Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đã yêu nhau được ba năm Đối với đoạn đường ba năm này cũng không phải là không trải qua sóng gió gì nhưng tất thảy đều trải qua bình an vô sự. Phùng Kiến Vũ là một song tính nhân nhưng Vương Thanh cũng chưa từng một lần vì cậu không giống người bình thường mà ghét bỏ cậu. Trước đây cũng thế, giờ lại càng không. Ba năm bên nhau hẳn chuyện gì nên phát sinh cũng đã phát sinh rồi, hẳn nói tới đây ai cũng hiểu là hai người họ phát sinh chuyện gì *cười gian*

Dạo gần đây Phùng Kiến Vũ đặc biệt khó chịu trong người, Vương Thanh cũng đặc biệt lo lắng nên đưa cậu đi kiểm tra. Chỉ là giữa đường lại có cuộc họp khẩn cấp không thể vắng mặt nên Vương Thanh phải quay về. Bác sĩ hẹn khám cho Vũ hôm nay là một bác sĩ giỏi nhưng cũng là người vô cùng bận rộn, hai người nhờ có người quen trợ giúp mà mới hẹn được vị này. Phùng Kiến Vũ một mình đi khám, vị bác sĩ này gặp được một song tính nhân như cậu thì vô cùng hứng thú cứ thế tổng thể kiểm tra cho Vũ không sót một vấn đề gì. Cuối buổi vị bác sĩ già cười rất vui vẻ, thông báo với Vũ mọi thứ đều bình thường còn một số xét nghiệm phải hôm sau mới lấy được kết quả rồi sẽ có kết luận chính xác hơn. Nhận được tin như vậy thì cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, hẳn cũng chỉ do thời tiết thay đổi nên mệt mỏi đôi chút thôi.

Ngày lấy kết quả kiểm tra, Vương Thanh lại đột nhiên lại có chuyến công tác đột xuất tại nước ngoài nên không thể cùng Vũ đi được. Kết qua thì như bao câu chuyện khác, Vũ có thai, lý do mêt mỏi là do ốm nghén. Đương nhiên cậu không muốn nói một tin tức trọng đại như vậy cho Thanh qua điện thoại nên chỉ báo cho Thanh mọi thứ đều ổn, đợi Thanh về nước mới báo tin vui kia sau.

Nhưng rồi mọi chuyện không có suôn sẻ như người ta mong đợi. Ngày Thanh về nước Vũ đã đợi ở nhà thật lâu thật lâu Thanh vẫn không về. Gọi điện thoại cũng không tài nào liên lạc được. Cậu chẳng thể ngờ cái đêm Thanh ôm cậu ngủ say sưa kia lại là đêm cuối cùng.

Năm năm dài đằng đẵng cứ thế trôi qua, bảo bảo sinh ra cũng đã được 4 tuổi rồi. Năm năm này không biết Phùng Kiến Vũ đã đau khổ như thế nào mà trải qua, nhưng vì con cậu phải tiếp tục sống. Ngày đó cậu quyết định sinh đứa bé trong ánh mắt kỳ thị của bao nhiêu người. Sinh xong lại phải ôm con đi đến thành phố mới tìm một công việc. Cũng thật may một điều là bảo bảo lớn lên ngoan ngoãn hoạt bát làm cậu được an ủi rất nhiều.

Một buổi chiều mát, Phùng Kiến Vũ dắt bảo bảo tới công viên chơi. Bé con miệng ngậm kẹo mút, nước dãi lại không cẩn thận rây đầy tay. Vũ cười bất lực vừa ngồi xuống cẩn thận lau tay cho con vừa giả bộ đe dọa.

- Lần sau nếu còn làm dây nước bọt ra tay baba liền không cho con ăn kẹo nữa.

Bé con cúi đầu, cầm cây kẹo đang ngậm trong miệng luyến tiếc đem đến thùng rác gần đó vứt. Vũ sững sờ nhìn hành động của con chạy đến xoa đầu bảo bảo.

- Ba ba đâu có cấm con ăn kẹo chỉ là ăn kẹo phải vệ sinh không được là nước bọt rây ra tay.

Bé con lại một mực lắc đầu.

- Không ăn thì sẽ không bẩn tay, từ giờ con sẽ không ăn kẹo nữa.

Nói xong lại đưa mắt luyến tiếc nhìn cái thùng rác. Phùng Kiến Vũ chỉ biết lắc đầu cười khổ.

- Nào baba mua cho con cây kẹo khác.

Đương nhiên bé con nghe thế thì hết sụ mặt ngay. Lần này Vũ còn cẩn thận lấy khăn giấy quấn que kẹo lại. Bé con không bị nước bọt dính tay cũng cao hứng tung tăng lăng xăng hát hết mấy bài hát ở lớp cô giáo dạy.

Bỗng đằng xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, bóng dáng mà 5 năm qua cậu vẫn mong nhớ. Nhưng anh không đi một mình, bên cạnh anh còn là một cô gái, hai người nắm tay nhau cùng cười cười nói nói thật vui vẻ. Cậu đứng lặng nhìn theo hai người cứ thế tiến gần lại phía cậu rồi vô tình đi qua. Cậu cũng giống như những cái cây hai bên đường kia đều không ở trong tầm mắt của họ. Bé con thấy baba thất thần thì cũng nhìn theo hướng baba đang nhìn rồi như cực kỳ vui vẻ mà chạy đến ôm lấy chân người đàn ông kia gọi lớn.

- Papa!

Người đàn ông cao lớn nhìn xuống chân thấy một tiểu hài tử đáng yêu đang ôm chân mình. Miệng còn đang ngậm cây kẹo mút liên mồm gọi papa. Cô gái đi cùng thấy vật thì nắm chặt lấy tay bé con hất ra.

- Ai là papa ngươi!

Bé con không đứng vững té nhào trên mặt đất khóc lớn. Cô gái kia thấy bé con khóc thì nhăn mày.

- Lại còn khóc, làm bẩn quần chồng ....

Thanh thấy vợ nổi nóng liền ôm vợ mình lại.

- Sở Sở, đừng nóng chỉ là đứa trẻ thôi, không sao.

Phùng Kiến Vũ nghe tiếng con khóc mới thoát khỏi trạng thái thất thần, vội chạy đến bên cạnh con kiểm tra hết một lượt. Cũng may đứa nhỏ chỉ bị trầy chút da bàn tay, chảy chút máu thôi. Nhưng người làm cha một mình chăm sóc đứa nhỏ lớn lên ai lại không sót đứa nhỏ của mình vậy nên hướng hai người quát.

- Hai người có phải người lớn không vậy, cư nhiên khi dễ một đứa nhỏ, trẻ con không hiểu chuyện các người cũng nên bỏ qua cho nó. Hơn nữa đứa nhỏ còn đang ngậm kẹo đảy ngã như vậy que kẹo có thể đâm vào lợi các người có biết không hả.

Phùng Kiến Vũ tâm tình không tốt cứ thế tuôn một tràng khiến người xung quanh đi qua cũng xúm lại mà xem náo nhiệt. Không muốn người xung quanh xì xào thêm nữa Vương Thanh chủ động lên tiếng.

- Chuyện đứa bé là chúng tôi sai trước chúng tôi xin lỗi. Nhưng anh cũng nên về bảo với gia đình đứa bé không nên tùy tiện nhận một người lạ thành papa như vậy. Chuyện cũng không có gì chúng ta không nên vì một người không quen không biết sinh khí phải không.

Phùng Kiến Vũ nghe xong câu này thoáng ngẩn người, rồi bật cười

- Phải! Phải rồi, chúng ta chỉ là người lạ!

Nói rồi cậu ôm con đứng lên quay lưng mà đi. Đương nhiên náo nhiệt hết rồi thì đám đông cũng giải tán. Phùng Kiến Vũ vừa đi nước mắt vừa không ngừng rơi. Hóa ra năm năm chờ đợi của cậu chỉ để đổi lại một tiếng người lạ. Bảo bảo thấy baba khóc như thế cũng rất biết điều, ngoan ngoãn để baba ôm, còn đưa cánh tay nhỏ vụng về lau nước mắt cho baba.

- Baba nói bảo bảo không được khóc mà baba cư nhiên khóc nhè!

Phùng Kiến Vũ đành nén lại nước mắt, nặn ra một nụ cười với con.

- Được baba không khóc nhè nữa, baba sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì người đó nữa.

Hai cha con về nhà Phùng Kiến Vũ mới cẩn thận sát trùng lại vết thương trên tay bé con rồi kiểm tra kỹ lưỡng lại bé con một lượt. Không ngờ trẻ con quả thực mỏng manh, một cú ngã như thế mà trên mông đã có vết tím không rõ ràng, cổ tay bị nắm cũng có một vòng tím nhạt. Bé con luôn miệng nói không đau nhưng nhìn con như thế ai lại không xót. Vì thế mà hảo cảm cho ai đó sớm đã không còn giờ lại giảm đi vài phần. Thế nhưng cái vết bầm kia đáng lẽ sẽ biến mất sau vài ngày lại vẫn ung dung không có chuyển biến, thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều vết bầm nhỏ nhỏ ở những chỗ khác nữa. Cuối cùng thì Phùng Kiến Vũ vẫn là đưa con đi kiểm tra. Kết quả lại làm cậu vô cùng choáng váng, đứa nhỏ mắc căn bệnh ung thư máu quái ác. Đứa nhỏ của cậu tại sao số phận lại khổ như vậy.

Mấy ngày gần đây Phùng Kiến Vũ luôn rầu rĩ, ung thư máu có thể điều trị bằng ghép tủy nhưng tủy xương của cậu lại không phù hợp, gia đình lại chẳng còn ai thân thích, hơn nữa để điều trị cũng tốn một khoản tiền kha khá, cậu không có nhiều tiền như vậy. Trong lúc đợi tìm được tủy phù hợp cạu vẫn phải liều mạng kiếm tiền. Cấp trên của cậu là một người đã trung niên, vốn là một cấp trên vô cùng quan tâm tới nhân viên lại đặc biệt quý trọng Phùng Kiến Vũ. Nghe được câu chuyện éo le của cậu thì cũng lên tiếng giúp đỡ

- Sắp tới chú tính sẽ nghỉ, công ty mẹ cũng đã điều người về thay thế rồi, chú sẽ đề bạt cho cháu làm thư ký vị này, lương có lẽ sẽ cao hơn bây giờ một chút. Còn nếu khi phẫu thuật vẫn không đủ tiền, cứ tìm chú chú cho con mượn.

Ngày đầu tiên nhận việc Phùng Kiến Vũ hết chạy đông lại chạy tây chính là mặt vị tổng giám đốc mới kia vẫn không thấy đâu, cậu nhận chỉ thị hoàn toàn qua điện thoại. Hơn một tháng  bở hơi tai cái vị tổng giám đốc trời đánh kia mới quyết định cho cậu thấy mặt nào ngờ được lại là người mà cậu không muốn gặp nhất, Vương Thanh. Ngay khi gặp lại anh lần nữa ý niệm đầu tiên của cậu là xin từ chức, nhưng rồi nghĩ đến con cậu lại đành từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ