Chương 4: Tứ Đại Ác Ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 4: Tứ Đại Ác Ma

Một trận hắc phong cuồng nộ kéo đến đỉnh Vô Thiên, cát bay mịt mù, bốn dòng chất lỏng màu đen từ trong khe nứt chảy ra hoá thành bốn nhân ảnh.

Chợt âm thanh ghê rợn vọng lên:

- Ái Sắc, Dục Tài, Hiếu Danh, Hướng Thực, các ngươi hãy đi làm cho dục vọng của con người tăng lên đến tột cùng, làm cho bọn chúng không còn nghĩ đến thứ gì khác ngoài phục tùng các ngươi, lúc đó ta sẽ đủ sức mạnh thống trị tam giới ha..ha..

Giọng Thiên Ma mang đầy sát khí ra lệnh cho tứ đại ác ma.

Sau tiếng "Dạ", bốn tên yêu quái hóa thành bốn dòng chất lỏng đen ngòm chảy đi khắp nơi.

Đến nhân gian, chúng thi triển ám ma thuật, thì ra chúng là hiện thân của dục vọng. Ma thuật của chúng làm con người quên đi bản tánh, từ bỏ đạo cương thường ,làm cho vua vì sắc đẹp bỏ bê triều chính, trở thành hôn quân, quan lại vì danh lợi tranh đoạt nhau. Bá tánh dân lành rơi vào cảnh lầm than, khốn khổ. Con giết cha vì tài sản, huynh đệ tàn sát nhau vì chút lợi lộc, tình cảnh thật không khác thời Kiệt -Trụ bao nhiêu. Tiếng dân oán thán vang lên tạo thành một luồng sức mạnh hắc ám cuốn về Vô Thiên Sơn.

Trong khi đó, Nhị Lang Thần vẫn đang truy tìm Tam Thủ Giao khắp nơi, bất chợt Ngài gặp một Thảo Đầu đến bẩm báo:

- Dạ bẩm Chân Quân ,Ngọc Đế cho triệu Trầm Hương lên Thiên Đình, không biết vì chuyện gì, tôi thấy..ông ấy có vẻ không vui.

- Hả? Nhị Lang biến sắc, tức tốc bay về Thiên Đình.

----------------------

Tại Linh Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế quát:

- Trầm Hương, ngươi có biết tội ngươi chưa?

- Con có tội gì? -Trầm Hương ngơ ngác.

Ngọc Đế vỗ bàn giận dữ:
- Hừ ... ngươi xuống địa phủ phá tan 18 tầng địa ngục, thả hàng vạn tên ác quỉ lên trần gian gây loạn khắp nơi còn giả bộ không biết hả?

Trầm Hương giật mình bối rối:
- Dạ...tại lúc đó con nóng lòng cứu cha nhưng sau đó Đấu Chiến Thắng Phật và con đã khôi phục lại 18 tầng địa ngục rồi, cũng đã bắt lại số hồn ma trốn thoát rồi mà?

Cùng lúc đó, Nhị Lang vừa về tới đã nghe tiếng Ngọc Đế quát:
- To gan, còn dám xảo ngôn, Diêm Vương vừa đến báo trong số hồn ma trốn thoát còn 12 tên chưa bị bắt lại, mấy tên này là những yêu ma mang trọng tội thập ác bất xá, nếu để chúng thoát khỏi âm ti thì trần gian khó mà yên ổn.

Trầm Hương cúi đầu, thần sắc lo sợ.

Bỗng Nhị Lang Thần tiến lên đỡ lời cho Trầm Hương:
- Muôn tâu bệ hạ, xin bệ hạ bớt giận, trong chuyện này thần cũng có lỗi, xin bệ hạ cho phép thần đi bắt số hồn ma đó để đoái công chuộc tội.

- Dương Tiễn, ngươi đừng tưởng lập được chút công lao là có thể thoát tội, con Hạo Thiên Khuyển của ngươi đả thương Tiểu Kim Ô, ngươi không bắt nó trị tội còn đến đây xin tội cho kẻ khác – Ngọc Đế cả giận.

- Khởi bẩm bệ hạ, Hạo Thiên Khuyển vì bị ảnh hưởng bởi yêu khí Thiên Ma nên mới hành động như vậy, kính xin bệ hạ tha thứ - Nhị Lang vừa nói vừa liếc nhìn Ngọc Đế.
Tuy lời nói thì có vẻ cung kính nhưng giọng nói thì có vài phần bất tuân. Ngọc Đế giật nảy mình khi bắt gặp ánh mắt của Nhị Lang, giận tím mặt nhưng không dám manh động.

- Ha..ha.. Có chuyện gì mà lớn tiếng vậy Ngọc Đế ? Ủa, Trầm Hương, Nhị Lang Thần, hai người cũng ở đây à? họp gia đình sao? - Tịnh Đàn Sứ Giả vừa đến đã buông lời châm chọc.

- Tịnh Đàn Sứ Giả, ông đến đây làm gì? - Ngọc Đế hằn học. 

- Hì.. hì, ta nhận pháp chỉ Như Lai đến đây giúp Thiên Đình vượt qua đại kiếp nạn.

Nhị Lang Thần và Trầm Hương nhìn vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Sứ Giả.

- Haizz...vậy hả? Đa tạ Phật Tổ đã quan tâm - Ngọc Đế thở dài đáp lại, rồi với giọng chán nản, Ngài nói với Nhị Lang:
- Thôi chuyện này ta không truy cứu nữa. khanh và nó lui ra đi ,nhớ bắt lại số hồn ma đó đừng để chúng gây hại nhân gian.

- Thần tuân chỉ. - Nhị Lang và Trầm Hương hài lòng lui ra.

Quay sang nhìn Tịnh Đàn Sứ Giả, Ngọc Đế dò hỏi:

- Phật Tổ còn nói gì nữa không?
- Không có nói gì nữa. – Bát Giới lắc đầu ảm đạm.

Ngọc Đế trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hiện tại tam giới chưa có nguy hiểm gì lắm. Có chuyện này, ta muốn nhờ Tịnh Đàn Sứ Giả giúp được không?

- Chuyện gì mà khách sáo vậy Ngọc Đế?

Ngọc Đế lo lắng nói:
- Ta nhờ ông xuống trần gian tìm xem Vương Mẫu Nương Nương đã đầu thai là ai và ra sức bảo vệ nàng....

- Hì..hì, Ngọc Đế nhớ Nương Nương hả? Trước giờ Ngài thích chia quyên rẽ thúy lắm mà? Giờ chắc Ngài thấm thía nỗi đau đó rồi chứ? - Tịnh Đàn Sứ Giả trách khéo.

- Hừ, ông thì biết cái gì? Ta chỉ e Nương Nương gặp nạn thôi, ông không nhớ chuyện cách đây 26 ngàn năm trước sao?

Tịnh Đàn giật mình nhớ lại, lắp bắp nói:
- Ý.....ý Ngài nói là hắn..hắn đã tỉnh giấc?? haizz..vậy thì nguy rồi - Tịnh Đàn phủi tay áo nhăn nhó.

- Vậy ta mới nhờ ông bảo vệ Nương Nương.

- Được rồi, được rồi, ta sẽ giúp! A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai...

Sứ Giả quay lưng đi ra ngoài, Ngọc Đế nhìn theo thở dài.

Trước cửa điện Linh Tiêu,

- Tịnh Đàn Sứ Giả có chuyện gì vậy? - Nhị Lang vừa thấy Sứ Giả đi ra đã hỏi.

- Không, không có gì..... Nhị Lang, ngươi đưa Trầm Hương về đi, có chuyện gì nói sau, ha. - nói rồi cưỡi mây đi mất.

Nhị Lang và Trầm Hương nhìn nhau không hiểu gì.

- Cửu cửu, thôi cháu về đây – Trầm Hương lắc đầu nói.

- Trầm Hương, khoan đã, lên đây rồi thì đến nhà ta uống chung trà hẵng về.
- Nhưng...mẹ cháu sẽ lo.
- Đi thôi. - Nhị Lang kéo Trầm Hương bay về hướng Chân Quân Thần Điện.

Tại đây, trước ba quân đang xếp hàng ngay ngắn, khí thế bất phàm, Nhị gia dõng dạc tuyên bố:

- Đây là Trầm Hương, cháu ta, từ đây về sau các ngươi phải giúp nó, không được cản trở và làm hại nó, rõ không?

- TUÂN LỆNH !!!!

Cả ba quân dạ ran như sấm. Trầm Hương nở nụ cười hãnh diện đứng cạnh người cậu đầy uy quyền .

Bước vào phủ đệ của cậu, Trầm Hương buộc miệng:

- Cửu Cửu, con tưởng chỗ ở của Tư Pháp Thiên Thần phải khác với phủ đệ trần gian chứ, thật không ngờ.... - Trầm Hương nhìn quanh, vẻ ngạc nhiên nói.

- Sao? Con nghĩ chỗ ta phải là cùng xa cực xỉ hay sao? Toà phủ này là do mẹ ta tự tay xây dựng, ta không thay đổi gì từ hơn ngàn năm nay - Nhị Lang giải thích, giọng ngài trầm xuống, ánh mắt buồn buồn nhìn toà nhà.

Trầm Hương lặng đi không nói gì thêm.

- Con uống trà đi - vừa nói Ngài vừa biến ra một khay trà. Chung trà tỏa khói thơm phức bay đến trước mặt Trầm Hương.

- Đây là Hạc Đỉnh Phi Thiên, cực phẩm của Thiên Đình, chỉ có Thượng tiên mới được uống.

Trầm Hương đón lấy chung trà thì thấy khói trong đó bốc lên có hình chim hạc đang bay, uống thử một ngụm thấy tinh thần sảng khoái, sinh lực tràn trề, vị trà ngọt thanh, hương trà thơm dịu.

- Trà ngon quá, uống vào thanh mát cả người, tiếc là đã trưa lắm rồi, cháu muốn về, không cha mẹ lại lo.

- Ừm, thôi để ta đưa cháu về, tiện thể thăm mẹ cháu.

Cả hai rời Chân Quân Thần Điện, bay xuống hạ giới, vừa đáp xuống bên ngoài Lưu Gia Thôn, Tam Thánh Mẫu và Lưu Ngạn Xương đã chạy đến vui mừng:

- Trầm Hương, Trầm Hương, con đã về, Ngọc Đế có làm gì con không? Con đi lâu làm cha mẹ lo lắng quá – Tam Thánh mẫu dồn dập hỏi.

Đối với đứa con khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nàng thật sự lo sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra.

- Về nhà thôi con!

Cả nhà sum họp, Nhị Lang cũng thấy vui lây, toan quay về thì Tam Thánh Mẫu chạy đến:

- Nhị Ca, cám ơn huynh đã đưa Trầm Hương về.

- Không có gì, huynh về đây – Nhị Lang ngại ngùng nói.

- Khoan đã, đến đây thì huynh hãy về nhà muội dùng cơm rồi về, lâu rồi huynh muội mình không tâm sự với nhau.

- Phải đó, Nhị Lang huynh - Cha Trầm Hương cũng cung kính mời ông anh vợ về nhà.

Trước cửa nhà, Tiểu Ngọc đã khỏe hơn vội vui mừng chạy đến ôm chặt Trầm Hương.

- Chàng đã về, làm ta lo muốn chết. – Nàng nói với giọng trách móc nhưng lại kèm theo giọt nước mắt vui mừng lăn trên khuôn mặt xinh đẹp.

- Ta không sao, đừng khóc mà. - lau nước mắt cho nàng, Trầm Hương khẽ cười.

- Con và Cửu Củu ở đây, ta vào làm vài món rồi cùng nhau trò chuyện. Tam Thánh Mẫu vừa nói vừa ra hiệu Tiểu Ngọc vào trong.

Bỗng Trầm Hương kéo Nhị Lang ra một góc, lí nhí hỏi:

- Cửu Cửu cho con hỏi cái này, con của con và Tiểu Ngọc sinh ra sẽ là hồ ly hay người? có khi nào..?

- Ngốc quá, Tiểu Ngọc khi biến thành tâm đèn Bảo Liên Đăng thì đã thoát thai hóa cốt, không còn là yêu hồ nữa nên con của hai con chắc chắn là người. Ủa, mà Tiểu Ngọc có thai rồi hả? - Nhị Lang nói.

- Dạ chưa, nhưng cháu sợ.. - Trầm Hương lo lắng không dám nói hết câu.

Nhị Lang xoa đầu đứa cháu nhẹ nhàng bảo:
- Trầm Hương, dù con của con có là gì thì con vẫn phải yêu thương nó, vì đó là kết tinh tình yêu của hai con, chẳng lẽ vì nó xấu xí mà con bỏ rơi nó sao?

- Không phải, con chỉ sợ Tiểu Ngọc buồn.

- Vào ăn cơm thôi - Tiếng của mẹ Trầm Hương gọi vọng ra cắt ngang cuộc nói chuyện.

Nhị Lang dắt tay cháu vào nhà:
- Vào nhà thôi.

Trong nhà, Lưu Ngạn Xương đang đọc gì đó như đứa trẻ đang học bài:
- Đạo khả đạo phi thường đạo, nhân khả nhân phi thường nhân...

- Ngươi đang đọc gì thế? - Nhị Lang ngạc nhiên hỏi.
- A, Nhị Lang huynh, ta đang học đạo để tu tiên.
- Ngươi muốn thành tiên?
- Phải, bây giờ thiên qui đã thay đổi, tôi cũng muốn làm thần tiên giống như nương tử.

Nhị Lang nhìn Ngạn Xương với vẻ dò xét, lòng chợt nghĩ đến thế giới thần tiên với những tiên nữ xinh đẹp liệu hắn có.....

- Mời cha, Cửu Cửu vào dùng cơm - Tiểu Ngọc lễ phép mời hai người.

Trong bữa cơm, Tam Thánh Mẫu vui vẻ:

- Nhị ca, lâu rồi huynh muội ta không tâm sự, ca ở lại vài hôm nha.
- Ta đang có công vụ bên mình, e rằng không ở lâu được, vả lại ta cũng đang tìm Tam Thủ Giao và Hạo Thiên Khuyển.

- Hả? Hạo Thiên Khuyển mất tích à? Còn Tam Thủ Giao là ai vậy Cửu Cửu? - Tiểu Ngọc tròn mắt ngạc nhiên.

Tam Thánh Mẫu hãnh diện trả lời giùm Nhị ca
- Tam Thủ Giao là binh khí của Nhị ca, vốn là giao long trấn giữ Linh Tiêu thần điện.

Sau đó nàng kể cho họ nghe chuyện trước khi anh em nàng đắc đạo thành tiên.....

Nghe xong, Lưu Ngạn Xương xúc động qùi xuống hành lễ với Nhị Lang Thần:

- Nhị Lang huynh, trước đây tôi đã hiểu lầm huynh, xin huynh thứ lỗi , huynh thật xứng là anh hùng của Tam giới.

Nhị Lang mỉm cười đỡ muội phu:
- Không sao, trước đây ta cũng từng làm nhiều chuyện không phải với cha con ngươi, đừng giận ta.

- Cửu Cửu -Trầm Hương đặt tay lên tay cậu mình, xúc động không nói nên lời.
- Thôi trễ rồi, ta về đây .
- Nhị ca, khoan đã, để muội tiễn huynh.

Bên ngoài Lưu Gia Thôn:

- Nhị ca, huynh có cách nào để Ngạn Xương có thể thành tiên không?

- Không, tư chất hắn rất bình thường lại không có cốt tiên nên rất khó thành đạo, trừ khi có người điểm hoá hắn.

- Vậy à.. - Tam Thánh Mẫu thở dài.

- Tam muội, tuy ta không có cách giúp Ngạn Xương, nhưng cái này có lẽ có ích cho hắn.

Nhị Lang giơ tay ra, một cuốn sách xuất hiện trên tay ngài:
- Đây là quyển đạo pháp căn bản của sư phụ soạn ra lúc ta mới nhập môn . Học được hay không thì phải do căn cơ của hắn.

- Cám ơn ca. - Tam Thánh Mẫu nói lời đầy cảm kích.
- Tam muội, muội thật sự muốn hắn thành tiên sao?
- Ừm, chúng muội từng thề hẹn sẽ mãi không phân ly nên huynh ấy quyết tâm học đạo để được cùng muội...
- Tam muội, ta cũng mong muội mãi mãi hạnh phúc...

Nhị Lang đưa tay vuốt tóc đứa em gái như thuở nhỏ. chàng thấy có lỗi với em khi vì hạnh phúc chúng sinh chàng suýt đánh mất hạnh phúc, thậm chí tính mạng đứa em gái ruột của mình.

- Haizz.. 20 năm giam cầm đã làm muội mất đi rất nhiều đạo hạnh, muội hãy dùng cái này đi, nó sẽ giúp muội hồi phục pháp lực vốn có. - Nhị Lang lấy ra một lọ linh đan đưa cho muội tử.

- Nhị ca cái này là..
- Là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, mỗi khi huynh lập công Vương Mẫu đã ban thưởng
- Sao huynh không dùng? – Tam Thánh Mẫu ngạc nhiên hỏi.
Ngập ngừng, Nhị Lang trả lời.
- Ta định dành cho Trầm Hương. 
- Nhị ca.. - Tam Thánh Mẫu xúc động, lệ ứa rưng rưng.

Nhị Lang khẽ đưa tay lau dòng nước mắt của muội muội:
- Thôi muội về đi, nhớ đừng cho Ngạn Xương ăn tiên đan, cơ thể người phàm không chịu nổi linh lực của tiên đan đâu.
- Nhị Ca bảo trọng.

Ngài nhìn theo cười mãn nguyện, mong sao người có tình trong thiên hạ điều được bên nhau. Bất chợt một ánh trăng hiện ra trong đầu ngài, làm lòng ngài chợt nhói đau.

Buông bỏ đi ý niệm, ngài tự hỏi "Không biết Hao Thiên Khuyển bây giờ thế nào rồi?"

*********************

- Ẳng..ẳng, đây là đâu?
Một con chó đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sau đó bỗng biến thành hình người loạng choạng đứng trên bãi biển. Hắn nhìn xung quanh ánh mắt thất thần. Ôm đầu đau đớn, hắn quằn quại hét lớn:
- Ta là ai? Đây là đâu?? Tại sao ta lại ở đâyyy?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro