Cửu Tiêu Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm về trước công chúa tiền triều Nam Quyết mất tích, không ai biết tin tức gì về nàng, với người đời công chúa ấy đã chết, chỉ còn danh cầm Lạc Thuỷ Thanh sống ẩn dật ở Thiên Khải thành.
Tư Không Thiên Lạc cô con gái duy nhất của Lạc Thuỷ Thanh thừa hưởng tất cả từ cha mẹ lại mang trong người dòng máu Nam Quyết kiêu dũng. Câu chuyện này đại khái về 1 giao ước giữa họ Tư Không và Nam Quyết mà người thực hiện giao ước đó sẽ là con cháu các đời của họ Tư Không.
Thiên Khải thành
Nhóm người Tiêu Sắt chuẩn bị lên đường, vốn dĩ Thiên Lạc muốn trở về thành Tuyết Nguyệt do nhớ phụ thân.
Lôi Vô Kiệt " Sư tỷ, tỷ cùng bọn ta đến thành Cửu Tiêu đi, không phải tỷ thích đi ra ngoài lắm sao huống chi còn có Tiêu Sắt cùng đi nữa???"
Tiêu sắt " ngươi nói đến ta làm gì ..."
Lời này của Lôi Vô Kiệt làm Thiên Lạc hơi giật mình.
Thiên Lạc " Ta chỉ trở về ít hôm thăm phụ thân rồi sẽ đến Cửu Tiêu tìm mọi người"
Lôi Vô Kiệt " Không được, tỷ đi rồi Tiêu Sắt phải làm sao "
Tiêu Sắt " Liên quan gì đến ta ... Lôi Vô Kiệt, ngươi đừng chuyện gì cũng kéo ta vào"
Thiên Lạc nghe những lời này suy nghĩ cẩn trọng, lại đáp " Vậy để ta gửi thư về báo bình an cho cha"
Lôi Vô Kiệt " ta biết tỷ làm sao bỏ Tiêu Sắt được"
Thiên Lạc " Lôi Vô Kiệt, ngươi muốn ăn bao nhiêu thương"
Cuộc rượt đuổi của Lôi Vô Kiệt và Thiên Lạc bắt đầu từ giữa trưa và kết thúc sau nửa ngày. Mọi người ăn uống nghỉ ngơi từ sớm để chuẩn bị sớm mai lên đường đi thành Cửu Tiêu.
Đêm khuya, Tiêu Sắt dùng Đạp Vân Bộ ngồi trên một cành cây mắt hướng xa xăm.
Sớm mai tinh sương, mọi người lục đục kéo nhau chuẩn bị hành lý lên đường, tiếng cãi nhau của Lôi Vô Kiệt và Thiên Lạc vang vọng khắp quán trọ cho tới lúc xe ngựa đến Cửu Tiêu thành cũng khôg ngừng lại.
Quán Trọ Khách Hoa bên ngoài Cửu Tiêu thành
Thiên Lạc " sao chúng ta không vào thành nghỉ trọ ... ???"
Tiêu Sắt " chúng ta nghỉ ngơi ở đây 1 ngày chuẩn bị kỹ lưỡng mai hẵn vào thành dù sao cũng đến để mượn bảo vật luyện kiếm cho Lôi Vô Kiệt, không thể qua loa"
Mọi người đều nhất trí điều đó, lại nghe nói đêm nay Cửu Tiêu thành có lễ hội Đạo Tuyết, nên mọi người đều phấn khởi vì sắp được dạo chơi. Nhưng bản thân Tiêu Sắt cũng không hề biết đêm nay lại có 1 trận mưa máu tanh ở 1 vương phủ nào đó trong thành Cửu Tiêu.
Tiêu Sắt " Ông chủ, cho 2 phòng trọ tầng trên ..."
Tiểu nhị đáp " vâng, khách quan đi lối này "
Thiên Lạc sau khi chuẩn bị hành lý đi vào quán trọ, cô chợt ngỡ ngàg vì cố nhân năm nào lại xuất hiện tại đây, không nói gì, cô đi lướt qua vị cố nhân kia.
Trong phòng, Thiên Lạc đang ngẩn ngơ suy nghĩ " Tại sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây ..."
Thì 1 phi tiêu sắc bén phi đến trên tường phòng cô, trên giấy ghi " Giờ Thân gặp nhau"
" Muội đang xem gì vậy" Diệp Nhược Y hỏi
" À ... không có gì, muội đang xem nội quy khách điếm thôi" Thiên Lạc đáp đồng thời cô cũng nhanh nhẹn giấu đi tờ giấy kia.
Giờ Thân sắp đến, Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt ngồi uống trà dưới khách điếm đợi Thiên Lạc.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy lạ " Kỳ lạ, bình thường sư tỷ đi dạo chơi rất đúng giờ sao hôm nay lại lâu thế."
Tiêu Sắt khẽ cười như không liên quan
Diệp Nhược Y chỉ cười không đáp
" Ta đến rồi đây, Lôi Vô Kiệt sao ngươi nói nhiều vậy" Thiên Lạc từ trên lầu đi xuống dáng vẻ thiếu kiên nhẫn
Vừa thấy bóng dáng Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt há hốc mồm " ôi trời ơi, đây là ai, cô là Thiên Lạc sư tỷ hả"
Trước sự ngỡ ngàng của Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt cũng hướng mắt theo, trước mặt anh là 1 cô gái rất lạ nhưng cũng rất quen, tà áo nhẹ nhàng thướt tha màu hoàng y, trâm cài tinh xảo nhẹ nhàng, mái tóc xõa dài, khuôn mặt xinh đẹp ngày thường còn được điểm chút son phấn, anh cảm giác hơi thở mình chậm dần vài giây ngắn ngủi.
Thiên Lạc " Sao nào không nhìn ra ta à ..."
Diệp Nhược Y cười khẽ " Thiên Lạc muội muội đúng là làm ta mở mang tầm mắt, không ngờ Thiên Khải còn có 1 mỹ nhân như vậy ..."
Thiên Lạc khẽ cười " Hôm nay, muội không đi cùng mọi người được rồi ... muội có việc phải ra ngoài"
Dứt lời Thiên Lạc vội vã ra khỏi cửa, để lại sự ngỡ ngàng của Lôi Vô Kiệt và mọi người
" A Lạc" tiếng 1 nam nhân ôn nhu như ngọc vang lên trước sân
Lôi Vô Kiệt nín thở giây lát thì nge tiếng đáp " Ngọc ca ca, chúng ta đi thôi"
Lôi Vô Kiệt cùng Diệp Nhược Y liếc nhìn Tiêu Sắt rồi vội chạy đến cửa xem kịch vui. Tiêu Sắt cũng phẩy tay áo đứng xem sắt mặt thâm trầm
Trước mặt hắn, 1 chàng trai tuấn lãng mặc hoàng y rực rỡ đang đỡ tay người con gái A Lạc lên xe, Tiêu sắt nhìn theo, vầng mắt lạnh lẽo.
Lôi Vô Kiệt sợ hãi không nói nên lời chỉ có Diệp Nhược Y thì suy tư cực độ.
Lễ hội ở thành Cửu Tiêu cũng gần giống với Thành Thiên Khải và Tuyết Nguyệt
Cũng đông đúc dòng người, cũng pháo hoa đỏ rực, cũng hàng quán đông đúc, nhưng 1 người nào đó đã không còn đứng cạnh hắn.
Thiên Khâu Tửu Lâu
" Liêu An, Tham kiến Chu Giang Vương, đây là ... " 1 người áo đen hành lễ với thiếu niên tuấn lãng cũng không khỏi thắc mắc về người con gái xinh đẹp rực rỡ đang đứng cạnh.
" Muội ấy là A Lạc, con gái của Nam Hoa công chúa" Ngao Ngọc tiếp lời
Liêu An nhìn Thiên Lạc gật đầu không đáp
Sau khi vào sương phòng, Liêu An nói " Hiện phủ Liễu Vương có 2 lối thoát, đêm nay ca kỷ ta cài vào phủ sẽ phục vụ hắn, là thời cơ của chúng ta ra tay"
Ngao Ngọc khẽ gật đầu, dời mắt nhìn Thiên Lạc, cô hiểu rõ nhiệm vụ đêm nay của mình nên cũng đáp lời Liêu An " ta sẽ phụ trách chặn cửa chính, việc còn lại giao cho ngươi và Ngọc ca ca"
" A Lạc, phủ Liễu Vương không đơn giản như các phủ vương gia ở Thiên Khải, hắn nuôi binh giấu cao thủ trong phủ rất nhiều, muội phải cẩn thận"
" Ngọc ca ca, huynh yên tâm" Thiên Lạc đáp
Sau khi bàn bạc cụ thể dựa theo bản đồ nội gián cung cấp, Ngao Ngọc đưa Thiên Lạc đi dạo Cửu Tiêu.
" A Lạc, lễ hội ở đây thật giống với năm đó chúng ta cùng đi ở Tuyết Nguyệt thành" Ngao Ngọc đứng lặng hồi tưởng lại ký ức cũ.
Thiên Lạc rơi vào trầm ngâm " phải, năm đó cũng là 1 trận tuyết lớn, mọi người cũng vui vẻ như vậy, chỉ tiếc là ..."
Ngao Ngọc lặng lẽ nhìn sang Thiên Lạc, cô bé xinh xắn cầm trường thương bảo vệ hắn rời đi năm nào giờ đã là một mỹ nhân tú lệ. Hắn đưa tay chạm mặt nàng, lặng lẽ ngắm dung nhan say người đó, trong lòng tự hỏi " A Lạc nếu năm đó ta không rời đi có phải hiện giờ chúng ta đã là 1 đôi phu thê rồi không"
Đôi má Thiên Lạc chợt rung lên giật mình lùi lại tránh xa tay Ngao Ngọc, chỉ là cảnh này đã lọt vào mắt của thiếu niên áo lam nhạt đang đứng 1 mình gần đó.
Hắn phủi tay áo quay đi
Thiên Lạc " Ngọc ca ca, quá khứ hãy để nó đi đi, muội đã có người trong lòng"
Lời này của Thiên Lạc làm Ngao Ngọc hơi nhíu mài lại, rồi cười nhẹ đáp " A Lạc, ta đưa muội về, giờ Tý gặp lại"
Thiên Lạc khẽ gật đầu rồi cùng Ngao Ngọc lên xe trở về khách điếm.
Trong lòng có tâm sự thường sẽ không để ý xung quanh, Thiên Lạc đi lướt qua Tiêu Sắt đang đứng ở cửa không nói 1 lời.
Tiêu Sắt chợt cảm thấy tức giận vì thái độ vừa rồi của Thiên Lạc, trước giờ cô chưa từng thờ ơ với hắn như vậy.
Hắn đi nhanh 1 bước chắn trước mặt Thiên Lạc làm cô giật nẩy mình, loạng choạng sắp ngã; Tiêu Sắt kéo cô lại 4 mắt nhìn nhau.
Cô thoáng bối rối đứng vững lại đẩy Tiêu Sắt ra " Huynh, ... có việc gì à"
" Cô đang nghĩ gì mà không biết ta chắn ở trước"
" Ta, ... không có gì, ta về phòng đây"
Lời muốn nói nhưng Thiên Lạc chợt dừng lại vốn dĩ trước giờ cô chưa từng tự tin vào tình cảm của Tiêu Sắt đối với mình, dù lời trong lòng đã nói với hắn hàng chục lần nhưng hắn vẫn lạnh lùng với cô. Nghĩ tới đây cô vội quay đầu trở về phòng nghỉ.
Tiêu Sắt nhìn theo bóng dáng cô, tự hỏi " Thiên Lạc, quan hệ của chúng ta đã thành như vậy sao ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro