Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Vương Thanh mới buông tay đứng quay lưng lại với Sở Sở, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hỏi.

- Em tới đây làm gì?

Lần đầu tiên Sở Sở cảm nhận được thái độ lạnh băng như vậy của Vương Thanh với mình, tự động không rét mà run.

- Em......em chỉ muốn cùng anh ăn trưa thôi mà, ai ngờ.........

- Em về đi!

- Nhưng..........

- Tôi nói em về đi em không nghe thấy sao!

Vương Thanh dùng một âm lượng xưa nay chưa từng dùng mà quát lên với Sở Sở làm cô đứng ngây người. Được một lúc nước mắt giọt lớn giọt bé cứ thế mà tuôn ra khỏi mắt Sở Sở, cô ngồi xuống mặc kệ chiếc váy đắt tiền trên người, ngồi phịch xuống sàn ga ra bụi bặm thất thanh mà khóc. Tiếng khóc của Sở Sở làm Vương Thanh Bình tĩnh lại rất nhiều. Anh tiến đến ôm lấy Sở Sở từ mặt đất.

- Anh xin lỗi! Tâm tình hôm nay của anh không tốt, anh hứa tối nay sẽ cùng em ăn tối, giờ em về nhà trước, được không?

Thái độ ôn nhu này của Vương Thanh làm Sở Sở phần nào giảm bớt đi sợ hãi, vẫn thút thít cúi đầu hơi gật gật tỏ ra ủy khuất. Vương Thanh thở dài lại ôm Sở Sở một lần rồi gọi tài xế đưa Sở Sở về nhà.

Sở Sở về đến nhà gần như gào rú lên tất cả đồ đạc trong phòng không còn một cái gì còn nguyên vị trí. Sở Sở ngồi trên sàn nhìn bãi chiến trường mình gây ra ngẩn người rồi gọi điện cho ai đó.

- Giúp em điều tra về Phùng Kiến Vũ!

Sở Sở tựa người vào tường, thật không ngờ được Vương Thanh sẽ có một ngày nổi cáu với cô như vậy, lại còn nổi cáu vì một đứa trẻ xa lạ chẳng hề liên quan đến anh. Sở Sở lấy lại bình tĩnh đứng lên thu dọn hết bãi chiến trường của mình.

Vương Thanh trở về văn phòng bữa trưa cũng không ăn, ngồi trên ghế trầm ngâm. Anh chưa một lần thấy thái độ đó của Sở Sở có thái độ như vậy. Trước đây anh và cô quen nhau, Sở Sở luôn là một cô gái vô tư hiền lành thậm chí là yếu đuối đến mức bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc, vậy mà hôm nay cô lại có thể đứng đó lớn giọng mà quát nạt nhân viên của anh, Sở Sở anh biết chưa từng như vậy,chẳng lẽ thời gian lại có thể thay đổi cả một con người hay con người mà anh biết chưa từng là con người thật của Sở Sở.

Phùng Kiến Vũ đẩy cửa bước vào, trên tay là một phần cơm vẫn còn nóng, tiếng cạch cửa làm Vương Thanh hoàn hồn.

- Vương tổng! Hình như anh chưa ăn gì, tôi có mua cho anh một phần cơm.

- Cậu để đó đi!

- Hình như tâm trạng anh không tốt, nếu là chuyện của phu nhân tôi thật lòng xin lỗi, tôi không nên đưa con đến công ty như vậy.

- Bỏ đi, chuyện cũng xảy ra rồi không truy cứu nữa.

Rất nhanh cuộc đối thoại giữa tổng giám đốc và thư ký lại kết thúc, ai lại về với phần việc của mình, gần cuối năm rồi kể cả có không muốn ép mình vào khuôn khổ thì cũng phải ép. Cuối năm công việc còn tồn đọng không thể để qua năm mới được. Một ngày làm việc bận rộn tiếp tục mà trôi qua.

.~>.~>.~>.~>.

Phùng Kiến Vũ đứng trước gương hồi lâu nhìn lại bộ tây trang trên người. Hôm nay là bữa tiệc cuối năm của công ty, dù gì cũng đã một năm làm việc vất vả tổ chức một bữa tiệc liên hoan cho toàn thể nhân viên cũng không có gì là quá đáng.

- Dì Trần, có thể hôm nay con về muộn dì cứ choc bảo bảo đi ngủ trước rồi khóa cửa cẩn thận, con mang chìa khóa theo đây rồi. Bảo bảo nhớ nghe lời nghe không, baba về muộn không được thức khuya, phải ngủ trước 9 giờ. Baba về sẽ có quà cho con.

Phùng Kiến Vũ sủng nịnh ôm con một lần rồi đi.

Bữa tiệc này là tiệc nội bộ không có người ngoài nên các nhân viên cũng chẳng thèm giữ gìn ý tứ cứ thỏa sức get high. Tiệc rượu quá nửa, người say kẻ tỉnh đều đủ cả, có kẻ say đến nỗi to gan chỉ thẳng mặt Vương Tổng mà mắng cho không chừa mặt mũi. Tiệc vẫn nhộn nhịp chỉ là nhìn quanh vẫn không thấy Phùng Kiến Vũ đâu. Vâng, Phùng Kiến Vũ tửu lượng kém sớm đã gục được người ta đưa đến phòng bên nghỉ ngơi, hiện tại đang cuộn người mà ngủ ngon lành rồi. Người tiếp theo cũng bị toàn thể nhân viên quây ngã đáng gục là Vương tổng. Mặc dù tửu lượng tốt nhưng đối phó với cả một công ty thì tốt nhất vẫn nên giả say để thoát nạn. Xung quanh trên ghế sofa trên giường cũng có không ít kẻ say đang la liệt mà nằm.

Vương Thanh một mình vào phòng trong trên chiếc giường đơn duy nhất lại có một người đang cuộn tròn mơ màng ngủ, miệng lại không ngừng mấp máy cái gì đó. Anh cứ như bị hút hồn, nhìn bóng dáng trên giường càng ngày càng quen thuộc, trong vô thức cứ thế mà tiến lại gần. Người kia gương mặt ửng hồng vì say, đôi môi hồng hé ra ngậm lại phát ra âm thanh mơ hồ.

- Thanh ca~

Bị đôi môi kia mê hoặc Vương Thanh cúi người ngậm lấy, khoang miệng vẫn còn vương lại vị ngòn ngọt của rượu khiến anh càng mút càng say mê. Phùng Kiến Vũ trong vô thức cũng bật ra những tiếng rên rỉ, cơ thể không tự chủ mà nóng lên cứ thể theo tự nhiên mà đáp lại. Cuối cùng người trong mộng kia dường như thiếu dưỡng khí mà thoảng tỉnh, mơ hồ nhìn người trước mặt lại cứ nghĩ là mơ.

- Thanh ca, anh về rồi!

Cậu chủ động đưa tay qua sau gáy anh lần nữa kéo dài nụ hôn. Một đêm cứ thế mà trôi qua, không ai ngoài kia biết sự việc gì đang xảy ra, thậm chí ngay cả người trong cuộc cũng không biết bổ tất cả họ đều đang say, đều chìm đắm trong men rượu của hạnh phúc mà quên đi tất cả.

Phùng Kiến Vũ tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau cả người cậu đau ê ẩm, đầu óc lại quay cuồng u u mê mê khiến cậu chẳng thể nào mà xuống nổi giường. Cậu cảm nhận thấy ai đó, ai đó chạm vào má cậu, vuốt ve xương quai xanh của cậu. Nhưng mí mắt cậu nặng trĩu, bỏ qua hết tất thảy lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Lần nữa tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen. Ngủ liền một mạch gần hai mươi giờ đồng hồ khiến đầu óc cậu giờ muốn thanh tỉnh cũng khó, nhưng bảo cậu ngủ tiếp thì là điều không thể. Vác cái thân thể rã rời xuống khỏi giường, địa phương nào đó vẫn ẩn ẩn đau, cậu cố gắng tìm quanh quần áo của mình. Cửa cạch mở Vương Thanh bước vào trên tay là một chiếc túi

- Cậu tỉnh rồi!

- Quần áo của tôi đâu?

Vương Thanh đưa cho Phung Kiến Vũ cái túi trên tay mình.

- Quần áo mới mua có thể mặc sẽ khó chịu nhưng vẫn tốt hơn là vest....Còn thứ này nữa

Vương Thanh lục trong cái túi ra một tuýp thuốc.

- Chuyện tối qua..... tôi bôi giúp cậu hay cậu tự mình bôi?

Phùng Kiến Vũ cầm tuýp thuốc cùng quần áo hơi lảo đảo tự mình vào nhà tắm. Quần áo anh mua cho cậu vẫn luôn như thế vừa in lại đúng theo sở thích của cậu. Cậu đứng trong phòng tắm nhìn chiếc gương phản chiếu dóng mình mà tự cười mỉa mai. Đến giờ phút này tại sao vẫn còn mơ mộng mà đợi chờ anh cơ chứ, anh đã có địa vị, có một cô vợ xinh đẹp như Sở Sở, tương lai hai người sẽ có con, quả là gia đình viên mãn, cậu xen vào cũng chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

- Đại Vũ!

Cậu nghe tiếng đập cửa mới hoàn hồn trở lại.

- Tôi không sao! Ra ngay đây!

Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi nhà tắm với đôi mắt hồng hồng, bước chân vẫn tiếp tục có chút lảo đảo, chắn ngay cửa lại là cái bóng lớn của Vương Thanh, khiến cậu cứ thế mà lao thẳng vào lòng anh. Vương Thanh cũng không ngần ngại ôm lấy cậu.

- Tôi muốn về nhà!

- Đi ăn đã, tôi đã cho người báo với bảo mẫu ở nhà rồi, cậu không cần lo lắng!

- Ơ anh làm gì.....

Vương Thanh bế cậu lên ngăn cản lời nói đang định thốt ra của Phùng Kiến Vũ bằng một nụ hôn.

- Cậu đi cũng không vững đến bao giờ mới xuống đến nơi, như vậy tiện hơn.

Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng chôn mặt thật kín trong lòng Vương Thanh chỉ sợ sẽ có người nhìn thấy. Cậu hiện tại không hiểu vì cái gì thái độ của Vương Thanh với cậu lại thay đổi, nhưng cậu cũng không quản. Anh luôn làm theo ý mình còn tất cả những gì cậu phải làm là thuận theo anh, nghe lời anh vô điều kiện. Hai người bước vào một phòng ăn riêng, tất cả đồ ăn đều đã chuẩn bị sẵn. Vương Thanh không đặt Phùng Kiến Vũ xuống mà cứ thế ôm cậu ngồi trên đùi mình.

- Vương tổng! Tôi.......

- Hửm! Mới gọi tôi là gì!

- Vương tổng

- Gọi lại!

- Vương tổng

- Gọi lại!

Cứ sau mỗi câu như thế âm lượng của Vương Thanh lại càng tăng còn Phùng Kiến Vũ thì trái lại âm lượng cứ nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng chỉ còn biết giương ánh mắt ủy khuất cùng cái mặt khó xử đến sắp khóc vì không biết mình sai ở đâu mà nhìn Vương Thanh. Vương Thanh nhìn con mèo ngốc trong tròng bật cười.

- Tôi muốn em gọi tôi giống đêm qua!

Giống đêm qua, đầu óc Phùng Kiến Vũ bắt đầu xoay mòng mòng, đêm qua đêm qua đêm qua, rốt cuộc đêm qua cậu làm cái gì căn bản cậu còn khong biết làm sao nhớ được mình gọi anh là cái gì, lần này quả là sui rồi, nếu đã vậy thì chỉ còn nước thành thật.

- Đêm qua thực sự cái gì tôi cũng không biết! Tôi...

- Tức là em không nhớ!

- Ừm

Phùng Kiến Vũ gật đầu.

- Vậy để tôi nhắc cho em nhớ.

Nói rồi anh ghé sát tai cậu thầm thì.

- Đêm qua mỗi lần anh tiến vào bên trong em, đâm vào nơi sâu nhất của em, em đều gọi anh một tiếng Thanh ca! Nào lại gọi một lần!

Vương Thanh lưu manh nói xong còn không quên liếm một vòng quanh tai Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng miệng lắp bắp mãi mới nói ra

- Thanh....Thanh....Thanh ca!

- Giỏi lắm, thưởng cho em

Vương Thanh lấy đũa gắp một miếng ớt chuông xanh. Hương vị quen thuộc tràn ngập trong miệng, đây là địa tam tiên cậu thích ăn nhất. Đã có lần cậu cùng anh chơi trò đương nhiên rồi anh hỏi cậu "Có phải em không thích địa tam tiên không?" Cậu đấu tranh tư tưởng một hồi sau cùng cũng nhận thua, cậu thà nhận thua chứ nhất quyết không nhận mình ghét địa tam tiên. Một miếng địa tam tiên cũng đánh bay cái suy nghĩ muốn xuống khỏi lòng anh, hai người cứ ân ân ái ái như vậy mà kết thúc một bữa cơm.

Kể từ hôm đó quan hệ giữa Vương tổng cùng Phùng thư ký đã không còn bình thường nữa rồi. Ngoài ăn chung đi làm chung, hết giờ về chung ra thì trong văn phòng kia còn phát sinh n chuyện mà người ngoài không thể biết. Tỷ như bàn làm việc của Phùng thư ký đã từ lúc nào đặt bên cạnh Vương tổng, hay phòng nghỉ của Vương tổng lại có thêm vài thứ quần áo mà với khổ người Vương tổng chắc chắn mặc không vừa. Hay tỷ như cụ thể hơn, khi Phùng thư ký đang làm việc sẽ có kẻ kéo ghế qua hôn trộm rồi giả như không hề có việc gì xảy ra.

Một ngày hiếm hoi Phùng Kiến Vũ xin nghỉ phép để ở nhà cùng con, đúng lúc bữa cơm chuông cửa lại vang lên. Mở cửa thì lại là tên mặt dày Vương tổng. Vương Thanh đến thì bé con cực kỳ hào hứng bởi mỗi lần tới đều mang cho bé đồ chơi cùng kẹo ngọt. Phùng Kiến Vũ nhìn con chơi vui vẻ như vậy cũng không muốn đuổi Vương Thanh về, mà thực ra thì cậu đuổi không nổi.

Nhìn hai người vui vẻ chơi tàu lượn trong đầu Phùng Kiến Vũ lại thoáng hiện lên câu hỏi "Liệu cậu có nên để con mình nhận cha hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ