Fic 2: [Khải Nguyên] Gió và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là fic Key chuyển ver từ truyện ngắn "Chàng trai có mùi của gió" của Hikaru mà Key được đọc và thích cách đây 3;4 năm rồi. Thực sự Key rất thích truyện này. Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng. :*.
Giờ thì....vào truyện.



Nguyên gọi chàng trai ấy là Gió. Vì mái tóc rối bù và nhìn rất tự do của cậu. Vì khuôn mặt với những đường nét ngẫu hứng hết sức, đưa sóng mũi lên cao rồi thả đôi mắt hổ phách mênh mang hờ hững. Cậu là một cơn gió, một cơn gió thật sự ùa vào tôi trong một sớm mùa Đông.

1."Như gió hoang không hình không giới hạn."

Lần đầu tiên Nguyên gặp Gió, chàng trai ấy ngồi xuống cạnh cậu tại trạm xe buýt. Cái balo xơ xác của Gió kêu leng keng. Nguyên đã bị hớp hồn. Gió nhịp chân và khẽ hát một giai điệu lạ lẫm. Bên cạnh cậu, Tuấn Khải vẫn nhịp nhàng xoay trái bóng qua những ngón tay.
Tuấn Khải là "gà bông" của cậu, anh hơn cậu 1 tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, có với nhau biết bao kỉ niệm. Tuấn Khải lặng lẽ nhìn Nguyên, rồi ánh nhìn chếch qua Gió một thoáng. Nguyên cảm thấy sự bồn chồn của Khải. Nhưng anh ấy cố khống để lộ ra, với cái nhún vai và lại nghịch cùng trái bóng.
Mùa Đông của miền Nam chỉ lạnh vừa đủ để ta cảm thấy khác lạ. Ba người họ ngồi lặng lẽ với ánh nhìn và suy nghĩ của riêng mình. Một cảm giác mơ hồ xuất hiện trong Nguyên. Cậu cảm thấy một duyên cớ cũng đã kịp gõ cửa trái tim họ.
Tiếng xe cào bụi đường xác xơ. Khải kéo cậu lên xe buýt tay anh ấy ấm và run rẩy. Tuấn Khải đang lo lắng. Nguyên biết. Vì Gió cũng đang theo sát chân họ.

2. "Gió cứ thổi quẩn vào với gió"

Mỗi buổi sớm, Nguyên lại gặp Gió ở trạm buýt. Ba người học cùng trường. Nguyên không biết tại sao đôi mắt mình luôn dành cho Gió một sự trìu mến kỳ lạ. Cậu rất thích nhìn cậu ấy. Thích cách cậu ấy cười một mình, thích cách cậu ấy lơ đãng hát, thích cách cậu cặm cụi ghi chú nhằng nhịt vào cuốn sổ ngã màu. Đôi khi, cậu đọc được trong mắt Gió, một sự hứng khởi kỳ lạ.
Những lúc xốn xang ấy, tiếng tâng bóng của Khải lại rộn rã như chính nhịp tim cậu. Khải vẫn ngồi cạnh cậu, sẵn sàng cho cậu dựa vào ngủ gật, đôi mắt anh không hề đặt cùng trái bóng. Nguyên và Khải hiểu nhau đến lạ. Việc ánh mắt cậu hay tìm kiếm Gió mỗi sáng ở trạm xe buýt dĩ nhiên không thoát khỏi mắt Khải. Khải không giấu giếm sự lo lắng khó chịu của anh. Anh vẫn hay nhìn Gió chòng chọc.
- anh nhìn gì thế làm Gió sợ đấy.
Một hôm cậu nói với Khải. Nguyên thích thú nhìn chân mày của anh nhướng lên.
- Gió?
Nguyên gật đầu. Khải bỗng phụng phịu.
- Đặt cho anh 1 cái tên đi!
- Em quen gọi anh thế này rồi. Thay đổi một thói quen rất khó mà.
Nguyên phì cười vẻ mặt của Khải. Anh ấy thật dễ thương.
- Thì cứ đặt thôi. Không cần gọi cũng được.
- Vậy đặt anh là Nắng nhé! Anh rất ấm mà.
Cậu nhìn vào mắt Khải. Gương mặt anh ấy giãn ra. Khải của cậu trẻ con như thế. Suốt cả chặng buýt dài, Khải cứ nắm lấy tay cậu. Anh ấy cứ cười hoài, cả trong khi ngủ gật. Cậu nhìn anh, bất giác cười theo.

3. "Một chiều cả gió lạc vào lòng anh."

Cậu vẫn nhớ buổi sáng cuối Đông đó. Mùa Đông năm nay lạnh. Khải bắt cậu mặc chiếc áo lên của anh. Nó rộng thùng thình và dài lượt thượt. Nguyên nghĩ nom mình bây giờ chắc rất kì dị.
Gió cuốn cả lá xanh, lá vàng lũ
lượt rời khỏi cành cây. Cậu có cảm giác khoáng đãng kì lạ. Khải co rúm vì lạnh, ngồi tâng bóng và ê a học bài. Không hiểu sao cậu lại thấy anh ấy xa
quá, nên sợ hãi nắm lấy tay anh ấy. Khải ngước nhìn cậu và mỉm cười, cậu rất thích cách Khải cười hạnh phúc, nộ hai chiếc răng hổ, cực kì đáng yêu, cực kì rạng rỡ.
Sáng hôm đó, là sáng mà cậu không hề nhìn Gió. Nhưng lại là sáng mà cậu ấy cứ nhìn cậu. Có thể là do cái áo lên quá khổ. Cậu biết Gió đang nhìn cậu và cười. Dù cậu không nhìn cậu ấy.
Trực giác của cậu mách bảo với cậu, rằng hãy giữ Khải thật
chặt, cứ như cơn gió ngoài trời quá lớn sẽ cuốn mất anh.
Xe buýt đến trễ. Cậu và Khải dựa vào nhau ngủ ngon lành. Cho đến khi Gió chạm vào cậu, tay cậu ấy lạnh băng. Và cậu ấy cười nheo mắt.
- Xe buýt đến rồi kìa.
Một cơn gió tình cờ qua ngay lúc đó, gió tốc tóc cậu bay, cậu vội vàng đưa tay cào lại. Bàn tay cậu rời khỏi hơi ấm từ Khải. Cậu như người mất hồn. Mọi giác quan như đứng sững lại. Chỉ có trái tim đập liên hồi như muốn nhãy ra khỏi lồng ngực. Và sống lưng khẽ rùng mình. Cảm giác ấy đã lâu không còn có, cảm giác lần đầu Khải năm tay cậu.
Cậu đứng ngẫn ngơ như vậy. Gió đã đứng lên, nhưng cậu ấy không bước vội, cậu ấy nhìn cậu đợi.
Khải đã tỉnh giấc, vội vã kéo cậu lên xe. Gió bước liền theo sau. Cậu có cảm giác mình như chiếc lá đã bị cuốn xoay rồi, chỉ còn mong muốn đi tìm cảm giác đầu tiên ấy.
- Này, em lạnh à, em có sao không?
Khải lo lắng nhìn cậu hỏi. Cậu hơi giật mình.
- Khải à, cậu ấy có mùi của gió.
- Ai cơ?
- Gió. Cậu ấy thực sự có mùi của gió.

4. "Gió dường như dừng lại chỗ em ngồi."

Khi cậu đứng xem thông báo. Gió đến và gõ vào vai cậu.
- Lại gặp cậu rồi.
Cậu hơi run rẩy. Trông cậu ấy rất khác một Gió lặng lẽ cậu hay gặp. Cậu ấy cười lộ 2 xoáy lê và áp chai nước vào má cậu. Cậu giật mình. Cậu ấy cười khanh khách.
- Tớ thích cậu quá đi mất.
Gió đã nói như thế. Cậu ấy đã nói như thế. Cậu cảm thấy mình vui 1 cách kỳ lạ. Cậu tưởng mình là nhân vật chính trong một bộ phim thần tượng. Cậu cảm thấy cái rùng mình ở lưng và trái tim muốn nổ tung. Bất giác cậu quay lại. Cậu ấy đang nhìn cậu. Cậu bối rối đến mức tự biết có Mặt Trời mọc trên hai má mình.
Tối hôm đó, Khải gọi cho cậu.
- Sáng mai anh chở em đi học.
- Tại sao?
- Không lẽ em thích đi xe buýt hơn à?
- Ừ. Thật khó để thay đổi một thói quen.
Cậu nói rất bình thản. Nhưng nó làm Khải đau. Anh ấy gác máy giữa chừng. Cậu tự hỏi mình đang vướng vào cái gì. Cậu không hiểu rõ những tình cảm đang lớn lên và thay đổi trong mình.

Khải bắt đầu ngồi xen vào giữa cậu và Gió ở trạm xe buýt. Cậu không có ý kiến gì. Cậu hiểu những lo sợ của Khải. Nhưng cậu không thể ngăn đôi mắt mình nhìn Gió và trái tim khe khẽ rộn ràng khi cậu ấy cố nói với tôi điều gì đó qua bờ môi mấp máy. Khải ngồi ở giữa và có vẻ anh ấy cảm thấy lạc lõng mỗi khi tim cậu đập quá mạnh, cậu lại siết tay Khải.
Tiếng tâng bóng của Khải nghe chuệch choạc như tiếng lòng bất ổn của anh. Trái tim cậu đập theo tiếng bóng, cũng chuệch choạc những nhịp không lời.

5. "Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặc."

Giáng sinh cận kề nhưng chẳng còn lạnh nữa. Cậu có cảm giác dạo này mình quá hững hờ với Khải. Anh ấy lên bao nhiêu kế hoạch Giáng sinh. Nhưng cậu chẳng có hứng thú nào. Cậu lấy cớ bận học thi và từ chối tất cả. Vậy mà cậu lại đồng ý tham gia sinh hoạt Giáng sinh cùng câu lạc bộ của Gió.
Điều đó làm Khải tức giận. Một giờ chơi, cậu đang ngủ gật gà trong lớp thì nghe ồn ã và có tiếng gầm gào sao mà quen thuộc. Là Khải. Là Khải. Đầu cậu loạn xạ vì lo lắng. Cậu chạy ra xem thì thấy Khải và Gió đang đánh nhau. Hai người bám lấy nhau, Khải vật Gió xuống và đánh túi bụi. Gió nhăn mặt, buông xuôi đau đớn.
Cậu kéo Khải khỏi Gió. Mắt Khải gằn đỏ như muốn khóc.
- Tại sao lại đánh cậu ấy?
Cậu hỏi như gào với Khải. Anh ấy không bị thương làm cậu vừa nhẹ nhõm lại rất tức giận.
- Tôi đánh hắn ta, em đau lòng vậy sao?
Khải nói rất nhỏ, tiếng nói yếu ớt kỳ lạ. Đằng sau lưng cậu, Gió đứng dậy và lại gần.
Bọn họ ba người đứng rất lâu như thế, cho tới khi cô giáo đến gọi Khải và Gió vào văn phòng. Lần đầu tiên cậu cảm thấy Khải không hiểu cậu. Anh ấy thực sự không biết cậu tức giận chỉ vì trước đó cậu đã quá
lo cho anh ấy sao? Cậu về lớp, trong lòng tự hỏi tại sao các mọi người lại có thể vui khi người yêu của họ vì họ mà vung nắm đấm.
Khải im lặng với cậu suốt 1 tuần. Anh ấy vẫn đi học cùng cậu, vẫn tâng bóng đều đều. Nhưng anh ấy đăm chiêu kỳ lạ. Khải tuyệt nhiên không nhìn cậu, cũng không nhìn Gió. Còn Gió, cậu ấy lại bắt đầu trò chuyện cùng cậu. Cậu cảm thấy mình hơi kì cục, rõ ràng cậu vẫn mong được trò chuyện cùng Gió, nhưng cậu toàn trả lời nhát gừng hờ hững. Mùa Đông đã đông cứng cả cậu và cảm xúc.

6. "Ta làm sao hóa gió. Theo tóc người lênh đênh."

- Anh muốn hỏi em.
Khải nói và ngừng lại hít thở rất sâu.
- Em thích anh hay thích Gió?
- Em không biết, Khải à.
- Ừ. Cảm xúc thật khó rõ ràng. Nhưng anh muốn em xác nhận, rằng en thích anh, hay anh chỉ là một thói quen?
Rồi không đợi cậu trả lời, hay sợ phải nghe câu trả lời chính mình không đủ sức đón nhận, anh ấy tự nói:
- Thay đổi một thói quen là rất khó. Nhưng đâu phải là không thể.
Khải nói và đi về phía cuối hành lang. Khải đã nghĩ ngợi những gì suốt những ngày qua?

Sau đó, Khải biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Gió lại xuất hiện nhiều hơn, Gió rất thú vị, cậu ấy làm cậu bật cười vì những câu thơ tếu táo. Cậu hay mua táo cho cậu khi họ ngồi nói chuyện ở sân trường. Những câu chuyện vui vẻ. Nhưng cậu cảm thấy trong mình một khoảng trống. Một khoảng lặng lẽ nào đó Gió không thể lấp đầy.

Những buổi sáng chờ xe buýt trở nên lạnh lẽo khi Khải không còn bên cạnh. Ừ thì, thay đổi một thói quen là rất khó mà.
Gió vẫn luôn quan tâm và đáng yêu bên cạnh cậu. Cậu biết mình vẫn rất thích cậu ấy cười hay nhịp chân mơ màng. Và cậu vẫn cảm thấy vui khi cậu ấy bảo cậu dựa vào cậu ấy mà ngủ. Dù cậu không hề muốn. Trái tim cậu vẫn rộn rã khi Gió chạm vào cậu. Song cậu còn nghe những nhịp đập rõ ràng của nó, tiếng thịch thịch lẽ nào đã biến mất cùng tiếng tâng bóng đều đặn của Khải?
Cậu một mình hoang mang, nhớ Hi ngay cả khi vẫn đang cười với Gió, cậu tự thấy tôi quá tham lam và ích kỷ. Gió đôi lúc cũng hiểu được khoảng trắng lặng lờ giữa hai người. Nhưng cậu ấy thổi nó vào một câu chuyện khôi hà khác. Mùi của Gió sáng nay dập dìu như mái tóc.

7. "Có những ngày lạnh. Nhìn người như nắng."

Pháo hoa vẽ lên bầu trời sắc màu hứa hẹn. Giao thừa, cậu nghĩ về những gì đã qua. Và tự nhủ về sự mới mẻ. Trong lòng bỗng nhớ Khải khắc khoải. Gió gọi và họ nói chuyện rất lâu. Khi gác máy, cậu muốn gọi cho Khải vô hạn. Khải đắn đo mãi lại thôi.
Sáng đầu tiên đi học của năm mới trở lạnh. Cậu run rẩy. Gió đưa áo khoác của cậu ấy cho cậu. Nó ấm sực, khi cậu lật nó lại, còn cả mùi của gió. Trái tim cậu bỗng nhói đau. Cậu không muốn mặc chiếc áo đó tí nào. Cậu đưa nó lại cho Gió. Vội vã rúc hai tay vào người tự tìm hơi ấm. Gió bạt ngàn. Cậu lơ đãng nhìn từng chiếc lá rơi. Cậu bỗng nhìn rõ từng tình cảm của mình. Có lẽ cậu đã từng thích Khải như một thói quen, nhưng ngay cả khi không còn thói quen đó nữa, tình yêu của cậu vẫn không hề thay đổi.
- Cậu biết không, tớ vẫn nghĩ là cậu thích tớ và có lẽ cậu vẫn luôn thích tớ, nhưng chàng trai của cậu chính là Khải chứ không phải tớ.
Gió bỗng nói với tôi. Vẻ mặt cậu ấy hòa trong nắng sớm làm cậu thích thú.
- Ừ, tớ cũng vừa nghiệm ra điều đó.
Cậu nói và hai người cùng cười. Từ tận đáy lòng, cậu biết ơn Gió vô cùng. Không có cậu ấy, không có chàng trai mang mùi giò ấy, cậu sẽ không thực sự biết được lòng mình. Gió cũng như những cái đẹp không phải là lý do duy nhất của yêu thương.
Và một lần nữa cậu cảm ơn gió. Gió trời. Gió đã thổi bay chiếc khăn ấm. Để một người bên kia đường phải vội vã rời chỗ nấp chạy theo. Để cậu biết một người đã luôn để mắt đến cậu buổi sớm. Một người nấp bên đường nhưng lại luôn ở trong trái tim cậu.
Đợi chờ anh ấy đi về phía mình đã trở thành thói quen. Nhưng trong phút giây nhìn thấy Khải, cậu bật dậy chạy về phía anh. Cậu muốn nói với anh rất nhiều. Gió mỉm cười nhìn theo cậu.

Nắng và gió thoảng mang mùi năm mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro