Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gặp lại nhau cả hai đều là sửng sốt nhưng rồi Phùng Kiến Vũ coi như chưa hề quen biết vẫn gập người chào một tiếng Vương tổng. Hiện tại địa vị của cậu và anh không giống nhau, người ta đã coi như không quen biết thì bản thân cậu cũng nên phối hợp. Dù hiện tại cậu có nói gì thì với địa vị của người ta một câu nói phủ nhận tất cả là xong rồi. Phùng Kiến VŨ hằng ngày vẫn là ngaon ngoãn tuân thủ chỉ thị của Vương Thanh, khi cần thì có mặt khi không cần thì ngoan ngaon lui ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trong phòng thư ký của mình, mọi công việc đều xử lý thỏa đáng, không để Vương tổng phải kêu ca một lời. Cũng vì hài lòng thái độ làm việc của Phùng Kiến Vũ lương tháng của cậu lại có thêm một khoản hậu hĩnh. Dù sao đối với Phùng Kiến Vũ hiện tại mạng sống của con trai vẫn là quan trọng nhất, tuy thằng bé mới bị ung thư giai đoạn đầu nhưng sớm hay muộn gì cũng phải điều trị.

Hôm nay, Sở Sở - Vương phu nhân lại có dịp rảnh rỗi tới công ty "đón chồng". Phùng Kiến Vũ đang cùng Vương Thanh bàn công việc thấy Sở Sở bước vào thì cả hai đều cùng sửng sốt. Vương phu nhân trí nhớ tốt mới nhìn đã nhận ra ngay cậu trai dám cả gan mắng mình. Đương nhiên người này đủ thông minh để không làm càn trước mặt chồng nhưng ý định trả thù thì không thể nào biến mất khỏi tâm trí cô ta.

- Ây zô! Hẳn đây là Phùng thư ký, hân hạnh được gặp.

Phùng Kiến Vũ nhìn người phụ nữ tươi cười thân thiện trước mặt tự nhiên lại có một dự cảm không lành. Quả nhiên thời gian sau ngoài công việc của công ty Phùng Kiến Vũ lại có thêm một nhiệm vụ là đối phó với vị Vương phu nhân này. Vị phu nhân kia sau lần gặp "đầu tiên" ấy thì thường "rảnh rỗi" hơn rất nhiều, và những việc tiện thể nhờ Phùng thư ký cũng ngày càng tăng. Quả thật đối với cậu những trò tiện của cô ta  chẳng là gì nhưng Phùng Kiến Vũ thực sự bận rộn, những trò tiện thể đó lại luôn ngắt giữa chừng công việc tần suất lại ngày một dày đặc lại thêm cái trò "Chồng à, em nhờ Phùng thư ký một chút không sao chứ?" khiến cậu không thể từ chối.

- Vương tổng! Hình như phu nhân không thích tôi!

Vương Thanh ngẩng đầu nhìn cậu nghi hoặc.

- Không thích? Không thích thì tại sao Sở Sở lại tin tưởng nhờ cậu nhiều việc như vậy.

- Nhưng..................

- Sở Sở là cô gái tốt, tin tôi đi cô ấy sẽ không có thành kiến hayu ghi thù bất kỳ ai đâu.

Vương tổng đã bênh vợ như vậy thì cậu đâu còn gì để nói.

- Vâng! Tôi đã biết! Vương tổng, làm phiền rồi!

.~>.~>.~>.

Phùng Kiến Vũ liếc mắt  nhìn đồng hồ cũng đã gần bảy giờ tối. Hôm nay bảo mẫu về quê cậu không còn cách nào khác là đưa con đến công ty. Ai dè bảo bảo đáng yêu mới đến công ty thì các đồng sự nữ đã thi nhau mà tranh coi chừng bé con còn nói sau này cạu không cần bảo mẫu bảo bảo cứ để các cô trông là được rồi. Dù gì thì hầu hết thời gian ở công ty trừ những khi gấp rút chẩn bị cho dự án ra thì hầu hết là ngồi chơi tám chuyện. Nhờ Vả người ta nguyên một ngày Phùng Kiến Vũ hôm nay hào phóng mở kho đồ ăn vặt tích trữ trong phòng thư ký coi như làm quà cảm ơn, dù sao mấy bà cô này cũng con lâu nữa mới về nhà. Cậu vừa bế bảo bảo vừa cưng chiều mà hỏi

- Bảo bảo hôm nay muốn ăn gì nào?

Bảo bảo chu chu cái mỏ nhỏ tay ấn ấn vào cái bụng đã căng tròn.

- Các dì uy bảo bảo no rồi!

Phùng Kiến Vũ vừa xoa đầu con vừa sủng nịnh cười.

- Vậy chúng ta về nhà nào!

Hai cha con mải đùa nghịch lại không để ý từ một phía đại sảnh biểu cảm của hai cha con đã được người nào đó thu cả vào tầm mắt. Vương Thanh không ngờ cậu thư ký hằng ngày mặt vô biểu cảm kia lại có một nụ cười ấm áp đến thế. Còn nhóc kia là con trai cậu sao, đáng yêu quá, giống như nụ cười hồi nãy của cậu. Vương Thanh chợt giật mình, sao lại có suy nghĩ cạu ta đáng yêu chứ, một người đã có con như cậu ấy không thích hợp với từ này. Rồi anh lại thở dài, anh và Sở Sở cưới nhau cũng đã ba năm vậy mà một đứa con cũng chưa có, nghĩ đến cũng thật ghen tỵ.

Liên tiếp mấy hôm liền vì bảo mẫu vẫn chưa về mà Phùng Kiến Vũ thì chẳng có ai để nhờ vả lại đành đưa bảo bảo đến công ty. Đúng hôm nay lại gặp Vương tổng đi sớm, hai người chạm mặt nhau ngay tại đại sảnh. Vương Thanh nhìn một lớn một nhỏ đang đi vào, đứa nhỏ gần như chạy vừa bán lấy quần baba, còn người kia thì đi từng bước nhỏ thật chậm chốc chốc lại nhìn xuống ngó bảo bảo nhà mình. Thực sự nhìn cảnh đó làm Vương Thanh thực sự tức cười.

- Sao cậu không bế thằng bé lên để nó chạy theo cậu như vậy nhìn thật tội nghiệp.

Đợi hai người đến gần Vương Thanh mới lên tiếng. Chẳng ngờ bé con lanh lợi lại chu cái mỏ ngước lên trả lời với người khổng lồ trước mặt.

- Nam tử hán đâu cần ai phải ẵm, phải không baba?

Cử chỉ đáng yêu của bé con làm Vương Thanh bật cười, anh ngồi xuống xoa đầu bé con.

- Nói cho chú biết là ai dạy con nói câu đó?

- Không ai dạy con cả!

- Vương Tổng lời trẻ con xin Vương tổng đừng để ý, xin mạn phép!

Nói rồi Phùng Kiến Vũ ẵm con lên đi thật nhanh về văn phòng của các nữ đồng sự hôm trước. Bé con bất ngờ ngơ ngác trong lòng baba đến khi đặt xuống rồi mới ngước lên hỏi.

- Baba người đó có phải papa không?

Phùng Kiến Vũ cười xoa đầu con

- Không phải, người đó chỉ giống papa con thôi, không phải papa!

- Vậy bao giờ papa mới trở về, bảo bảo muốn chơi với papa!

- Bảo bảo ngoan nhất định papa sẽ sớm về, lúc đó sẽ dẫn bảo bảo đi chơi được không?

Phùng Kiến Vũ giao lại bảo bảo cho các đồng nghiệp tiến tới văn phòng. Cậu không ngờ được bé con lại dễ dàng nhận ra papa của nó như thế, đến giờ cậu thật hối hận tại sao lại kể cho bé con về papa của nó, còn cho nó nhìn ảnh nữa chứ. À phải rồi, chẳng phải cậu lo sợ bé con sẽ không chịu nhận anh sao, thế mà bây giờ khi bé con hào hứng mà nhận thì cậu lại một mực che giấu sự thật. Bảo bảo baba xin lỗi con!

Phùng Kiến Vũ cứ như vậy lặng lẽ không đi thang máy mà chầm chậm từng bước leo thang bộ lên văn phòng, lên đến nơi thì đôi mắt cũng đã chuyển qua màu đỏ. Cậu đưa mắt nhìn quanh một vòng căn phòng thư ký trống trơn rồi như vô thức mà bước vào chạm tay lên bức tường men dần tới cửa sổ.

Khoan đã! Tại sao căn phòng lại trống trơn? Cậu giật mình quay lại nhìn văn phòng một lần. Đúng là vẫn trống trơn, trên sàn chỉ còn sót lại vệt bụi chứng tỏ từng có đồ vật đặt ở đó.

Phùng Kiến Vũ hốt hoảng không gõ cửa mà lao thẳng vào phòng Vương tổng.

- Vương tổng, tại sao...........

Câu hỏi chưa kịp thốt ra thì đập vào mắt cậu đã là tất cả những đồ vật trong văn phòng của cậu đang xếp thành một đống giữa phòng. Cậu còn đang ngỡ ngàng thì Vương Thanh đã bước đến bên cạnh.

- Tôi đã cho người chuyển đồ từ phòng thư ký qua đây rồi, từ giờ anh sẽ làm việc ở đây, tôi cảm thấy mỗi lần gọi anh đều phải dùng điện thoại thật phiền phức. Nào, muốn sắp xếp đồ đạc thế nào theo ý anh đi, nhân viên vận chuyển đều ở đây cả rồi.

Vương tổng đã nói vậy cậu cũng chẳng có gì phải bàn cãi chỉ vâng một tiếng rồi hướng dẫn nhân viên vận chuyển xếp đồ theo ý mình. Cậu chọn một góc có thể hướng mặt ra cửa sổ vừa có thể tận dụng ánh sáng tự nhiên lại có thể không nhìn thấy Vương Thanh, cậu thực sự sợ nếu cứ mỗi ngày nhìn thẳng anh như vậy liệu cậu có làm nổi việc gì không nữa.

Ngày đầu tiên làm việc cùng văn phòng ngoài thay đổi không gian thì cũng chẳng có gì khác cả, nhưng đó là đối với Phùng Kiến Vũ còn với Vương Thanh, khi mà đã làm xong những việc mà một giám đốc nên làm thì sẽ đến những việc mà một giám đốc bình thường không cần làm đó là ngắm thư ký của mình làm việc. Góc ngồi Phùng Kiến Vũ chọn cậu không nhìn thấy Vương Thanh nhưng anh lại nhìn được cậu. Thực ra thì trong cái văn phòng này cậu có ngồi đâu thì ở vị trí của anh vẫn sẽ nhìn được hết. Anh quả thật không ngờ công việc của một thư ký lại vất vả như vậy. Nguyên một buổi sáng không một phút nào ngơi tay hết nghe điện thoại lại kiểm tra công văn rồi hai tay lại loạn xạ gõ bàn phím. Có đôi khi ba công việc được thực hiện cùng lúc khiến cho Vương Thanh cảm thấy như Phùng Kiến Vũ có tới ba đầu sáu tay vậy.

Tới gần trưa, Phùng Kiến Vũ nhìn đồng hồ vươn vai thư giãn một chút rồi đứng lên định đi ra ngoài.

- Lúc nãy tôi gọi người đưa cơm lên đã tiện gọi cho anh một phần rồi, anh có thể ngồi lại đây ăn cơm, không cần xuống căng tin.

Phùng Kiến Vũ nghe vậy xoay người đứng nghiêm dùng thái độ cung kính mà trả lời.

- Đa tạ hảo ý của Vương Tổng, nhưng tôi muốn cùng ăn trưa với bảo bảo, như sáng nay anh thấy tôi có đưa bảo bảo tới công ty. Tôi biết như vậy là không phải nhưng đây là bất đắc dĩ tôi sớm sẽ tìm bảo mẫu. Giờ xin phép Vương tổng tôi phải đi.

Vương Thanh nhớ đến đứa nhóc ngộ nghĩnh hồi sáng lại cảm thấy hứng thú.

- Hảo! Tôi cùng xuống đón bảo bảo với cậu rồi cùng lên ăn trưa, dù gì cơm cũng gọi rồi tiện gọi thêm một phần là được.

Lại thêm một lần nữa Phùng Kiến Vũ đành bất lực mặc kệ Vương tổng làm theo ý mình, dù gì với con người luôn làm theo ý mình năm năm trước cậu đã sớm quen, năm năm sau lại chẳng có gì thay đổi.

Hai người cùng đi thang máy xuống tới đại sảnh lại nghe được tiếng cãi vã.

- Các người coi công ty là cái nhà trẻ sao! Thích đưa con đến đều được! Đứa trẻ này là con ai, hôm nay nhất định bảo Vương tổng của các người sa thải nhân viên này, tránh lần tới lại ở công ty làm càn.

Vừa nói cô la vừa kéo tay đứa bé gần như lôi đi mà tiến gần đến thang máy.

Phùng Kiến Vũ gần như tức thời phản ứng chạy lại chỗ con trai nhưng thằng bé vẫn là bị đau. Cậu giằng lại con từ tay Sở Sở lo lắng kiểm tra một lượt rồi mới quay qua mặc kệ thân phận ai kia mà quát lớn.

- Mắt cô mù à, không thấy đó chỉ là một đứa trẻ sao?

Hai người mắt to chừng mắt nhỏ, sắp nhảy vào đánh nhau tới nơi thì Vương Thanh lao lới kéo vợ mình đi, tâm trạng cũng chẳng tốt lành gì.

- Chồng à, anh làm sao vậy, buông tay, đau!

Mặc kệ Sở Sở la thét kêu đau phía sau Vương Thanh vẫn một đường lôi cô ta đến tận ga ra xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ