Anh muốn kiếp này của cô mãi mãi sống như những người bình thường khác. Anh muốn cô hạnh phúc, không muốn cô dính dáng gì tới thế giới pháp thuật. Nhưng có lẽ sự cố gắng của anh là vô ích, anh có cố che dấu bao nhiêu thì cô cũng biết ,không lẽ cô phải biết tất cả thật sao? Tâm trí loạn lạc, đầu óc bâng khuâng. Hiện tại anh không biết phải  nên làm gì và thế nào thì người con gái tóc dài kia giật mình tỉnh giấc, cô thở hổn hển khuôn mặt lã chã mồ hôi:
- Lại là tiếng gọi đó! Lại là người vô hình đó!   
Khi cô vừa nói xong thì thân thể người con trai lo lắng cho cô nãy giờ bất giác tự chủ ôm cô. Anh rưng rưng , giọng nói hơi run run:
- Run à!! Ta đã rất lo lắng cho nàng!
- E hèm!!! Ngay trước mặt quý cô và thiếu gia đây mà Cậu dám ôm công khai luôn à??- Kaito hắng giọng trêu cợt rồi nói tiếp- Cứ ôm thế này thời gian trôi càng nhanh, và đi học càng muộn đấy!
Nãy giờ Ran vẫn còn mơ hồ vì tiếng gọi ban nãy, những khi Kaito vừa nói xong cô bỗng tỉnh táo, nhận thức được mọi chuyện hiện tại. Hửm?? Ai đang ôm cô? Sao lại run run bần bật thế??? Ớ kia mà sao cô vẫn để ai đó ôm? Nhận thức được điều đó, cô liền đẩy người đang ôm cô ra. À hóa ra là Shinichi, cậu ta lúc nào cũng vậy, nhưng sự lo lắng quan tâm này cô cảm thấy hơi phiền . Cô nhăn mặt, thét:
- TÔI NÓI RẤT NHIỀU LẦN RỒI! ĐỪNG CÓ MÀ ÔM TÔI ! - rồi quay sang 2 người đang cười khỉnh khịch Shinichi lườm nguých rồi gằn - CƯỜI CON KHỈ CON ! HAI CẬU KHÔNG LO SOẠN SÁCH VỞ CÁC THỨ DỌN BÀN DỌN MỚ HỖN ĐỘN NÀY ĐI CÒN CƯỜI GÌ??? CƯỜI HỞ 10 CÁI RĂNG! HỨ - cô gào một tràng rồi đi lên tầng. Để lại một cậu trai ngơ ngơ ngác ngác và Một cậu trai cùng cô gái kia che miệng cười đểu . Dường như họ  Từ lần đầu gặp đã biết Shinichi có tình cảm với Ran nên châm chọc
- Ừm hừm! Tội lỗi tội lỗi! Yêu cũng khổ, mà không yêu cũng khổ. Trái tim này chắc phải mổ ra thôi Shinichi à! - Kaito làm nguyên bài văn thơ lênh láng nghe phát choáng , làm Shinichi nhà ta sôi máu trong mà ...lạnh mặt ngoài.
- Chẹp chẹp!! Yêu là đau khổ! Mà lại còn lệ đổ vào chuym !! Ha ha ha - Sonoko cười khanh khách "tham chiến" với Kaito làm Shinichi nhà ta nghẹn họng.
Một lúc sau cậu đáp trả hết sức PHI THƯỜNG:
- NHIỀU CHUYỆN.
Vâng, rất ngắn gọn và xúc tích,cả hai người kia im bặt chẳng nói được gì .                                                                               
Họ cứ thế im lặng có vẻ như chẳng còn gì để nói với Nhau. À không! Thực ra là có đấy. Chính là Sonoko nhà ta. Cô đang do dự không biết hỏi về những điều kì lạ hôm qua với Shinichi hay không . Lấy đủ dũng khí, cô vừa mở miệng chưa kịp nói gì thì Kaito chặn họng:
-Hai cậu không tính về nhà soạn sách vớt hả? Bài tập làm xong rồi khỏi lo toan gì nữa nhé!
- Nói mới nhớ cậu chưa có thời khóa biểu nhỉ? Hôm nay môn học 4 tiết không khác hôm qua chỉ có điều là chuyển tiết thôi! - Sonoko nói một hơi rồi đưa cho cậu một tờ giấy éo dẻo rồi nói đó là thời khóa biểu bảo cậu ghi lại cho biết từng môn học theo giờ và ngày.
---30 phút sau---
- TRỜI Ạ!!!! 3 CẬU TÍNH NGHỈ HỌC HẢ?? LẸ LÊN MUỘN GIỜ RỒI KIA KÌA! CÔ JODIE PHẠT CHO SẤP MẶT CẢ 4 BÂY GIỜ!  - Ran từ trên tầng bước xuống với bộ đồng phục trường Teitan thét lên inh ỏi cả căn phòng .
Cả 3 đang im lặng giật bắn mình ai nấy như bị thôi miên đeo cặp sách lên lưng , mặt đơ hồn lìa khỏi xác đi ra cổng . ( Cái này người ta gọi là "nước đến chân bắt đầu mới nhảy" - tác giả said)     
Vậy là cả 4 con người cùng nhau tới trường với tốc độ "bàn là xe máy" . Thực sự là còn 10p nữa là cổng trường đóng rồi. Thế cho nên cả 4 chạy thục mạng, hết sức bình sinh để chạy kịp giờ vào trường.
~~~~Trường Teitan~~~~
- Phù ...phù..... ôi mẹ ơi!! Kịp rồi- Sonoko thở hổn hển như đang hấp hối nhảy cẫng lên rồi vào trong trường, Ran , Kaito,Shinichi mệt quá chẳng thêm được câu gì .
- Bà đúng là thừa calo- Kaito châm chọc nhún vai đi trước
- hả!? Ý cậu ta là sao hả Ran? - Sonoko nghe Kaito quay sang nói với cô chẳng hiểu mô tê công tơ gì quay ra hỏi Ran. Vì lí do "mệt việc công sự" nên Ran hít hơi nói một tràng:
- Ý cậu ấy là cậu chạy một đoạn đường dài như thế mà còn nói được sung thế thì đúng là thừa calo! Tớ xin đi trước! - Ran nói rồi cười mỉm cũng đi trước luôn để lại Sonoko mặt lớ ngớ.
- Hớ?? - Nhưng rồi cô nhận ta giờ chỉ còn cô với Shinichi, và rồi cô lại hiện lên ý nghĩ "Có nên hỏi cậu ấy hay không?". Bây giờ là lúc thích hợp nhất, lúc chuẩn nhất, cô đi chậm lại cho bắt kịp bằng bước với Shinichi.
Anh đi bình thản , khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng vẫn mang vẻ đẹp trai đến hớp hồn.
- À này Shinichi!
- Gì? - Anh đáp lại Sonoko bằng câu hỏi lạnh ngắt
- Rốt cuộc cậu là ai?? Cậu là gì? - Sonoko nheo mắt nhìn anh Chỉ mong nhận được câu trả lời thuyết phục.
- Ý cậu nói là gì? - Shinichi quay sang nhìn Sonoko, cô hỏi thế là sao? Anh không hiểu rằng cô hỏi thế là có ý gì.
- Chuyện kì lạ hôm qua...và cậu! Nó có liên quan tới nhau phải chứ? Tên xưng chúa tể lúc chúng ta đi về nhà Ran gọi cậu là hoàng tử gì đó rồi nói Ran là công chú gì đó, và bảo những gì đó tôi không nhớ rõ nhưng tôi nghĩ rằng những hiện tượng xảy ra hôm qua nhất định có liên quan tới cậu và Ran - Cô liến thoắng một hồi rồi nói tiếp - Tôi mong rằng cậu sẽ cho tôi câu trả lời thích đáng.
- Chuyện này chưa phải lúc Cậu và Ran biết! Tôi mong đến lúc nào đó sẽ nói rõ tất cả! Còn bây giờ là không! Tôi phải bảo vệ nàng ấy khỏi những điều ngoài sức tưởng tượng của người bình thường- anh nói rồi lạnh lùng đi trước.
Sonoko nhìn theo bóng lưng  anh "Lúc thích hợp? Bảo vệ ? Cậu ta đang muốn bảo vệ Ran sao? Nhưng bảo vệ khỏi cái gì mà ngoài sức tưởng tượng? " Sonoko là người bị vướng vào rắc rối giữa những chuyện kì lạ xung quanh cả hai. Hiện tại, bây giờ, trong lòng cô tuôn trào những câu hỏi khó có lời giải đáp.
"Renggg Rengg" đang suy nghĩ mông lung thì tiếng chuông trường lại vang lên phá tan suy nghĩ của Sonoko. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ linh tinh, giờ là phải...lẹ lên lớp không xác định với cô Jodie.
----Lớp 12-3----
- Ối may quá cô chưa vào lớp hài!!! - Sonoko mừng rỡ khi lên lớp trễ mà chưa thấy cô lên
- Lẹ lên cô vào kìa- Kaito hét
- Hả? Cô cô vào!! - Sonoko bắn mình chạy như bay vào chỗ ngồi.
Người đàn bà tóc vàng ngắn , khuôn mặt như người ngoại quốc bước vào.
- Good morning everyone! - Người đàn bà đó bước lên bàn học cười tươi rồi chào cả lớp, bà nói tiếp - Thế nào? Bài tập về nhà các em làm xong chưa!?
- ......(quác quác quác)- cả lớp đang ồn ào bỗng bầu không khí im bặt đến LẠ THƯỜNG . ai nấy im thin thít. Nhóm 4 người cuối bàn thì chẳng buồn nói vì có vẻ chạy đến trường vội vã làm họ tốn khá nhiều calo.
- Oh! Vậy là chưa ai làm xong hả? Một nhóm cũng không luôn hả? - Cô giáo trên bàn học mặt đang tươi cười bỗng tối sầm mặt lại , nhưng rồi kìm nén lại rồi cô cười tươi- À chuyện này gác lại có chuyện khác rồi, CÔ SẼ-TÍNH-SỔ-SAU-VỚI-CÁC-EM.- cô gằn từng chữ một như cảnh báo sắp có pháo nổ "tết trung thu" .
Vừa nói xong thì một cậu thanh niên bước vào lớp , cậu có Khuôn mặt khá là handsome , mái tóc hung vàng , đôi măt đen láy. Vừa bước vào lớp cả lớp lại ồn ào như tổ quạ :
- Oe!! Ôi mẹ ơi! Lại học sinh mới hả?
- Đẹp giai ghê ha!                                                                                
- Lớp lại có một hot boy rôi! Hý hý...
Bla bla...xì xầm xì xào.... cả lớp bàn tán sôi nổi. Ở cuối lớp có hai người con gái nhìn thấy cậu trai đó đồng thanh nói:
- Ơ cậu ta....
- Tớ là Airade! Rất vui được học ở đây! Mong các cậu giúp đỡ! - Cậu trai đó giới thiệu, trên môi nở nụ cười tươi làm đám con gái hám trại trong lớp loạn nhịp con trym.
- chà chà... mọi việc có vẻ tiến triển nhanh hơn dự tính- Kaito ngồi kế Shinichi từ khi nãy thấy cậu trại kia bước vào liền nở nụ cười ma mãnh lẩm bẩm.

>>Lớp lại có một học sinh mới, hơn hết cậu học sinh này lại là hàng xóm mới của Ran.

Kaito lẩm bẩm như thế là có ý gì?? Rốt cuộc mọi chuyện ra sao?
Sonoko đang nghi ngờ Shinichi và càng ngày càng nghi ngờ hơn, liệu cô sẽ phải làm gì để có lời giải đáp cho bản thân về những thắc mắc cô luôn tự suy nghĩ?

Và hơn hết, có vẻ Ran không muốn chấp nhận sự thật về một chuyện nào đó, người con trai kia tên Shinichi là cả một bí ẩn với cô, nhưng cô lại không muốn mở ra bí ẩn đó, sẽ ra sao nếu có biết được sự thật ???

Shinichi là người khổ tâm nhất, anh đang vướng vào hai rắc rối, đó chính là giữ bí mật mọi chuyện về Ran về thế giới pháp thuật, giữ bí mật mọi chuyện với Sonoko khi cô dần dần nghi ngờ anh!
Và thế giới bóng đêm khi nào họ sẽ hành động?

••••Hết chap 14••••

∆ Mời đón đọc chap tiếp theo :      
- 1 Nhân vật trong Thập đại thiên vương: Ồ! Ra đây là công chúa Run mà thế giới bóng đêm luôn muốn có! Cũng không tồi ! Rồi cô sẽ phải nghe theo lệnh của bóng đêm thôi! Nàng công chúa bé nhỏ! Ha ha ha
- Shinichi : Tránh ra coi chừng Run!
- Ran : Cậu không sao chứ Shinichi? Có bị thương đâu không?
- Sonoko: Những lũ quỷ và tên khi nãy là sao!?
- Airade suy nghĩ : nàng đã quên ta thật rồi!Run
- Kaito : Ran? Cậu...đánh bại được lũ quỷ cơ à? Ôi thật thú vị!

•••••Chap 15: Một trong Thập đại thiên vương đã hành động - Sự bất ngờ của mọi người về Ran•••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hạ