Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

FANFIC THANH VŨ
YY: Tiểu Mão, Phó.
Type: Tiểu Mão
Note: Phần 4
Đôi dòng tâm sự: Vì cái gì mà fic định viết trong 2 phần tới phần 4 vẫn chưa xong 😭😭😭
.~>.~>.~>.~>
- Chồng ~ Hôm nay cho em mượn Phùng thư ký nha~

Sở Sở vừa bước vào phòng làm việc đã nhào đến chỗ Vương Thanh nhõng nhẽo đòi người.

- Không được! Anh sẽ ghen!

Sở Sở bĩu môi.

- Hứ! Em chỉ muốn nhờ Phùng thư ký chút chuyện thôi mà, ai chẳng biết em yêu chồng nhất nè, chồng yêu đừng ghen nha! Moa!

Sở Sở hôn một cái thật kêu lên môi chồng rồi kéo Phùng Kiến Vũ đi. Cô không biết người làm Vương Thanh căn bản không phải cô mà là Phùng Kiến Vũ, ngay đến cả Vương Thanh cũng không nhận ra điều đó.

Sở Sở chọn một quán cà phê có vẻ vắng khách kéo Phùng Kiến Vũ vào trong.

- Tôi có chuyện cần nói với anh!

- Vâng thưa phu nhân có gì cứ sai bảo tôi sẽ tận tình phục vụ.

- Tôi muốn cậu thôi việc!

Phùng Kiến Vũ giật mình, tại sao Vương phu nhân lại bắt cậu thôi việc, thực sự hiện tại cậu rất cần công việc này bởi lẽ cậu cần tiền, chẳng ở đâu mà cậu lại có thể kiếm được một công việc lương cao như thế.

- Phu nhân! Việc này......

- Tôi biết chuyện của cậu và chồng tôi!

Phùng Kiến Vũ từ lo sợ chuyển sang sửng sốt.

- Tuy nhiên hiện tại anh ấy không nhớ gì đâu. Năm năm trước khi vừa trở về nước anh ấy bị tai nạn. Gần một năm nằm trong bệnh viện bất tỉnh cả gia đình đã nghĩ anh ấy không thể tỉnh lại nữa, thật không ngờ kỳ tích lại xuất hiện, chỉ là khi tỉnh lại thì anh ấy đã quên tất cả thậm chí ngay cả tên của mình cũng không nhớ. Gia đình đã đưa anh ấy ra nước ngoài, một phần cũng là do cậu, họ không muốn anh ấy và cậu bên nhau thêm nữa.

Sở Sở kể tới đây Phùng Kiến Vũ cũng nhớ lại nhiều năm trước kia, khi hai người đến với nhau. Cậu chẳng còn ai thân thích nhưng Vương Thanh thì có, anh bỏ cả gia đình người thân để đến với cậu. Vương Thanh là con trai độc nhất trong nhà, thế nên đã rất nhiều lần người nhà anh đến cầu xin cậu, cầu xin hãy buông tha cho con họ, nhưng Vương Thanh biết được thậm chí cũng trở mặt luôn với gia đình mình. Không chỉ có Vương Thanh, thời điểm đó chính cậu cũng ích kỷ. Cậu không còn người thân anh đã trở thành gia đình của cậu, sự thiếu thốn tình thân làm cậu trở nên nhỏ nhen. Có cậu có anh là tốt rồi. Cậu trầm ngâm nghe Sở Sở kể tiếp.

- Một năm tiếp theo anh ấy điều trị phục hồi trí nhớ nhưng có rất nhiều thứ anh ấy đã quên trong đó có cả ba năm ở bên cậu. Cậu nhớ lần đầu tiên gặp nhau ở công viên chứ, cậu trong mắt anh hoàn toàn xa lạ. Phùng Kiến Vũ có thể cậu vẫn còn tình cảm với chồng tôi nhưng anh ấy thực sự đã quên cậu rồi. Tôi cũng biết cậu là một song tính nhân, đứa con kia của cậu hẳn là con với chồng tôi đúng không. Cậu hẳn rất muốn đứa bé nhận cha, nhưng cậu nghĩ đi cái xã hội nàu sẽ chấp nhận hai người đàn ông có con với nhau sao, vì tương lai của con cậu tôi nghĩ cậu cũng nên xem xét.

Phùng Kiến Vũ lặng im nghe Sở Sở nói hết mới bình tĩnh đáp lại.

- Thật xin lỗi Vương phu nhân, chuyện tôi và Vương tổng bên nhau sẽ bị xã hội này lên án thế nào năm năm trước tôi đã trải qua rồi, quả thật không hề dễ chịu, tôi cũng không muốn con mình phải bị người đời nhìn với con mắt kỳ thị như thế. Nhưng thưa phu nhân công việc này tôi không thể từ bỏ, còn chuyện Vương tổng phu nhân có thể yên tâm, tôi sẽ không phá hoại gia đình người khác.

Sở Sở biết Phùng Kiến Vũ là người thông minh, biết thân biết phận, thậm chí nãy giờ nói chuyện vẫn dùng thái độ cung kính mà đáp lại cô, lời cậu nói là có thể tin tưởng tuy nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra được đề phòng vạn nhất vẫn nên để cậu ấy rời xa chồng mình ra.

- Chuyện tôi lo lắng không phải cậu mà là chồng tôi, gần đây anh ấy thường xuyên đau đầu, một số ký ức trước kia cũng mơ hồ nhớ lại cậu có thể buông bỏ nhưng tôi không nghĩ chồng tôi sẽ đâu. Như vậy đi, con cậu đang bị ung thư máu, tôi biết điều đó. Chỉ cần cậu chịu rời đi tôi sẽ lo mọi chi phí phẫu thuật cho con cậu kể cả tìm người cho tủy phù hợp, tôi cũng sẽ tìm một công việc ổn định khác cho cậu để cha con hai người ổn định cuộc sống. Cậu thấy điều kiện này thế nào.

Phùng Kiến Vũ thoáng đắn đo.

- Phu nhân có thể cho tôi thời gian suy nghĩ được không! Chuyện này quả thực quá đường đột!

Sở Sở cười gật đầu.

- Phải phải rồi! Cho anh ba ngày suy nghĩ! Hy vọng người thông minh như anh sẽ biết làm thế nào cho phải.

Sở Sở đã chọn một nước đi mạo hiểm, nói cho cậu tất cả hoặc cậu hoặc cô chỉ có một trong hai có được Vương Thanh. Hiện tại mọi chuyện diễn biến ra sao tất cả đều dựa vào quyết định của Phùng Kiến Vũ. Cô thừa hiểu với tình cảm của hai người nếu đã kiên quyết bên nhau cô không thể nào chen vào giữa.

Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi quán cà phê tâm trạng có chút bối rối. Nguyên lai không phải anh muốn bỏ rơi cậu mà là do bất đắc dĩ là do anh mất trí nhớ, cậu hiểu lầm anh năm năm, nhưng trong năm năm ấy không phút nào cậu không mong anh sẽ trở về. Tâm hồn chìm trong bóng tối của cậu như được khai sáng, lần đầu tiên trong năm năm cậu nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, nụ cười đầu tiên mà không cần có bảo bảo bên cạnh. Cậu băng qua đường bất chấp đèn tín hiệu một mạch chạy về công ty. Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy........ha ha ha.

Cậu về đến công ty thì cũng đã hết buổi sáng toàn bộ công ty đều đang nghỉ trưa. Mở cửa văn phòng thì Thấy Vương Thanh đang trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cậu vẫn mang theo tâm trạng vui vẻ hỏi một câu.

- Anh không ăn trưa sao?

Vương Thanh mở mắt ánh mắt anh thực sự khác lạ, nó không sắc bén tinh anh như thường ngày mà lộ rõ vẻ mệt mỏi, hoang mang.Thấy ánh mắt anh cậu cũng trở nên hốt hoảng.

- Anh có chuyện gì vậy?

Anh nhìn vô định về phía trước.

- Có phải trước giờ tôi đã yêu nhầm người hay không?

- Anh đang nói cái quỷ gì vậy!

- Em nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết có đúng hay không!

Vương Thanh nhào tới ghì chặt vai Phùng Kiến Vũ mà hỏi lia lịa. Ánh mắt anh như một con dã thú sẵn sàng nghiền nát kẻ thù khiến cậu không thể không hoảng sợ. Anh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu sau dường như lấy lại được bình tĩnh anh mới buông tay lần nữa ngồi xuống ghế thất thần.

Cậu cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lặng quay về vị trí của mình tiếp tục công việc lúc sáng còn dang dở. Ý định sẽ nói cho anh tất cả khi mới bước ra khỏi quán cà phê đã bị anh làm cho biến đi đâu mất rồi.

- Ngày mai là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của chúng tôi.

Vương Thanh lên tiếng sau một hồi trầm mặc. Bàn tay đang gõ phím của Phùng Kiến Vũ thoáng khựng lại.

- Lần đầu tiên gặp cô ấy tôi đã có cảm giác vô cùng thân thiết. Giữa cả biển người tôi lại thấy cô ấy vô cùng bé nhỏ, nhưng lại vô cùng thu hút. Tôi thích nhất là đôi mắt của cô ấy khi nhìn vào sẽ cho người khác cảm giác đặc biệt an tâm.

Vương Thanh đưa một tay lên vuốt ve cái gì đó trong khí.

- Em biết không, cô ấy rất ưa sạch sẽ, có thể lau cả một căn phòng chỉ vì một vết bẩn nhỏ trên sàn. Cô ấy là người tính toán rất chi li, thậm chí có lúc còn thật keo kiệt. Cô ấy là người có gì nói đó thực sự quá thẳng thắn dễ làm người khác mất lòng. Tôi thích nhìn cô ấy mặc đồ trắng nhìn sẽ có cảm giác vô cùng sạch sẽ....

Vương Thanh nói rất nhiều rất nhiều chính là Phùng Kiến Vũ không thể nghe lọt tai nữa. Cậu cầm lên một tập văn kiện.

- Xin lỗi tôi phải xuống phòng định hướng phát triển.

Rồi cậu ù té chạy đi, không để ý Vương Thanh vẫn đang tiếp tục kể, tiếp tục dùng tay vẽ lên không khí. Trước mặt anh hiện lên một con người đường nét rõ ràng chỉ có khuôn mặt là mơ hồ, anh không biết đó là ai nhưng khẳng định không phải là Sở Sở.

Phùng Kiến Vũ mở cửa căn phòng thư ký trước đây. Nó vẫn trống không, vết bụi trên sàn đã dày thêm không ít. Cậu ngồi sụp xuống ngay ở cửa, từng mảng ký ức trôi qua trong đầu, cậu gục xuống ôm lấy tập văn kiện thất thanh khóc.

"Tiêu tiền vì em anh một chút cũng không tiếc.

Ai bắt nạt em cứ nói tên anh ra.

Những người hay động chạm chọc ghẹo Đại Vũ cẩn thận tôi.

Cả thế giới chỉ có một người dám đánh tôi như thế.

Trong nhà em quản tiền, anh là chủ hộ.

Sao anh lại nỡ đánh em cơ chứ.

Đừng sợ có anh ở đây rồi.

Em là cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh.

Em cứ để ý mãi những chuyện vụn vặt linh tinh làm tôi rất phiền.

Cứ đói là không chịu làm gì nữa.

Từ bé đến lớn chẳng ai quản được tôi cho đến khi ...

Mỗi lần nhìn vào mắt em, những khi cảm thấy không vui hoặc trong lòng cảm thấy lo lắng đôi mắt Đại Vũ sẽ cho bạn cảm giác mạnh mẽ.

Nếu chỉ đơn giản nói là đễ nhìn, xinh đẹp thì quá hạn hẹp rồi.

Nếu có bất kỳ điều gì nguy hiểm xảy ra thì điều đầu tiên tôi làm là đứng chắn trước mặt em.

Không thích em vì em Keo kiệt, cực kì keo kiệt. Thích em cũng vì em keo kiệt.

Người khác không giữ được tôi sẽ đá họ đi, em mà không giữ được tôi cũng không bao giờ để em ngã, hiểu không?

Thực ra em là một người rất cần được người khác chăm sóc nên về cơ bản là anh không có gì là không nhịn được hết.

Vương Thanh Phùng Kiến Vũ vĩnh viễn không có khoảng cách."

Cậu rút điện thoại gọi cho Sở Sở cố kìm giọng không để tiếng nấc phát ra.

- Điều kiện của cô tôi chấp thuận, chỉ mong cô giữ đúng lời.

Ngay cả Sở Sở cũng Không ngờ Phùng Kiến Vũ nhanh như vậy lại chấp thuận ý kiến của mình. Đoạn tình cảm ba năm kia của hai người cô không được chứng kiến nhưng từ tư liệu thu được cũng đủ biết học yêu nhau chừng nào. Cô phải thừa nhận mình chưa từng có được tình cảm như thế từ Vương Thanh. Buông bỏ một đoạn tìn cảm như thế quả thực có chút luyến tiếc. Nhưng quá khứ không phải là hiện tại. Anh là chồng cô không phải là bạn trai của Phùng Kiến Vũ. Hạnh phúc của bảm thân không tự mình nắm giữ thì chẳng ai ban cho được.

Phùng Kiến Vũ đứng lên phủi đi hết bụi bặm dính trên quần áo, xốc lại tinh thần quay trở lại làm việc. Dù quyết định ra đi nhừng công việc thì vẫn phải hoàn thành. Cậu phải đi mà trong lòng không còn gì phải áy náy. Anh giờ đã có Sở Sở, đoạn tình cảm này từ lâu cậu nên buông bỏ rồi mới đúng. Anh cũng không còn nhớ gì về cậu, vậy tất thảy hãy cho nhau một cuộc sống riêng đi.

Vài ngày tiếp đó Phùng Kiến Vũ cũng chỉ chúi đầu vào thực hiện kế hoạch của mình. Vương Thanh cùng Sở Sở đã đi du lịch kỷ niệm ngày cưới. Ngày cậu đi cũng không nói với anh một tiếng chỉ lặng lặng đến phòng nhân sự nộp đơn, cũng không cần phê duyệt cứ thế mà đi.

Cậu cùng con trai lại đến một thành phố mố bắt đầu một cuộc sống mới. Cậu không còn kể cho con trai mình về papa của nó nữa cũng để thằng bé dần quên đi mình có tới hai người cha. Công việc mới của cậu cũng không tồi. Hiện tại tìm được người hiến tủy con trai cậu được phẫu thuật là cậu được hạnh phúc viên mãn rồi.

Phùng Kiến Vũ ra đi cả công ty cũng được một phen náo loạn, không ai hiểu vì lý do gì. Cậu viết trong đơn xin từ chức là "cảm thấy không đủ năng lực gánh vác công việc". Ai chả biết cậu là người theo Vương tổng từ khi mới nhậm chức. Những ngày đầu sự vụ còn rối ren Phùng Kiến Vũ còn làm được thì chả có lý do gì khi mọi thứ đã ổn định vận hành trơn chu lại không thể gánh vác. Lời đồn đoán trong công ty cũng càng ngày càng tăng.

Phùng Kiến Vũ ra đi cuộc sống Vương Thanh khuyết một khoảng lớn, cậu không chỉ là trợ thủ , cánh tay đắc lực của anh mà còn hơn thế nữa. Thời gian cho cậu cũng chiếm càng ngày càng nhiều quỹ thời gian riêng của anh.

- Mau tìm cho tôi tung tích của Phùng Kiến Vũ.

.~>.~>.~>.

Phùng Kiến Vũ từ khi qua thành phố mới thường xuyên mệt mỏi, có lẽ cậu chưa quen với môi trường sống, lại nhiều công việc linh tinh cứ chất đống lên. May thay trong nhà còn có dì Trần, biết cha con cậu chuyển đi dì cũng xin đi theo dù gì thì con cái dì ở quê cũng đều có công việc ổn định đều ra ở riêng cả rồi, cồng dì đã mất có về cũng là sống một mình, chi bằng chăm hai cha con cậu bà lại có người quây quần, sum họp. Dì vẫn khuyên cậu đi kiểm tra sức khỏe, dù là thanh niên nhưng không được cậy mạnh. Cậu cũng không định đi nhưng dì Trần cứ hối cậu đành đi cho dì an tâm.

Cậu chẳng ngờ quả đất tròn trong bệnh viện cư nhiên lại gặp được Chu Lập chính là vị bác sĩ ngày xưa đã giúp cậu sinh bảo bảo. Hai người trò chuyện đôi chút, Chu Lập lại nửa đùa nửa thật mà kéo Phùng Kiến Vũ vào phòng khám phụ khoa. Dù cậu là song tính nhân nhưng một nam nhân đi vào đây một mình quả thực có chút không đúng. Chu Lập thì vẫn khăng khăng với lý do dù gì đã vào đây cứ kiểm tra đi, phần này không lấy tiền của cậu.

- Phùng Kiến Vũ cậu có thai! Chúc mừng!

Chu Lập mừng rỡ mà thông báo.

- Anh không nhầm chứ!

- Không nhầm! Nếu không phải là người đỡ đẻ cho cậu thì tôi khẳng định mình nhìn nhầm. Cậu đích xách là có thai rồi!

- Phá đi cho tôi!

Phùng Kiếng Vũ dùng một giọng lạnh băng nói. Chu Lập giật mình

- Phùng Kiến Vũ cậu vì sao lại không muốn đứa bé này?

- Anh không cần quan tâm!

- Thôi được rồi nếu cậu đã quyết tâm tôi sẽ giúp cậu, nhưng trước hết tôi phải chắc chắn sức khỏe cậu đảm bảo, có một số xét nghiệm chưa thể có kết quả ngay, vậy nên trong khi đợi cậu về hảo hảo suy nghĩ, đứa bé này nên giữ hay nên bỏ.

- Đứa bé này không thể giữ.

Phùng Kiến Vũ đứng lên tiến ra ngoài. Chu Lập hỏi với theo một câu

- Có thể cho tôi biết cha đứa bé là ai không?

Phùng Kiến Vũ đứng lại không xoay người chỉ trầm ngâm một lúc sau đó bỏ lại hai từ Vương Thanh rồi biến mất.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng đã có Chu Lập vẫn hỏi lại Phùng Kiến Vũ một lần nữa.

- Cậu thực sự muốn bỏ đứa bé?

Phùng Kiến Vũ giờ phút này cũng chẳng hề do dự sắp xếp ngay một cái lịch hẹn với Chu Lập. Tám giờ tối tại phòng khám tư của Chu Lập. Dù gì Phùng Kiến Vũ cũng có bề ngoài là nam nên loại chuyện này đến những nơi như bệnh viện quả thực có chút gì đó không đúng. Cậu đợi tại phòng khám nhưng vẫn chưa thấy Chu Lập về, có lẽ hôm nay lại có ca cấp cứu, đang thất thần thì nghe tiếng mở cửa. Nhưng tiến vào không phải Chu Lập mà là một đoàn người tây trang thẳng thớm, người vào sau cùng là người cậu không muốn nhìn thấy nhất, Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ sợ hãi quay người không dám trực diện mà đối mặt anh. Cậu còn đang vô cùng bối rối vì sao Vương Thanh lại biết mình ở đây thì anh đã tiến đến ôm lấy cậu từ phía sau.

- Theo anh trở về! Ở đây còn có hài tử của chúng ta, phải không?

Anh vừa nói vừa đưa tay xuống bụng cậu. Cậu thoáng giật mình nhưng rồi chấn tĩnh lại cố gắng bật ra một câu.

- Tôi là nam sao có thể có hài tử.

- Anh biết em là song tính nhân, kể từ đêm đó anh đã biết. Theo anh về, nhất định anh sẽ có trách nhiệm với em với hài tử.

Cậu gạt tay anh quay lại mặt đối mặt.

- Vương tổng, tôi không cần ngài phải chịu trách nhiệm. Đứa nhỏ này với chúng ta đều là ngoài ý muốn. Ngài đã có gia đình, có một người vợ xinh đẹp như vậy, tương lai hai người cũng sẽ có một hài tử. Tôi cầu xin ngài đừng vì đứa nhỏ chưa thành hình này làm bao nhiêu người phải đau khổ. Tôi đã có một đứa con đứa nhỏ này vố tôi cũng không có ý nghĩa.

- Em không cần nhưng anh cần. Nói cho em biết, nếu em dám làm hại con anh thì anh cũng không dám chắc con em sẽ bình an vô sự đâu.

Nói rồi anh quay người đi thẳng.

Đậu Đậu? Không!

- Vương Thanh! Anh đã làm gì Đậu Đậu!

Cậu gần như gào lên, lao đến túm lấy áo anh giật lại. Vương Thanh ngữ khí thản nhiên quay người nhún vai.

- Anh chỉ mời dì Trần cùng Đậu Đậu đến biệt thự dạo chơi một chuyến thôi.

Cậu nhìn anh bằng đôi mắt đục ngầu từng chữ từng chữ lọt qua kẽ răng.

- Con tôi có chuyện gì tôi nhất quyết không bỏ qua cho anh.

Nói rồi cậu lướt qua anh ngồi vào ghế sau chiếc xe đã mở sẵn cửa bên ngoài. Suốt một chặng đường Phùng Kiến Vũ không nói một câu chỉ chuyên tâm nhìn thẳng, Vương Thanh bên cạnh cũng không nói gì, chỉ có người lái xe khi đến nơi thì báo một tiếng rồi xuống xe mở cửa. Cả hai tiến vào ngôi biệt thự xa hoa mà nguyên đống đèn điện thắp sáng cũng khiến người ta phải chói mắt.

- Con tôi đâu?

Phùng Kiến Vũ hỏi bằng giọng lạnh băng, trên mặt cũng chẳng có một chút biểu tình nào.

- Em yên tâm, Đậu Đậu đang rất an toàn.

- Tôi hỏi con tôi đâu?

Có người đưa tới cho cậu một chiếc điẹn thoại

- Nghe đi!

Cậu bắt máy đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc của dì Trần.

- Alo! Kiến Vũ, dì và Đậu Đậu vẫn ổn!

- Dì Trần cho con nói chuyện với Đậu Đậu, Đậu Đậu có đó không?

- Có có! Đậu Đậu mau, là baba con!

- Baba!

Bên đầu dây bên kia vang lên giọng bé con phấn khích.

- Đậu Đậu con không sao chứ?

- Baba, người đi công tác về sớm, bảo bảo rất nhớ baba!

- Baba biết rồi, bảo bối ngoan nhớ nghe lời bà không được quậy phá, baba sẽ sớm trở về, ân.

- Baba, người nhất định phải ăn cơm nếu không sẽ bị đói, không thể về với Đậu Đậu.

- Baba biết rồi!

- Còn nữa còn nữa, baba trước khi đi ngủ phải đánh răng nếu không sẽ bị sâu răng. Còn nữa, trước khi ăn cơm phải rửa tay thật sạch. Còn nữa.........

Bé con đem một tràng tất cả những thứ cậu cùng dì Trần dạy kể hết ra một loạt để dặn dò baba của nó.

Cậu cúp máy bất chi bất giác lại thất thanh khóc, cậu quý gối nắm lấy chân Vương Thanh mà cầu xin.

- Làm ơn cho tôi gặp bảo bảo, xin anh!

Vương Thanh ngồi xuống đối mặt với cậu

- Anh đã nói rồi, em cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, sớm thôi em sẽ được gặp Đậu Đậu, khi bảo bảo trong bụng em ra đời.

Nói rồi Vương Thanh bỏ đi, mặc kệ cậu vẫn đang ngồi thẫn thờ trên sàn, hai mắt trống rỗng không còn tiêu cự.

Biệt thự xa hoa lại được Vương Thanh sắp xếp một đống người toàn là tinh anh chỉ để đảm bảo chăm sóc tốt nhất cho Phùng Kiến Vũ. Thế nhưng ngôi nhà rộng lớn người ra kẻ vào nườm nượp lại không làm cậu cảm thấy bớt cô đơn lạc lõng.

Một tháng kể từ khi cậu tới đây, cũng là tròn một tháng cậu không gặp Đậu Đậu. Đứa nhỏ trong bụng cũng sắp được năm tháng tuổi rồi. Cậu có thói quen không tiếp xúc với người lạ nên cũng chẳng tiếp xúc nhiều với người trong nhà. Vương Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ tới, mỗi lần tới đều cùng cậu ngủ qua đêm. Mỗi lần anh tới cậu đều không thể ngủ, nằm trong vòng tay anh cậu lại có chút luyến tiếc. Cậu đặt tay lên ngực anh nơi trái tim vẫn chậm rãi đập từng nhịp. Nó đã từng thuộc về cậu, nhưng bây giờ người chiếm hữu nó không còn là cậu nữa. Anh và Sở Sở đẹp đôi biết bao.

Một buổi chiều Phùng Kiến Vũ một mình trong vườn, khu vườn này hình như ngoài những người chăm sóc cây ra thì cũng chỉ có cậu bước vào vậy nên thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp một vài chú chim to gan mà sà xuống con đường rải sỏi mổ mổ cái gì đó. Cậu thấy ở một góc người thợ làm vườn vừa mới tỉa xong những lá cọ già vươn chĩa ra lối đi. Bỗng từ đâu chạy ra một nhóc con níu lấy chân người thợ làm vườn, nhóc con này tầm tuổi cũng chạc Đậu Đậu. Phùng Kiến Vũ ngây ra như phỗng, Đậu Đậu cũng như nhóc con kia mỗi khi cậu đi làm về đều sẽ níu lấy chân cậu hỏi cậu đi làm có mệt không, có khi còn lon ton chạy vào bếp hai tay nhỏ xíu bưng cốc nước lọc ra cho cậu. Mỗi lần như vậy cậu đều sẽ ôm bé con lên, dụi mũi bé hoặc thơm một cái thật kêu lên má, cũng giống như người thợ làm vườn hiện tại đang tháo găng tay xoa đầu đứa nhỏ kia. Cậu thấy người thợ cúi xuống xe một mảnh lá cọ vẫn còn xanh, rất nhanh trên tay đã có một con cào cào lá cọ. Đã có lần đi picnic cậu làm cho Đậu Đậu một con như thế bé con vô cùng thích thú cứ giữ khư khư con cào cào đến khi lá héo hết mới tiếc nuối mà đem bỏ đi.

- Có thể cho tôi con cào cào đó không?
Cậu lên tiếng làm người thợ giật mình rồi cũng rất nhanh xé một mảnh lá cọ khác gấp rồi đưa cậu.

- Cảm ơn!

Kể từ hôm đó, cậu không ra ngoài nữa có khi sẽ ngồi ở của sổ nhìn một chút xuống hoa viên nhưng đa phần thời gian vẫn là ngần người. Càng ngày sự tồn tại của cậu càng mờ nhạt. Nếu như nhiệm vụ của những người giúp việc kia không phải là chăm sóc cậu thì sợ Phùng Kiến Vũ là ai họ cũng đã sớm không biết rồi. Vương Thanh tới cậu cũng không còn cảm giác gì nữa. Thời gian quanh cậu cứ trôi còn cậu lại như đứng tại chỗ, tất thảy suy nghĩ đều quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ