chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người vì sự vô cùng chậm chạp của mình, mình sẽ cố gắng k để drop nó đâu... à sao m.n chẳng ai nhận xét gì cho tớ vậy.. T.T

Chap2

Khi Chí Hoành chắc chắn Thiên Tỷ đã bước ra khỏi cửa phòng. Ngay lập tức cậu liền lấy chăn mỏng đang đắp trên người quấn một lớp lại, nhìn cậu bây giờ như đang mặc một chiếc váy vậy. Cậu vôi vang nhảy phóc từ giường ra cửa phòng, nhanh chóng khóa trái lại, động tác nhanh như sao sẹt. Khóa xong cậu liền dựa lưng vào cửa thở dài một cái và ngồi khụy luôn tại chỗ.

  -"Chân cậu vừa mới lành, cậu không tàn tật đâu, nhưng nếu muốn tàn tật thì cậu cứ chạy nhảy nhanh như vừa rồi đi?"

  Như sét đánh bên tai, Chí Hoành giật mình.  "Hắn không có ở đây, sao lại có thể biết mình làm gì trong này, không lẽ có camera theo dõi". Chí Hoành vừa nghĩ vừa ngó nghiêng xem camera lắp ở đâu.

  -"Này! Tôi có việc phải đi, cậu ăn cháo, uống thuốc và để ý đôi chân một tý đi. À! Tôi không giàu đến mức để lắp camera trong phòng riêng đâu".

  Lại thêm hồi sấm rền bên tai nữa. Chí Hoành muôn phần kinh sơ."Chẳng lẽ hắn là dị nhân, đi guốc, nhầm đi dép trong bụng mình".

  Vẫn quấn chiếc chăn trên người và bây giờ cậu bỗng dưng mới thấy chân mình có cảm giác hơi buốt rát. Sờ xuống vết khâu còn mới chưa lành hẳn, có thể nó sẽ để lại sẹo cho chân cậu. Nhưng có lẽ cậu chẳng còn biết mấy cái cảm giác đau khổ vì một viên đạn dẫn đến để lại sẹo nữa rồi, đơn giản quá khứ của câu đậy sẹo rồi, sẹo trong tim, sẹo ở tinh thần, sẹo ở ngoài thân, tất cả đã làm cậu chai lì đi rồi. Cậu lấy tay sờ xuống vết khâu, nhìn nó một lúc tự nhiên cậu thấy có gì đó khác lạ trong lòng, ngoài người anh Lưu Nhất Lân ra chưa ai quan tâm đến cậu hết, chưa ai hỏi cậu bị thương nặng không ngoài người đó ra, chưa ai xem xét vết thương cho cậu ngoài người anh chẳng cùng huyết thống đấy ra cả. Nhưng giờ thì khác rồi, lại thêm một người nữa. Cậu ngồi ở cửa thờ dài một cái "Từ bao giờ mà mình tự thấy mình yếu đuối thế này?". Cậu lắc đầu tự mỉm cười trấn tĩnh và gượng đứng dậy. Cậu bước từng bước tới cái bàn gần giường và tự hỏi "sao lúc nãy mình có thể ôm chăn bật từ giường ra cửa nhỉ?". Cậu cầm bát cháo vẫn còn hơi nóng ấy lên. Một lần nữa cậu lại thở dài, cậu đặt bát cháo sang bên cạnh cái khay, gạt mấy viên thuốc sang một bên, cầm tờ giấy bên dưới lên đọc.

   "Quần áo của cậu tôi đã giặt treo trong tủ, tôi mua thêm cho cậu một vài bộ nữa rồi đấy, quần lót để ở ngăn dưới. Chaó tôi mới nầu cậu ăn đi, nếu đói thì dưới nồi còn, nếu nó nguội rồi thì bật bếp lên đun lại đã nhá! Ăn xong uống thuốc tôi đã để sẵn ở đây đi. Dưới nhà có điện thoại và vi tính, cậu có thể liên lạc với người nhà tới đón (nhớ mang thêm quà hậu tạ công tôi cứu cậu nữa). Nếu chán có thể lấy đĩa game ra mà chơi, ngăn hai của cái tủ gần ti vi ấy. Tôi đi làm đến trưa mới về. Không cần nấu bữa trưa đâu tôi sẽ mua về cho."

  Thật sự đây là ngày đâu tiên trong đời mà số lượt thở dài của cậu đã vượt số ngón trên một bàn tay rồi. Chí Hoành đặt tờ giấy ấy xuống, ôm chăn từng bước bước về tủ quần áo ở gần đấy, lấy bừa ra một bộ giống như quần áo chơi bóng rổ mặc vào, cậu tự nhìn mình trong gương, cậu nghi vấn liệu con người này còn là cậu không? Bấy lâu khổ cực thì không sao, sau khi nằm vài hôm mà ủy mỵ yếu đuối hẳn đi. Bỗng bụng cậu réo lên ầm ĩ, Chí Hoành liền lấy tay xoa bụng, quẳng chiếc chăn lên giường và quay ra nhìn bát cháo, cậu không biết cậu đã nằm bao nhiêu hôm rồi nhưng bây giờ thật sự cậu rất đói. Bỏ qua mọi lễ nghi giao tiếp hay hình tượng hàng ngày của cậu, đơn giản vì ở đây đâu có ai ngoài cậu. Cậu bê thẳng bát cháo lên mà húp luôn, bỏ mặc công dụng của chiếc thìa. Hương vị của bát cháo này, có gì đó rất quen thuộc với cậu, dường như cậu đã nếm qua rất lâu trước đây rồi, cậu không tài nào nhớ được. Cậu đặt bát cháo xuống, lấy tay lau miệng. Vậy ngoài chiếc thìa ra thì cả giấy lau miệng cũng chẳng còn công dụng nữa. Giờ thì no bụng rồi, thuốc cũng vữa mới uống xong, cậu nằm ra ngang  giường nhìn lên trần nhà trắng bóc, đầu óc thì muôn phần hỗn loạn không biết lí do. Cậu mới sực tỉnh, không biết công việc ở Makau, Trùng Khánh và Bắc Kinh bây giờ như nào rồi? Không biết ông ấy có đi tìm mình không? Lưu Nhất Lân chắc hoảng sợ vô cùng vì mình mất tích rồi. Cậu liền tự nhủ phải gọi điện kêu anh ấy ra đón. Nhưng bây giờ cậu mới giật mình chợt nhận ra. Trước giờ mình là con sam đá chuyên bám Lưu Nhất Lân, chưa một lần nhấc điên thoại ấn gọi cho ai, chưa một lần đọc qua số điện thoại của một người nào đó kể cả cậu. Lưu Nhất Lân lo hết cho cậu rồi còn đâu. Có máy tính nhưng cậu có dùng mạng xã hội bao giờ đâu vì Lưu Chí Hoành cậu đâu có thời gian mà dành cho mấy cái trò đó. Vậy là cậu chẳng còn con đường nào mà liên lạc với nhà họ Lưu nữa rồi. Cậu lại tự trấn an "Cứ cho đây là kì nghỉ dài hạn của mình đi cũng được mà!" mà một lúc nữa hắn ta về cậu có thể hỏi xem có cách nào về Bắc Kinh hoặc Trùng Khánh không cũng được. Cậu nhắm mắt tính ngủ, nhưng cứ nhắm vào cậu lại bắt đầu cảm thấy lo lắng về Lưu gia, không biết công việc thế nào rồi, cả ngàn câu hỏi vì sao hiện trong đầu cậu. Cậu bật dậy, khập khiễng từng bước đi xuống nhà. Lâu rồi, phải gọi là hơn chục năm nay cậu không được chơi điện tử rồi còn gì. Cậu vịn theo cầu thang xuống phòng khách. Chưa gì cậu đã thấy một tờ note nhỏ dán ở tủ cạnh chiếc TV rồi.

    "Tôi biết là cậu sẽ xuống mà, tay chơi tôi để ở ngăn 1 từ dưới lên, ngăn 2 tôi để CD game, cậu tự tìm chơi nhá, chắc không cần tôi hướng dẫn đâu nhỉ?"

  Đọc tờ giấy vàng nhỏ đó, cậu mỉm cười nhẹ, có gì đó rất giống Lưu Nhất Lân, chu đáo đến từng chi tiết, nhưng con người này có vẻ cứng cỏi hơn Nhất Lân nhiều, chắc là do hoàn cảnh sống của mỗi người. Cậu nhanh chóng tìm được bộ trò chơi. Hơn mười năm không động tới cũng chẳng làm khó cậu trong việc kết nối nó với TV. Cậu lục tìm đống đĩa, không ngờ con người này lớn rồi mà vẫn chơi điện tử, có vẻ như sưa tập nữa cơ. Street fighter cũng có này, hồi trước cậu có thấy lũ trẻ con ở Nhật chơi trò này thú vị lắm, cả Resident evil nữa, còn đủ bộ chứ. Nhưng khi tìm đến đáy hộp chợt kí ức lùa về với cậu.

****Kí ức rất nhiều năm về trước****

-"Đội phó Lưu Nhất Lân, chúng ta chuẩn bị bước vào không gian tiếp theo, chúng ta sẽ đấu với trùm quái vật. Anh đã sẵn sàng chưa?

Lưu Nhất Lân giơ tay kiểu trong quân đội hô to dõng rạc

-"Thưa đội trưởng Vương Chí Hoành".

Tèn ten tén... Tiếng nhạc vào gảme bắt đầu, hai người điều khiển nhân vật, cho chúng đánh bại toàn bộ bọn quái vật người ngoài hành tinh ở đó. Khi đến cửa boss, nhân vật của Vương Chí Hoành liên tục bị con boss dùng súc tua quấn lấy hút máu, nhân vật đấy gần như sắp cạn máu thì Lưu Nhất Lân hét lớn:

-"Đội trưởng Vương, tôi đến chậm"

  Nói rồi con nhân vật của Lưu Nhất Lân chạy tới, cắt chiếc súc tu của con boss và cố tình để nó bắt được mình.

  -"Mau hành động đi Vương đội trưởng"

  Nhân vật của Vương Chí Hoành liên tục tấn  công con boss cho đến khi nó gục ngã và biến mất. Lúc đó cậu nhảy òa lên ôm trầm lấy Lưu Nhất Lân mà reo hò:

  -"Nhìn xem, chúng ta thắng rồi kìa"

  -"Các con đang chơi điện tử à"-cha của Vương Chí Hoành cầm cặp sánh bước vào, ông từ từ nới lỏng calavar rồi bước tới gần chỗ Chí Hoành, ông bế thằng bé vào lòng ôm thật chặt.

  -"Vương Chí Hoành, con nói xem con họ gì?"

Chí Hoành ngồi trong lòng ba mình nhẹ cựa quậy, cậu hít hà cảm giác thoải mái từ một người cha mang đến

  -"Tất nhiên là họ Vương rồi!"

  Cha cậu nhẹ vuốt mái tóc thẳng đang xõa ra của cậu

  -"Cả đời này hãy nhớ họ của con nhá!"

Cậu nhẹ gật đầu.

  -"Bác yên tâm cả đời này cháu sẽ đứng bên cạnh em ấy và nhắc em ấy. Nêu không nhớ ra thì chính tay cháu sẽ cốc đầu em ấy a"

  Cha Lưu Chí Hoành bật cười nhưng sau đó lại đôi phần biểu cảm khó tả ở mặt. Chí Hoành nghe Nhất Lân nói xong liền trừng mắt nhìn hắn:

  -"Anh dám cốc đầu em, em sẽ dùng kiếm siêu nhân tiêu diệt kẻ độc ác như anh a"

  Mẹ Chí Hoành gọi vọng từ bếp ra:

-"Ba nó về rồi a? Rửa tay thay quần áo và vào ăn cơm đi. Nhất Lân, con ở lại ăn cơm cùng nhà bác chứ, bác làm sườn xào chua ngọt mà con với Hoành nhi thích ăn nhất này"

-"Dạ vâng, món bác làm là ngon nhất thiên hạ rồi, bác có đuổi con cũng phải cố ở lại ăn xong một its rồi mới chịu đi".

-"Cái thằng này, đã biết nịnh rồi ư?"-Vừa nói mẹ Chí Hoành cười lớn.

  Chí Hoành ngồi xuống ghế sofa để ba mình có thể đi thay quần áo, cậu không quên nói mó Nhất Lân một câu:

  -"Ai cho anh ăn ở đây? Sườn sào của em chứ!"

****kết thúc hồi ức****

  Chí Hoành ôm hộp đựng đĩa game bất giác cười, cậu vẫn không quên họ mình là Vương chắc cũng chỉ là lừa mình dối lòng, bao nhiêu năm khổ cực, vừa học vừa làm, vừa tự trấn an mình để mỗi đêm không bị gặp ác mộng đã làm cậu thật sự chẳng còn quan tâm tới mình là ai nữa rồi. Cậu lại cất hộp đựng đĩa game vào tủ, tháo hết dây dợ đã cắm ra, cậu thật sự chẳng còn tâm trí mà chơi nữa rồi, sợ càng chơi cậu lại càng nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm với gia đình cậu.

  Chí Hoành không biết làm gì tiếp theo, phim ảnh cũng chẳng muốn xem, cậu đành đi thăm thú quanh ngôi nhà này, cậu bước lên tầng cao nhất  đó là tầng thượng, trên đó có một cái một cái xích đu và vài chậu hoa cảnh, không khí trên này cũng không đến nỗi tệ, đã thế ở đây còn có thể nhìn ra biển nữa. Cậu đóng cửa tầng thượng, nhanh chóng bước xuống tầng ba. Ở đây chỉ có một phòng, trên tường còn có treo khá nhiều ảnh của hắn, ảnh khi hắn học tiểu học, ảnh khi lên sơ cấp rồi phổ thông và đại học, có lẽ cái ảnh gần đây nhất là ảnh hắn mặc áo blus trắng chụp cùng đồng nghiệp, có lẽ hắn là bạc sĩ chăng?  Nhưng điều làm cậu khá thắc mắc là không có cái ảnh nào chụp cùng bố mẹ hắn, hay người thân hắn. Nhìn qua đống ảnh thì hắn cơ bản từ bé đã vô cùng soái ca rồi. Có lẽ ở trường hắn là đại ca mất.  Càng lớn nét đẹp trên mặt hắn càng hoàn thiện, cơ thể hắn chắc là dẻo dai vô cùng, không nhìn chân yếu tay mềm như đám thư sinh, hay lũ cao to đen hôi hưu dũng vô mưu ngư đám bạn khi trước học cùng đại học với cậu. Chí Hoành quay người nhìn lên phía tường đối diện, quả là cậu đoán không sai, hắn có bằng đại học Y hẳn hoi, đã thế là bằng giỏi nữa chứ, các bằng học sinh giỏi trong các kì thi của hẳn cũng lấp đầy một bức tường, các giấy khen đủ trò nữa chứ. Cậu thầm nghĩ trên đời không lẽ lại có người giỏi vậy ư? Đi đến cuối căn phòng thì hắn ta kê một cái giá sách, bên trên toàn sách ngành y, cậu muốn đọc cũng không hiểu gì. Chí Hoành chán nản bỏ xuống tầng hai, nơi đây chỉ có mấy phòng như phòng tắm phòng vệ sinh, một phòng cậu đang ở, bên cạnh chắc của hắn, và một phòng đã khóa. Cậu đang thầm nghĩ, nếu mình là trộm thì khi hắn về không biết căn nhà này còn gì không nữa, dám để cậu ở đây. Lại thở dài chán nản, người luôn hoạt động không biết mệt mỏi như cậu luôn muốn một ngày nghỉ, bây giờ có rồi thì luôn thấy buồn chán, cậu trèo lên ghế sofa phòng khách, cậu nhìn lẻn trần nhà và ngủ đi lúc nào không hay.

End Chap2

  Mọi người thắc mắc vì sao gọi là Vương Chí Hoành thì hãy đợi ở những chap sau nhá

   #BM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro