Liễu Vương Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Tý gần đến, Thiên Lạc ngồi trước gương buộc lại mái tóc dài, thân y đen tuyền cùng mạn che mặt màu đen, cô suy nghĩ rồi thở dài "Ta từng muốn cùng huynh tiêu dao khắp thiên hạ, chỉ e lần này về Nam Quyết chúng ta đã định trước là sinh ly tử biệt rồi"
Tiếng huýt sáo vang lên ngoài cửa Thiên Lạc cầm vội Lưu Ly kiếm bước ra, Ngao Ngọc đã đợi sẵn cùng cô cưỡi ngựa rời đi theo hướng Phủ Liễu Vương.
Trong phòng Tiêu Sắt có 1 dự cảm gì đó kỳ lạ chỉ là hắn không biết là gì.
Liễu Vương Phủ
" Người đâu, có thích khách" Hạ nhân hô hoán khi thấy xác 2 thị vệ nằm trên lối đi
" A Lạc, ta vào trong xử lý Liễu Vương, ở đây giao cho muội"
Thiên Lạc gật đầu không đáp, trường kiếm trong tay cô lao đến cản đường cho Ngao Ngọc, tuy Liễu Vương giấu binh nuôi cao thủ nhưng trong nhất thời không thể điều động kịp.
Nghĩ vậy, Thiên Lạc vung trường kiếm kết liễu đám binh sĩ đang xông lên, bên trong phòng Liễu Vương, Ngao Ngọc không thể tức khắc hạ sát, Liễu Vương là kẻ xảo trá hắn thường bố trí tử sĩ xung quanh mình dù là đang phong hoa tuyết nguyệt. Hắn hô to " đường đường là Chu Giang Vương lại đêm khuya lén lút đến hành thích ta, người đâu đêm nay phải chiêu đãi Chu Giang Vương và đồng bọn của hắn thật chu đáo ..."
Dứt lời 2 toán tử sĩ từ trên nóc nhà bay xuống, Ngao Ngọc và Thiên Lạc kẻ trong người ngoài đối mặt với gần 20 tử sĩ, thế cuộc bỗng chốc bị rối loạn, phía bên Liêu An cũng không khá hơn là bao.
Thiên Lạc đối mặt với 10 tử sĩ toàn là kiếm tiên, đao tiên, cô cảm thấy hơi đau đầu tuy cô là thương tiên nhưng chỉ có 1 mình huống chi hôm nay cô không dùng thương mà dùng kiếm.
"Chuyện đến nước này, chỉ đành liều mạng kéo dài thời gian cho Ngao Ngọc giết được Liễu Vương" Thiên Lạc nghĩ thầm, đoạn cô vung trường kiếm xông vào đám tử sĩ.
Ngao Ngọc bên trong lo lắng " Phải giải quyết 6 tên tử sỉ này trong thời gian ngắn, A Lạc sợ rằng không cầm cự được lâu"
Ngao Ngọc vội vung trường kiếm giao đấu tuy hắn võ công cao cường nội lực cũng đã là nửa bước thần du nhưng cũng mất không ít thời gian để giết Liễu Vương.
" Xoẹt" 1 tia máu bắn lên tường; " Liễu Vương ngươi nuôi binh tạo phản, đây là kết cục của ngươi "
Bên ngoài tiếng đao kiếm vang lên không ngừng nghỉ, Thiên Lạc dù cố gắng nhưng thời gian quá dài, cô không còn sức lực chiến đấu, tay thậm chí còn bị thương, trường kiếm trong tay rớt xuống, 1 thanh đoản đao bay đến chém trên đỉnh đầu cô.
" Keng" 1 tiếng chói tai truyền tới, Ngao Ngọc đã dùng kiếm đỡ thanh đoản đao thay cô
Thiên Lạc hỏi " đã giải quyết xong chưa"
Ngao Ngọc " đã xong, chúng ta rút lui", hắn 1 tay đỡ Thiên Lạc, rời đi, 1 tay thả tín hiệu cho Liêu An.
Quán trọ Khách Hoa
Nửa canh giờ trước
Diệp Nhược Y " quái lạ, hôm nay Thiên Lạc muội muội đi đâu đến giờ vẫn chưa về"
Trong lòng bất an cô đẩy cửa định ra ngoài tìm thì thấy Tiêu Sắt cũng vừa bước ra, Diệp Nhược Y vội hỏi " Tiêu Sắt, không biết Thiên Lạc đi đâu đến giờ vẫn chưa về"
Tiêu Sắt hơi giật mình vì rõ ràng hắn đã thấy cô về phòng, hắn vội hỏi " Nhược Y, từ lúc cô về đã không thấy Thiên Lạc"
Diệp Nhược Y gật đầu
" Không được, gọi Lôi Vô Kiệt, chúng ta đi tìm cô ấy"
Mọi người cùng kéo nhau đến cửa thì thấy Thiên Lạc trở về cũng Ngao Ngọc
Tiêu Sắt vội hỏi " lúc nãy ta thấy cô đã về phòng, tại sao cô ở đây" vừa nói ánh nhìn không rời bàn tay Ngao Ngọc đang đỡ Thiên Lạc
" Ta về rồi nhưng hơi đói bụng nên cùng Ngọc ca ca ra ngoài ăn chút gì đó"
Tiêu Sắt hơi sững sờ nhìn cô, đoạn nắm tay cô muốn kéo đi thì bị Ngao Ngọc lên tiếng níu lại "Trễ rồi, để cô ấy nghỉ ngơi"
Trong gian chính quán trọ, 2 luồng đạo lực hung hãng nhìn nhau, khiến Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y phải giật mình lùi lại mấy bước.
Sắc mặt Thiên Lạc dần khó coi. Diệp Nhược Y thấy không ổn nên vội đi lên giải hoà " Thôi nào, đã trễ rồi, Thiên Lạc cũng cần nghỉ ngơi, Tiêu Sắt huynh buông tay ra ta đưa Thiên Lạc về phòng," Đoạn cô quay sang hỏi thiếu niên hoàng y "Không biết nên xưng hô thế nào với vị huynh đệ này". Thanh âm của cô nhẹ nhàng làm dịu đi bầu không khí xung quanh.
" Tại hạ Ngao Ngọc" Ngao Ngọc đáp lời
Thiên Lạc vốn dĩ bị thương nên không chịu nổi nữa vội nói " Nhược Y muội về phòng trước, Ngọc ca ca huynh về đi muội sẽ tìm huynh sau, Tiêu Sắt huynh buông tay ra để ta còn về phòng, trễ rồi ..."
Bất đắc dĩ cả Ngao Ngọc và Tiêu Sắt phải buông tay Thiên Lạc ra, Nhược Y vội vã về phòng cùng Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt đứng kế Tiêu Sắt cảm giác hắn rất lạ.
Ngao Ngọc " Cáo từ"
"Đứng lại, ngươi là ai" Thanh âm Tiêu Sắt vang lên.
" Ta không có nhiệm vụ phải nói với ngươi đâu, VĨNH AN VƯƠNG" 3 chữ này thốt ra của Ngao Ngọc làm Lôi Vô Kiệt giật mình tự hỏi " Hắn biết Tiêu Sắt"
" Ngươi biết ta vậy chắc chắn cũng biết Thiên Lạc là ai !!! "
" Đây là chuyện của ta và muội ấy không liên quan tới ngươi, A Lạc, muội ấy là người trong lòng ta" Thiếu niên nói đoạn rời đi, Vô Kiệt há hốc mồm nhìn Tiêu Sắt.
" Về phòng thôi" Tiêu Sắt gọi Lôi Vô Kiệt.
Đêm đã rất khuya nhưng Tiêu Sắt không tài nào ngủ được, hắn lẩn quẩn 3 chữ " Người trong lòng" trong tâm trí mình, 3 chữ này 1 năm về trước hắn cũng đã nói với phụ hoàng về nàng.
"Vì sao hôm nay nàng đã trở thành người trong lòng của kẻ khác rồi" tim chợt đau nhói hắn khẽ kêu tên " Thiên Lạc"
Sáng sớm ở quán trọ
Thiên Lạc đã dậy từ sớm vết thương ở tay vào trời lạnh làm cô đặt biệt đau hơn nên không thể nào ngủ được. Cô thay bộ đồ hằng ngày rồi bước ra ngoài đi dạo, trùng hợp lại gặp Lôi Vô Kiệt đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra
"Này Lôi Vô Kiệt, ngươi làm gì cứ như heo vậy, giờ này mà còn ngáy ngủ sao"
" Sư tỷ ơi, đây mới là giờ mẹo, tên Tiêu Sắt khốn kiếp đó đêm qua cứ trằn trọc qua lại làm ta không thể nào ngủ được nên sáng nay phải dậy sớm đó"
Lời vừa dứt Tiêu Sắt cũng ở trong phòng đi ra, hắn nhìn cô không nói 1 lời giữa họ hình như có gì đó ngăn cách mãi không ai nói được với ai.
Bên này Diệp Nhược Y cũng đi đến " Thiên Lạc chúng ta đi ăn chút gì đó rồi chuẩn bị vào thành thôi"
Thiên Lạc gật đầu
Diệp Nhược Y kéo cô đi nhưng chạm trúng vết thương vừa khép miệng cô chợt kêu lên " Á "
Diệp Nhược Y giật mình hỏi " Muội sao vậy, bị thương sao"
Thiên Lạc lắp bắp " À ờ không có, chúng ta xuống ăn thôi"
Hành động của cô không qua được mắt Tiêu Sắt, chỉ có Lôi Vô Kiệt ngây ngốc đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro