Chap 12: "Em đã xem nhiều năm rồi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Gần đây trong lòng tôi bế tắc.
Mặc dù là fan lâu năm, nhưng mà ở weibo chỉ biết a a a đẹp trai đẹp trai đẹp trai gả gả gả, cho nên luôn luôn là một tiểu trong suốt. (tiểu trong suốt: người vô danh, không được chú ý đến trên mạng xã hội)
Nhưng mà.
Trong lúc vô tình phát hiện ra gần đây mỗi một cái weibo đều bị người ta repost, hơn nữa là hai ba lần.
Ngay cả một câu bình thường như liếm màn hình hôn hôn hôn cũng bị repost (có thể xem như share trên facebook, nhưng share xong không để public nên người bị share không biết là ai)
Không phải chưa từng tham gia fanwar, cũng không phải chưa từng thấy những người repost mỉa mai rầm rộ
Nhưng dù sao bị repost chuyện riêng tư cũng không phải chuyện gì tốt.
Tôi vận dụng sự mẫn cảm của mình bắt đầu yên lặng suy tư. Lần trước giúp Thiên ca cản mấy sasaeng fan, trong đó có một người hình như là có rất nhiều followers trên weibo, bởi vì thường xuyên up hình selfie "Quay đẹp" "Chụp đẹp"ở trên weibo , bản thân tôi nhận ra cô ta có photoshop trước
Nhưng tôi không đi weibo làm gì, dù sao tôi cũng không có lập trường gì cả. Fandom là một địa phương thiếu sót sự tín nhiệm, tôi chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

Tôi lén đi xem weibo của vị sasaengfan đó, tần suất up weibo thấp hơn rất nhiều, gần đây còn post

"Muốn rời fandom, đừng hỏi tôi vì cái gì."

Có chút lo lắng, có phải lần trước tôi theo hoạt động bị cô ấy nhận ra, cho nên mới bị repost hay không?

Chính mình bị thì không sao cả, bết bát nhất là tôi bị phát hiện, bị người ta mắng chửi, cuối cùng tự động rời khỏi hay chuyển nhà đều được.

Nhưng mà chỉ sợ em ấy bị ảnh hưởng.

Mấy ngày hôm trước ăn cơm tôi thấy tận mắt acc phụ em ấy follow một đống antifans của chính mình.

"Dịch Dương Thiên Tỉ em có bệnh phải không, có bệnh thì chữa em follow các cái này làm gì?"

"Đưa cho em"

Tôi đoạt lấy di động trên tay em ấy. Vừa nhìn trang đầu, các loại mỉa mai, bất luận em ấy làm cái gì đều cũng chỉ trích.

"Đừng nghịch nữa"

Em ấy chìa cánh tay đẩy ót tôi một cái, mùi nước hoa thản nhiên như mùi gỗ trên người em ấy bay vào mũi tôi, tay tôi trực tiếp mềm nhũn, em ấy thuận thế đoạt lấy di động.

Tôi cố nén nhịp tim không đều không thuận theo điều khiển.

"Thiên Tỉ, em đừng xem cái đó nữa. Những người này chính là có cuộc sống hàng ngày rất low, cho lên mạng tìm cảm giác tồn tại"

"Em đã xem nhiều năm rồi."

Em ấy lúc đó vừa mới 13 tuôi đi.

Trên poster xóa mặt em ấy, mắng em ấy xấu, ghét em ấy đứng ở giữa, ghét em ấy không làm mà hưởng, vu tội em ấy nói dối. Những "sự cố" này mỗi một cái tôi đều chứng kiến
"Thật sự, em xem xong ngược lại có động lực."
"Nhiều người như vậy không thích em, cho nên em càng phải nỗ lực"
Em ấy vừa uống nước vừa nói, nói xong còn ợ một cái, hướng tôi cười hì hì.
"Chị xem bọn họ cap tấm hình này, cái vẻ mặt này của em thật là xấu a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Bởi vì em ấy là người như vậy, cho nên tôi không muốn em ấy bởi vì fan quá phận mà chịu hiểu lầm gì.
"20' nữa xuống lầu "
". . . Hôm nay chị sẽ không đi. . ."
"Em không uống rượu đâu."
"Thật sự không thoải mái, bà cô chị đây già rồi, em thông cảm bỏ qua cho."
"Ồ."
20' sau.
"Chị thật không đến?"
"Ừ. . . sorry Thiên nhi."
Đối phương tiếp tục không trả lời.

Gần đây em ấy khai giảng, thời gian dài ở Bắc Kinh, tự học tới khuya hoặc là luyện nhảy xong đều rất dễ dàng cảm thấy đói, dưới lầu lại mới mở một quán đồ nướng và sủi cảo yên tĩnh. Cho nên 1 tuần ăn 2, 3 lần sủi cảo rồi
Tôi dĩ nhiên muốn cùng em ấy đi ăn. . . vì một mình em ấy đi ăn không an toàn. . . thật ra tôi mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến thần tượng. . . nhưng mà tôi còn muốn đợi tìm được cái người ở vòng bạn bè kia, rồi mới tiếp tục trở lại phục vụ em ấy ăn xiên nướng.
Không để lại sơ hở, khống chế tâm tình của mình. Là hai cái bản lĩnh tôi khó khăn lắm mới học được ở cái fandom này
Có thể vấn đề đã tới rồi.
Em ấy mỗi sáng sớm đến trường hay đi làm, thời gian cơ bản nhất là ở trong thang máy, thang máy lại không có khả năng chỉ có hai người.
Ngày hôm qua buổi sáng gì quét dọn vệ sinh cũng ở trong thang máy, Thiên Tỉ đứng ở bên trong, tôi đi vào liền nhìn thấy hai tay của em ấy đặt trong tui áo, quàng khăn quàng cổ chỉ lộ mắt, hình như muốn dùng ánh mắt cao lãnh hướng tôi chào hỏi.
Tôi nhanh chóng ngó qua chỗ khác nhìn mặt đất chằm chằm.
Lỡ như bác gái này là người trong fandom thì làm sao chứ
Có thể nói mấy thứ không tốt!
Tôi nhanh trí đưa tay sau lưng hướng phía Thiên ca vẫy vẫy tay, tôi muốn nói là lần sau trò chuyện.

"Ồ, con gái lớn hẹn gặp lại sau."
. . .
Dì quét vệ sinh thân thiết nói với tôi.
Tôi mặt ngu nghiêng mặt qua nhìn cô ấy.
"Ồ cháu vừa nãy không phải tạm biệt với dì sao?"
. . .
Quên đi, tôi không muốn đọ sức với trí thông minh của bản thân.
Đi làm một ngày thiếu chút nữa đã quên chuyện này, đến buổi tối trên xe về nhà, nhanh chóng gửi wexin cho Thiên nhi
"Tiểu Thiên, Thiên Thiên, Thiên nhi đã về chưa ~ "
"Đối phương không phải là bạn bè, có muốn gửi lời mời kết bạn hay không?"
Một dòng này nhảy ra tôi thiếu chút nữa làm rơi vỡ điện thoại
Nhất định là hệ thống xảy ra vấn đề, tôi làm sao có thể bị Thiên nhi cho vào blacklist được chứ.
Đã gửi lời mời kết bạn.
Đối phương từ chối lời mời kết bạn.

...
Để cho tôi yên lặng một chút.

Mấy ngày nay mấy cái vòng bạn bè vẫn còn tiếp tục. Nhưng tôi dường như không còn ý nghĩa gì để nỗ lực nữa. Chính chủ đem tôi cho vào blacklist, vậy còn ai có thể hiểu lầm nữa chứ.
Nhất định là chê tôi phiền đi. Hay là sợ tôi nói huyên thuyên?
Tôi mang theo tâm trạng oán phụ của phụ nữ 25, 26 tuổi vùi mặt sâu vào gối.
Không có chuyện gì đáng buồn bằng việc mất đi tín nhiệm của em ấy
Tôi giống như cái xác không hồn đi vào WC, phát hiện giấy vệ sinh hết rồi, lại giống như cái xác không hồn xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Trên đường đi vấp đổ 3 cái thùng rác, chọc vào chó của A Hoa ở cách vách. Nó hình như cào bắp chân của tôi, nhưng tôi không có cảm giác gì cả.

"Cậu không có chuyện gì chứ? Cậu không có chuyện gì chứ? Cậu không có chuyện gì chứ?"
Người này là ai, tại sao lại học theo quảng cáo nhiều năm trước của Đại Mịch Mịch
Tôi ngẩng đầu vừa nhìn, người bên cạnh đội mũ, mặc áo khoác đang mua nước không phải là đội trưởng của người nào đó sao.
"Hi đại ca."
"Bà cô không bị gì chứ, mặc cái áo ngắn tay mà đã ra ngoài rồi?"
Em ấy vừa nói tôi mới phát hiện, tôi ngay cả áo khoác cũng quên mặc
"Ồ, quên mất."
Đội trưởng hẳn là đến tìm em ấy chơi đùa . . có người cùng em ấy là tốt rồi. . .

Tôi cũng không biết tôi làm sao mà chào tạm biệt, dù sao cũng về đến nhà.
Mới vừa mở ra bao khoai tây chiên chuẩn bị rượu chè ăn uống, phát hiện tôi quên mua giấy vệ sinh.
Có chút bế tắc đổ khoai tây chiên vào miệng, thông báo weibo đột nhiên không ngừng vang lên, có người không ngừng gửi hình cap cho tôi.
Là người chưa follow , avatar là màu cam mười năm ước hẹn.
"Bán cho mọi bạn một người bạn rất chất của tôi, xem xong cho tôi tiền thưởng."
Kịch tình có chút thần kỳ, tôi không kịp phản ứng.

"AA a a a a a a Thiên nhi thật đẹp trai, thật ăn ảnh, liếm màn hình a!" là post của tôi sau đó 1 người repost "Ha ha, rõ ràng người thật đẹp trai hơn." (Có thể hiểu là có người share lại viết caption và set friend nên chủ post không đọc được)

"Thiên nhi, ngày mai thời tiết chuyển lạnh nhớ mặc thêm quần áo." người đó repost "Ồ em biết rồi."

"Xiên khoai tây nướng có gì ngon mà ăn, không hiểu nổi người không có phẩm chất." người đó repost "Chê em không phẩm chất liền rời bỏ fandom, rời bỏ fandom, rời đi!"

"AA a a a a a Khải gia đẹp trai khóc! Nguyên nhi thật man! A. . . Còn có người đó. . ." người đó repost "Người đó là cái quỷ gì!"

Ảnh chân dung của người kia là một con hellokitty. . . Tên gọi "Nam Nam gả cho tui"
Mình làm em trai, em gái của chính mình, có ý tứ gì sao, vị bằng hữu kia.
"Đại ca, cảm ơn, ưu đãi hôm nay sau này nhất định báo đáp."
"Móa, em che dấu tốt như vậy chị cũng nhìn ra!"
"Ừ tuy rằng ID của em là "Khải hoàng bản tôn' nhưng chị sẽ khen em che giấu thật là tốt."
Đến weibo của "Nam Nam gả cho tui", em ấy vừa mới bình luận mới nhất
"Ăn cơm cũng dám không đến! Trèo tường cẩu, ha ha, còn nói không đi, ha ha! Cho vào blacklist! Cho vào blacklist! Cho vào blacklist!"
Năm phút đồng hồ sau, tài khoản lại cập nhật.
"Ai! who! Foward vòng bạn bè của bổn tôn! Đứng ra đây bản Hầu Vương nấu chín ngươi! ! ! ! !"

Trang đầu tôi lẳng lặng foward một cái

"Muốn cho vào cũng không được, chị đây còn yêu em một vạn năm nữa"

【 Đúng vậy Tỉ bảo nhà tôi là một người ngạo kiều như vậy. 】  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro