Đôi lời của Mão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã đăng một lần trên FB, cũng đã đăng lại thêm một lần full 5 phần ở Sức mạnh YY, nhưng hôm nay vẫn không tự chủ được mà đăng lại.
Tui với nó quen nhau nhờ một trang trò chuyện với người lạ.
Nhớ nó lắm, cái thằng đã nghe tui càm ràm suốt mấy năm trời, cái thằng sẵn sàng hát cho tui nghe và sẵn sàng ngồi nghe tui gào.
Tui nhớ cái mặt tái mét không còn giọt máu của nó khi cơn giông tới, trời sấm chớp đùng đùng.
Tui là người được nó tin tưởng thổ lộ những bí mật mà ngay cả gia đình mình nó cũng giấu. Tôi không biết được rằng nó đang sống ảo mà bịa đặt những chuyện đó, hay gia đình nó quá vô tâm, hay là họ biết nhưng vờ như là không biết để nó có thể tự mình nói ra những bí mật của mình. Tôi chỉ biết rằng nếu những gì nó kể là sự thật thì nó có một tuổi thơ đáng thương hơn bất kỳ đứa trẻ nào tui từng tiếp xúc. Những gì nó trải qua không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là ám ảnh tinh thần.
Có đêm, khua lắm rồi, tui ước chừng là 1-2h sáng gì đó nó gọi cho tui. Hôm đó may sao tui lại không ngủ được, tui nhận máy của nó. Qua cái màn hình tối thui, tui nghe được tiếng nấc cụt.
- Sao thế? - Tui hốt hoảng hỏi.
Nó không nói gì, vẫn là tiếng thút thít kèm theo nấc cụt đáp lại. Qua cái ánh sáng mờ mờ hắt ra từ màn hình điện thoại, vì tui vẫn bật đèn, tui chỉ thấy mấy mờ mờ cái sọc có lẽ là từ bộ đồ ngủ của nó.
- Sao thế? - tui lặp lại lần nữa.
Nhược điểm của tui là khi thấy người ta khóc tui sẽ không nói được cái gì nhiều cả, nhất là trong cái tình huống tui chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Mất một lúc lâu sau tui mới thấy màn hình có cái gì đó chuyển động, và tui lờ mờ thấy được khuôn mặt của nó. Hình như là đang khoanh một tay gác lên đầu gối, còn cằm thì gác lên tay, tay còn lại đương nhiên là cầm điện thoại. Tui nghe được tiếng nó lầm rầm cái gì đó, ngay sau đó khuôn mặt nó lại biến mất, màn hình lại rơi vào màu đen sì. Tui lại tiếp tục nghe tiếng nấc và tiếng thút thít liên tục. Tui không dám ngắt máy cũng không biết phải làm gì. Một lúc lâu sau khi tiếng nấc thưa dần đi tui mới dám lên tiếng.
- Này,.... có nghe thấy chị không?
Từ chị này tui rất ít khi dùng với nó, đơn giản là vì cả tui và nó đều thấy ớn, nhưng không hiểu sao lúc này tui cứ thế mà xưng chị với nó. Nó không trả lời tui nhưng tui nhận được Inbox
"Nghe"
Được rồi nó vẫn nghe tui nói, vậy là nó không có chuyện gì đặt trong tình huống xấu nhất.
- Nhớ nữ thần Diino không?
Tui không hiểu sao lại hỏi nó câu đó. Nữ thần Diino chỉ là một nhân vật trong một bộ truyện tào lao chưa từng hoàn thành mà tui nghĩ ra, thậm chí còn chưa từng type tử tế. Có một lần nó cứ nằng nặc đòi tui kể chuyện cổ tích, tui đã kể câu chuyện này. Rằng bất kể người khi đã đến với Paradizo thì đều được nữ thần che chở bảo vệ. Tui đã đổi tên hai chị em trong đó thành tên của tui và nó. Và nó đã thực sự nghe, nghe rất chăm chú.
- À a a á á a a a à..........
Đó là đoạn, cũng không biết có thể gọi là hát không, để gọi nữ thần Diino. Đương nhiên tui là người kể chuyện nên cái đoạn đó cũng được tui đưa vào trong lúc kể. Tui "hát" hết đoạn đó và tiếng nấc của nó cũng càng ngày càng thưa bớt.
Đoạn sau thì sao, tui chẳng còn nhớ nữa nhưng nhờ Nữ thần Diino tui đã dụ được nó đi ngủ lại. Nó chỉ kém tui 2 tuổi nhưng tui cảm giác nó chỉ là một đứa trẻ lớn xác chứa đựng một tuổi thơ đầy bi kịch được bao bọc kỹ lưỡng bằng vẻ ngoài vui tươi hoà đồng. Dù sao thì những bi kịch nó từng trải qua cưa thế để nó chôn vùi theo lớp đất kia đi.
Ngày nó mất, tui đã thực sự cầu nguyện, lần đầu tiên tui đặt niềm tin vào chính nhân vật mình sáng tạo ra.
"Nữ thần Diino, hãy đưa nó trở về bên người, đừng để nó chịu thêm một đau khổ nào nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ