Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FANFIC THANH VŨ
YY: Mão, Phó
Type: Mão
Note: Phần kết
Warning: Phần bày có thể gây bức xúc cho người đọc, cân nhắc kỹ trước khi xem.
Đôi lời của Mão: Rất vui và các bạn đã ủng hộ fic của mình. Mình viết không hay nên rất mong nhận được ý kiến góp ý của mọi người. Mong mọi người thông cảm. Giờ thì vào phần kết nào!
.~>.~>.~>.
Lại tiếp hai tuần ngắn ngủi cứ thế trôi qua, tình trạng của Phùng Kiến Vũ ngày càng tệ. Cậu thường xuyên mất ngủ, ngay cả khi Vương Thanh không tới. Cứ thế hai tuần mà cậu đã gầy mất một vòng, cơm cũng chẳng ăn bao nhiêu, có khi còn bỏ bữa. Người giúp việc cũng đã cố hết sức, nhưng cậu không ăn chính là không ăn, cũng chẳng ai dám ép cậu quá. Càng ngày Vương Thanh càng đến nhiều hơn, mà một tuần nay thì liên tục ở lại tự tay mình chăm cho cậu, anh là không muốn bảo bảo trong bụng kia có chuyện. Anh thậm chí còn thử hát ru cậu ngủ. Anh hát hay, anh tự tin là như vậy. Cậu an ổn ngủ một giấc nhưng nửa đêm lại gặp ác mộng tỉnh lại, hốt hoảng gọi Đậu Đậu, còn chạy quanh nhà tìm bé con. Khi anh đuổi theo tới phòng khách thì cậu đang ngồi xổm  trên đất, hai tay ôm lấy đầu.
- Không Đậu Đậu không sao! Baba sẽ chữa cho con, con không sao, con sẽ sống, nhất định, nhất định.
Cậu cứ lẩm nhẩm như thế đến tận khi Vương Thanh ôm vào lòng vẫn không đổi tư thế, rồi dần dần kiệt sức mà lịm đi.
Cuối cùng anh vẫn phải đưa cậu tới bác sĩ tâm lý. Chính là cậu ngay cả liệu pháp điều trị của bác sĩ cũng không tuân thủ. Cậu ngay cả ý thức muốn điều trị cũng không có khiến anh không khỏi lo lắng.
Đã nhiều ngày Vương Thanh không về nhà, điện thoại cũng không bắt máy, đến công ty tìm cũng không thấy. Tính đến nay cũng đã hơn ba năm sở sở cùng Vương Thanh. Ba năm trước Sở Sở là một kẻ trắng tay, vận mệnh an bài thế nào cô lại lọt vào mắt xanh của Vương Thanh, tính ra thì anh cũng là một món hời lớn. Cô là một trong những kẻ người đời đặt cho cái tên đào mỏ. Câu được con cá lớn Vương Thanh là thành công lớn nhất đời cô. Hiện tại Vương Thanh mất tích cô không khỏi suy nghĩ. Nhiều ngày trước Vương Thanh thường trở về với tâm trạng mệt mỏi thậm chí còn cáu gắt, nhưng cô hỏi thì lại đánh trống lảng. Liệu rằng có phải công ty có chuyện Vương Thanh đã đi trốn một mình hay không. Nếu đó là sự thật thì vinh hoa phú quý cô đang hưởng sẽ chẳng còn tồn tại nữa. Nhưng đấy chỉ là phỏng đoán của cô, dù sao thì cũng chưa chắc chắn. Vì thế mà cô thuê một thám tử điều tra về chồng mình. Đương nhiên là thám tử không phụ lòng cô. Khi nhận được tin từ thám tử, Sở Sở tức lồng lộn. Vương Thanh cư nhiên lại bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài, còn cụ thể là ai thám tử lại vô pháp điều tra. Cô mặc kệ hồ ly tinh đấy là ai, có địa điểm của hồ ly tinh lại không thể tìm ra sao. Ngay lập tức  cô tự mình tìm đến biệt thự, nơi Vương Thanh đang giấu Phùng Kiến Vũ.
Thời điểm Sở Sở tới, anh cùng cậu đang đi dạo trong vườn. Phùng Kiến Vũ giờ còn chẳng thể tự mình bước đi nữa, cậu gần như vô cảm với thế giới xung quanh. Vương Thanh đẩy chiếc xe lăn cậu ngồi bước chầm chậm từng bước vừa nói chuyện với cậu, nhưng cậu chỉ lặng thinh, hai mắt nhìn vào vô định. Anh nghe thấy tiếng gia nhân hốt hoảng chạy lại báo phu nhân tới, ngay theo sau là Sở Sở đang hùng hùng hổ hổ, ba máu sáu cơn muốn đi giết người.
- Hồ ly tinh, hôm nay bà phải giết mày!
Cô tiến lại gần nhưng lại sững sờ khi thấy Vương Thanh đứng đó, nhìn đến người ngồi trên xe lăn như thế nào lại là Phùng Kiến Vũ. Tại sao cậu ta lại ở đây, cậu ta đã đi rất xa rồi mà. Sở Sở bắt đầu hốt hoảng, có khi nào anh đã nhớ lại, có khi nào tất cả những thứ cô có hiện tại sẽ đều mất hết đi. Không không không....Cô lùi dần lùi dần đầu lắc không ngừng, một tay cô cong nâng lên che miệng ngăn cản tiếng khóc bật ra.
Vương Thanh thấy Sở Sở thì cũng vô cùng sửng sốt. Anh đã cố gắng giấu Sở Sở không ngờ được cô lại biết mà tìm đến đây. Anh vẫn định sẽ đợi đứa bé được sinh ra rồi mới nói với cô một tiếng rồi làm thủ tục nhận con. Giờ thấy biểu hiện sợ hãi của Sở Sở anh vội chạy lại ôm lấy cô.
- Sở Sở nghe anh giải thích đã!
Sở Sở vẫn khóc nấc không ngừng, ồ thì ra Sở Sở của anh vẫn yếu đuối như vậy, gặp tình huống gì cũng chỉ biết khóc.
Anh chầm chậm giải thích cho cô từng chút một, đảm bảo với cô anh chỉ cần đứa con trong bụng cậu, anh và cậu không còn gì liên quan hết. Sở Sở ngh Vương Thanh bình tĩnh giải thích cũng nín lại, nắm chặt tay anh.
- Cậu ấy như vậy có thể ảnh hưởng không tốt đứa nhỏ, dù gì cũng là con của anh, hay để em chăm sóc cậu ấy. Dù gì thì cậu ấy cũng có một phần giống phụ nữ. Phụ nữ với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nhiều ngày tiếp theo vẫn là Sở Sở chăm sóc cho Phùng Kiến Vũ, chỉ trừ lúc tắm rửa cùng đi về sinh còn lại gần như mọi việc liên qua đến cậu cô đều tận tình. Thậm chí cô cũng tìm rất nhiều tài liệu về điều trị trầm cảm. Vương Thanh thấy Sở Sở như vậy cũng an tâm hơn rất nhiều. Thế nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn không khá hơn bao nhiêu. Thai nhi trong bụng đã 6 tháng tuổi, vẫn khỏe mạnh nhưng bác sĩ cũng đã nói nếu tình trạng này còn kéo dài nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi thậm chí có thể sinh non. Mà khả năng sống của trẻ sơ sinh mới 6 tháng khỏi nói ai cũng biết.
Đậu Đậu đang cùng bạn bè chơi vui vẻ trong sân, bà Trần đứng một bên cùng các bảo mẫu khác, vừa nói chuyện phiếm vừa để ý bọn trẻ. Vậy là hai tháng, Đậu Đậu xa cha nó. Bé con ngoài lúc ngủ thường hỏi bà bao giờ baba đi công tác về thì cũng không nháo không khóc khiến bà yên tâm. Bà vẫn nhớ lần đầu tiên gặp hai cha con cậu. Khi ấy cậu gầy nhom, đem nhẻm, trên tay còn là một đứa nhỏ, bộ dạng chẳng khác nào một tên ăn mày. Cậu xin ngủ lại một đêm đứa nhỏ thì sốt cao, bà không nỡ chối từ. Đến nay bà cũng không hiểu vì sao chính mình lúc đó lại thu lưu cha con cậu, có lẽ vì cảm thương, cũng có lẽ vì tuổi già quạnh quẽ. Thế rồi cũng chính bà nhờ các con tìm cho Phùng Kiến Vũ một công việc, chính mình đến giờ cũng đã coi cậu cùng Đậu Đậu như con cháu trong nhà. Vậy mà cũng đã bốn năm rồi. Phùng Kiến Vũ không giấu diếm bà bất cứ cái gì ngay cả chuyện Đậu Đậu có hai người cha. Bà vẫn luôn cảm thông cho cha con cậu. Cho dù những người ở thế hệ của bà đều coi chuyện của cậu là điều kinh tởm thì với bà thực tế cũng không như người ta đồn đại, thậm chí bà còn có chút ủng hộ vì bà biết Phùng Kiến Vũ và người kia là yêu nhau thật lòng. Đậu Đậu chính là kết quả của tình yêu ấy.
Bỗng bên cạnh có tiếng cười nhẹ, bà quay qua thấy Vương Thanh đang nhìn về phía Đậu Đậu mỉm cười. Bà nhẹ hơi cúi mình kính cẩn chào một tiếng "Vương Tổng"
Vương Thanh không nhìn bé con nữa mà hướng về phía bà
- Dì Trần con đã nói rồi, cứ gọi con là Thanh, Vương tổng nghe thật xa lạ.
Đang nói dở thì đã thấy bé con chạy đến ôm chân.
- Vương thúc thúc!
Bé con thấy Vương Thanh thì vô cùng vui vẻ, lâu lắm rồi bé con mới gặp lại Vương Thanh lần cuối là khi hai cha con vẫn chưa rời thành phố. Đậu Đậu cười khúc khích được anh cho ngồi lên vai chạy nhong nhong khắp nơi. Khi chơi chán rồi xuống đất lại có chút luyến tiếc.
- Baba đi công tác mãi không về! Đậu Đậu nhớ baba lắm!
Bé con cứ thế mà òa lên khóc. Vương Thanh không giỏi dỗ trẻ con nhung cũng theo phản xạ ôm lấy bé mà võ về.
- Đậu Đậu ngoan! Thúc Thúc đưa con đi gặp baba có chịu không?
Đậu Đậu nín khóc, tay còn dụi dụi mắt nhưng miệng đã cười toe toét rồi. Ngồi trên xe Vương Thanh bé con cứ liên tục hỏi đã sắp tới chưa, anh thì vẫn liên tục kiên nhẫn mà trả lời bé sắp tới rồi. Bé con sau nhiều lần như thế thì đã chịu ngồi yên mắt lim dim buồn ngủ.
Phùng Kiến Vũ gặp được con trai tâm tình tốt hơn rất nhiều nhưng vì Vương Thanh lo lắng Đậu Đậu trong lúc mải chơi có thể làm đau em nó nó trong bụng cậu mà cũng không cho hai cha con tiếp xúc quá nhiều.
Sở Sở nhìn Phùng Kiến Vũ tình trạng ngày một khá hơn vô cùng tức tối. Cô đã phải tự mình hầu hạ cậu ta để đảm bảo tình trạng không thể khá lên được. Cô bí mật đổi thuốc của cậu, thậm chí là ngấm ngầm đưa vào thức ăm một số thứ không tốt. Cô biết Vương Thanh, nếu cô làm quá lộ liễu sẽ dễ dàng bị phát hiện. Chính vì thế chỉ có thể từ từ, chậm mà chắc, mọi thứ phải hoàn toàn tự nhiên. Nhưng khi thấy Phùng Kiến Vũ ngày một khá hơn Sở Sở không thể ngồi im được nữa, đứa bé kia không được phép tồn tại trên đời.
Đậu Đậu không ở trong biệt thự mà trở về cùng Vương Thanh. Dì trần cũng đã được đón về cùng để chăm sóc thằng bé.
- Vương thúc thúc! Siêu nhân có thật không?
Vương Thanh đang ngồi nghỉ ngơi thì Đậu Đậu chạy lại hỏi. Vương Thanh nhấc thằng bé ngồi lên lòng mình.
- Tại sao con lại hỏi như vậy?
- Baba nói papa là siêu nhân đang phải bảo vệ trái đất nên papa không về với Đậu Đậu được.
- Đậu Đậu rất nhớ papa phải không?
- Không nhớ, không nhớ! Baba nói nếu nhớ papa thì lấy cái này ra nói chuyện papa có thể nghe thấy. Papa sẽ sớm về với Đậu Đậu.
Anh nhìn vào thứ trong tay bé con, là một mặt dây chuyền.
- Đậu Đậu có thể cho thúc thúc mượn được không.
Anh mở ra bên trong là một tấm hình hai chàng trai cười vô cùng sáng lạn. Đầu một người còn hơi tựa vào vai người kia, anh nhận ra đó là Phùng Kiến Vũ, còn người còn lại anh không biết chỉ là thấy mặt vuông, hơi mập một chút nhưng cũng coi là nhìn được. Bên cạnh mặt dây truyền xâu cùng vào đó còn có một chiếc nhẫn. Chiếc chẫn này không phải loại nhẫn gì đắt tiền, lại càng không có kim cương gì đó đính lên. Trên đó chỉ khắc hai chữ QY cách điệu lồng vào nhau. Đầu anh bỗng đau quá đau dữ dội, tất cả ký ức ùa về cùng một lúc, ba năm bên nhau với bao kỷ niệm vui có buồn có. Phùng Kiến Vũ, Đại Vũ, bảo bối của anh.
Sở Sở cùng Phùng Kiến Vũ đang dạo mát trong vườn. Tuy nói là tình hình có tiến triển nhưng cơ thể cậu vẫn suy nhược đến độ thường phải truyền dịch. Phùng Kiến Vũ ngồi trên xe lăn bên cạnh là cây truyền dịch cùng Sở Sở. Cậu vẫn lặng lẽ chẳng nói gì, chỉ có mình Sở Sở huyên thuyên một bên. Bỗng nhiên cậu thấy bụng mình nhói lên một cái. Này liệu có phải đứa bé đang đạp hay không. Cậu bất giác đưa tay lên chiếc bụng đã lớn lên rất nhiều. Cái thai đã được hơn 6 tháng, nơi này đang có một sự sống. Đây là một đứa con nữa của anh và cậu. Lần nữa bụng cậu lại nhói lên. Cậu bỗng mỉm cười, phải rồi cho dù anh đã quên cậu nhưng cậu lại vẫn mang thai đứa con của anh, phải rồi. Lần đầu tiên sau thời gian dài trầm lặng cậu đứng lên khỏi xe lăn hít một hơi thật sâu không khí tươi mát, cậu lần nữa lại thấy được ánh sáng mặt trời.
Bụng cậu lại lần nữa nhói lên, cơn đau càng lúc càng dồn dập hơn. Cậu không thể đứng được nữa, Sở Sở đỡ cậu ngồi xuống xe lăn khuôn mặt lo lắng.
- Cậu sao vậy?
Phùng Kiến Vũ níu chặt lấy tay Sở Sở, mồ hôi đã túa ra chảy ròng ròng. Cậu nói từng chữ đứt quãng.
- Bụng tôi...........làm ơn...............bác sĩ............đau quá..........
- Cậu đau lắm phải không?
- Làm ơn......nhanh lên....a.......a....a.....
Lúc này mặt Sở Sở mới dãn ra, cô cười lớn.
- Cậu nghĩ tôi sẽ gọi bác sĩ sao! Không đời nào. Tôi đã đợi ngày này rất lâu cậu có biết không. Tôi muốn cậu biến mất, vĩnh viễn. Vương Thanh chỉ có thể có một người duy nhất là Sở Sở này. Tôi đã cho cậu một đường sống nhưng chính cậu lại quay lại tìm chết. Vậy thì chết đi!
Cô đứng dậy lấy ra một bơm tiêm đã có sẵn thuốc gì đó từ từ thêm vào dịch truyền.
- Đáng lẽ tôi chỉ muốn giết đứa bé trong bụng cậu, nhưng như vậy có phải quá tàn nhẫn với đứa bé hay không. Tôi là người đại nhân đại lượng vậy thêm một liều cùng đưa cậu qua thế giới bên kia có phải hay không đứa bé sẽ đỡ tủi thân. Hahaha
Bụng cậu đã đau đến chết đi sống lại, dưới thân đã có cái gì đó chảy ra, ươn ướt. Cậu nhìn đến toàn bộ là máu. Sở Sở Giả bộ chỉnh đi vào nhà lấy gì đó, mặc kệ Phùng Kiến Vũ một mình đau đớn bên ngoài. Từ khi Sở Sở chăm sóc Phùng Kiến Vũ số lượng người giúp việc cũng đã giảm đi rất nhiều. Hôm nay cũng chỉ có mình Sở Sở cùng cậu trong hoa viên. Sở Sở chỉ vào nhà một lúc giả bộ lấy thuốc cho cậu rồi đi ra, nhưng chừng ấy thời gian cũng đủ để mặt Phùng Kiến Vũ trở thành tái nhợt. Sở Sở lúc này mới "hảo tâm" mà "hoảng hốt" gọi người tới cứu.
Vương Thanh cùng Đậu Đậu mới bước vào biệt thự liền nghe tiếng kêu cứu. Anh vội vã chạy đến thì đã thấy cậu hạ thân bê bết máu. Anh nâng cậu lên chạy thật nhanh.
- Bảo bối, nhất định không được xảy ra chuyện. Anh đã nhớ lại rồi, tất cả. Anh phải bù đắp lại mọi thứ cho em. Đừng ngủ, đừng ngủ, mở mắt nhìn anh.
Máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra từ hạ thân cậu. Bụng cậu đau quằn quại, ý thức đã gần như không còn nữa. Cậu cảm nhận thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu, truyền cho cậu sức mạnh. Cậu mở mắt, cậu thấy anh, anh đang nói gì đó, cậu không nghe được. Cậu lấy hết sức nắm chặt tay anh, cố gắng ghé vào tai anh nói một câu.
- Cứu Đậu Đậu!
Phải, giờ phút này cậu chỉ nghĩ đến Đậu Đậu, con trai cậu nhất định phải sống, phải lớn lên thật vui vẻ, hạnh phúc.
Cậu cảm nhận được anh nâng cậu lên, cảm nhận được từng nhịp chạy gấp gáp của anh. Cậu vẫn nhìn anh, hôm nay anh thật đẹp, hai bên vai anh còn có luồng hào quang rực sáng. Cậu nhìn thấy mẹ cậu, cha cậu,cả bà nội nữa. họ đang mỉm cười với cậu ngay sau bờ vai anh.
Trước cửa phòng cấp cứu, Vương Thanh một thân áo sơ mi trắng nhộm đỏ máu không ngừng đi qua đi lại. Một vị bác sĩ đi ra, hướng anh, cúi đầu.
- Xin lỗi anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin anh đừng quá đau buồn.
Vương Thanh gần như phát điên lao đến chiếc giường mới được y tá đẩy ra. Anh lật lên miếng vải trắng, gương mặt cậu tái nhợt, gầy hóp lại thế nhưng trên môi lại là một nụ cười. Anh gục xuống thất thanh khóc, ánh tà dương đỏ rực bao trùm. Hành lang yên tĩnh cũng chỉ còn lại từng tiếng nấc.
Sở Sở bị bắt vì tội cố ý giết người. Đáng lý ra cô ta sẽ bị xử tử nhưng anh không cho phép cô ta chết dễ dàng như thế. Một cái án chung thân để bạn tù cùng quản ngục dạy dỗ cô ta cho cô ta biết cái giá khi làm hại người anh yêu là như thế nào.
Trên một ngọn đồi cỏ xanh tươi, có hai người một lớn một nhỏ đứng trước một ngôi mộ mới xây. Anh đặt lên đó một bó oải hương tím.
- Con trai, chào cha chào em lần cuối đi con.
.~>.~>.~>.
Link full: https://www.wattpad.com/402402842-s%E1%BB%A9c-m%E1%BA%A1nh-yy-sinh-t%E1%BB%AD-v%C4%83n-thanh-v%C5%A9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ