Chương 1 : Chàng Ấy, Ta Muốn Chắc Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần Đầu Viết, Thông Cảm Giúp Tớ Nhé!

Nắng vàng chiếu qua đoạn đường của Làng Vân Nam, chiếc xích lô lộc cộc đi ngang qua một hàng trang sức ngọc trai xinh đẹp. Chàng trai với mái tóc đen óng được che ô đang lựa chuỗi ngọc bỗng quay đầu. Ánh mắt vô tình chạm trúng đôi mắt màu hổ phách của nam nhân. Không thể rời mắt, cứ thế y nhìn mãi theo bóng lưng cùng chiếc xích lô chạy đi. Vụt một chốc liền biến mất kéo theo làn gió làm tóc y bay tung sang một hướng…Ánh mắt người sáng lên, Y nhân quay sang bên cạnh lại cất giọng nói.

“ Con Yến, ngươi…có thấy nam nhân vừa lướt qua không? “

Người vừa nói là Điền Chính Quốc, quý tử của phú thương họ Điền tại Làng Vân Nam, y là nam hài có thể cho là đẹp nhất xứ này, nhưng vì sự cưng chiều của ông Điền nên sinh ra tính tình kiêu ngạo còn có vài phần hiểm độc.

Nữ hầu bên cạnh nghe y nói thì thoáng ngây người rồi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng sau những tiếng ừm ờ thì cô cũng nói được một câu.

“ Thưa cậu… hình như đó là cậu Hanh con trai độc nhất của ông hội đồng Kim ở xóm trên vừa du học về đấy ạ. “

Cậu Hanh, tên là Kim Thái Hanh, là cậu cả của nhà hội đồng Kim ở xóm trên, nhà giàu nứt tiếng, cậu lại vừa từ nước ngoài trở về, là nam tử phong hoa nho nhã đẹp đến động lòng người.

Y nhân thầm nghĩ ngợi, nam nhân kia quả thật rất đẹp…lại còn là con của ông hội đồng, vừa hay lại cực kỳ xứng đôi với mình, vừa nghĩ vậy y liền quay sang nói với nữ hầu bên cạnh.

“ Không lựa trang sức nữa, ngươi theo ta về đi, ta muốn nói với cha vài chuyện “

Họ Điền thầm nghĩ, có lẽ hôm nay y quyết tâm rồi, dù có đòi sống đòi chết cũng nhất định phải được cha đồng ý, nam nhân kia…y muốn chắc rồi. Y nhân cùng nữ hầu của mình, người che ô chạy theo, người bước nhanh về nhà. Trước một cái cổng của một căn biệt phủ xa hoa, Y đứng đợi người mở cổng. Đứng dưới nắng khá lâu mới thấy bóng hình người xuất hiện. Bên trong chạy ra một ông lão, nhìn thấy y ông vội vội vàng vàng mở cửa. Sau khi cửa mở ra tiếng mắng khá lớn vang lên,

“ Lão Vân! Ông làm cái quái gì mà lề mề vậy hả!? “

Chàng trai nhíu mày rõ thấy, nhìn ông lão đang cuối người không phát ra tiếng Y nhân mới hung hăng đi vào, lướt qua ông lão còn không quên để lại một câu, “ hừ, ông coi chừng ta đó! “ . Y bỏ mặc lại ông bên ngoài, dùng dằng đi vào nội trạch bên trong. Giữa phòng lớn, ngay vị trí bàn trà có một vị lão nhân trông còn rất trẻ, lông mày đang nhíu lại nhìn mớ sổ sách, vừa thấy y bước đến liền hòa hoãn hơn một chút cất giọng hỏi :

“ Chính Quốc đấy à, tâm trạng con làm sao thế? “

Ông là Điền Bân, phú thương với khối tài sản khổng lồ cùng với mối giao hảo thương buôn tấp nập ở bến sông Vân Nam. Cũng là cha của Điền Chính Quốc.

Y Nhân dùng dằng đi đến ngồi xuống trước mặt ông, tay phẩy quạt một cái cất giọng nói : “ Cha cũng không xem lão Vân kia kìa, hừ…để con đứng ngoài nắng cả buổi mới mở cửa! Không xem có nắng chết không hả? “ Vừa nói tay y vừa quạt, nữ hầu bên cạnh cũng quạt theo nhằm bảo y bình tĩnh. Điền Bân nhìn hài tử của mình tức giận cũng gọi Lão Vân ngoài sân vào. Nhìn ông lão tầm sáu đến bảy mươi tuổi đang đi vào, ông bèn lên tiếng hỏi :

“ Lão Vân, ông làm việc kiểu gì mà để cậu Hai đợi ngoài cổng cả một buổi vậy hả? “

Ông Lão ấp a ấp úng một hồi mới cuối đầu, ông thấp giọng trả lời :

“ Dạ thưa ông, bà Ba ở viện sau gọi tôi vào hỏi chuyện. Mấy thằng An thằng Quý đều bị bà Hai và bà Cả gọi đi, thế nên không ai trông cửa. Tôi nghe người gọi nên mới vội vàng ra xem…thành thật tôi không phải muốn để cậu hai đợi “

Y Nhân đang ngồi quạt nghe thấy hai tiếng bà Ba liền tức giận, liếc nhìn ông rồi hừ một tiếng quay sang nói với cha mình : “ Cha xem má Ba đi, bà ấy còn thiếu người hầu kẻ hạ hay sao ông Vân cũng gọi đi, cha muốn con của cha chết nắng à? “

Điền Bân nghe xong cũng thực đau đầu, ông có ba người vợ, Điền Chính Quốc là con của vợ cả, trên còn có anh lớn, bà hai và bà ba đều là sau này bị gia đình ép cưới, cũng sinh ra hai cậu con trai. Vốn nhà có nhiều nam tử nhưng tình cờ lại chỉ có một nam hài* duy nhất này, lại được ông chiều chuộng. Mẹ của y cũng không phải dạng phu nhân hiền lương thánh mẫu gì, bà xuất thân gia giáo, gia đình cũng là quan trong triều, thành ra chiều chuộng ra một Điền Chính Quốc thế này đây. Nhìn y nhân cáu giận trước mắt, ông cũng đành thở dài nói với Lão Vân :

* Nam hài, đây là cách mình gọi các nhân vật nam có thể mang thai và sinh con nhé.

“ Sau này, việc của ông rảnh rỗi thì cứ ngồi ở hiên trước xem ai đến, các phu nhân có gọi cũng chớ có vào, kẻo mà như hôm nay, không phải cậu Hai mà là bà Cả thì ông chết chắc “

Y nhân tức đến quên chuyện, bỗng nhiên nhớ tới, y gấp quạt lại, giọng điệu hạ xuống đuổi lão Vân đi.

“ À,thôi lão Vân ông đi đi, ta có chuyện muốn nói với cha “

Chính Quốc nhìn cha mình, tay thuận tiện rót cho ông tách trà, nhìn ông một hồi mới lên tiếng bảo :

“ Cha!, con vừa nhìn trúng một nam nhân…Hiện tại con cũng đến tuổi cập kê, hay là cha à…được thì con muốn chàng ta lấy con! “

Điền Bân nhìn y nhân trước mắt một lúc mới nhíu này, cậu con trai này của ông tính tình ngang ngược, vốn tưởng nam nhân cái làng này không ai vừa ý Y, bỗng dưng nghe y nói cũng làm ông băn khoăn. Rốt cuộc là ai làm con trai ông đến trước mặt ông nói muốn gả đi đây..

. . . @HaThanhAn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro