Giải quyết hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Sorry mọi người nha, tại hôm qua mở wattpad lên thấy có bạn nhắn tin rồi cmt hỏi Vy nữa nên Vy gấp quá đăng luôn bản thảo chưa qua chỉnh sửa, Đây mới là bản đúng, Vy mới chỉnh lại hồi tối, mọi người thông cảm nha ^^)

"Cậu mà còn ôm hắn ta thì suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu" Giọng nói thân thuộc vang lên bên tai Bạch Lạc Nhân. Cậu sững người, có phải là mình đang nghe lầm không

"Cậu còn không mau bỏ ra"

Bạch Lạc Nhân bỏ tay ra, xoay người lại, là Cố Hải đang đừng trước mặt cậu

"Đại Hải.....cậu....cậu...vậy còn người này là............" Bạch Lạc Nhân vừa dứt câu, đằng xa có một đám người chạy lại, chính là người thân của nạn nhân, cậu còn đang rối bời thì đã bị Cố Hải kéo ra khỏi đó. Bàn tay bị thương của Cố Hải lúc này dường như không còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Ra khỏi khu vực cấp cứu, Cố Hải bỏ tay Bạch Lạc Nhân ra nhưng vẫn xoay lưng về phía cậu

"Khi nãy cậu nói cậu đi tìm Cố Dương là vì tôi có đúng không....???? Vậy tại sao cậu không nói thẳng với tôi mà lại chọn cách lừa dối tôi, tôi không đáng để cậu tin tưởng đến như vậy sao...?? Trách móc thì trách móc vậy thôi chứ trái tim Cố Hải đã mềm nhũn từ bao giờ rồi, chăng qua là muốn nghe vợ nói mấy câu dỗ dành thôi

Bạch Lạc Nhân không biện hộ, không cãi lại, chỉ im lặng mà nghe Cố Hải trách móc. Thật tốt vì cậu ấy vẫn còn ở đây, thật tốt khi được nghe cậu ấy nói.......

"sao cậu không lên tiếng, không quan tâm tôi nói gì sao ???" Cố giận dỗi

Bạch LẠc Nhân vẫn không nói gì, cậu bước lên ôm lấy tấm lưng Cố Hải, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm hắn ở nơi đông người như thế này

"Cậu nói gì cũng đúng cả, xin lỗi cậu Đại Hải, là tôi sai, tôi không nên nói dối cậu"

Vừa rồi khi nhầm lẫn người kia là CỐ Hải, Bạch Lạc Nhân thật sự không biết phải làm sao. Cố Hải từ trước đến nay vẫn luôn là một nam nhân bất tử trong lòng cậu, mỗi khi nhìn thấy hắn nằm đó bất động, cả thấ giờ của cậu gần như sụp đổ hoàn toàn. Ngày ấy khi xác định Cố HẢi đã qua cơn nguy kịch, cậu mới có thể rời đi. Sở dĩ cậu không vào gặp hắn một lần nào là vì sợ khi nhìn thấy Cố Hải yếu ớt nằm trên giường bệnh, cậu sẽ không đành lòng rời xa hắn. Bạch Lạc Nhân thật tình không thể tưởng tượng được một ngày Cố Hải sẽ vĩnh viễn rời xa cậu, cậu không thể tìm thấy hắn ở bất cứ đâu, khi đó cậu sống ở trên đời này còn ý nghĩa gì nữa ??? Bây giờ Cố Hải đang bình an đứng trước mặt cậu, mắng cậu thì sao ???? Trách cậu thì sao ???? Tất cả với cậu đều là hạnh phúc, chỉ cần đó là Cố Hải

"Vừa rồi có phải cậu rất sợ không ???? " Cố Hải hỏi

"CẬu thừa biết còn hỏi làm gì, nếu đổi lại người nằm đó là tôi............" BẠch Lạc Nhân chưa nói hết câu thì Cố HẢi lại chen vào

"Cậu không được nói bậy, tôi không cho phép cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ rất đau lòng cậu biết không ?????"

"Vậy cậu nghĩ tim tôi làm bằng sắt thép, không biết đau hay sao"

Cố Hải xoay người về phía Bạch Lạc Nhân

"Vậy chúng ta hứa với nhau, sẽ vì đối phương mà chăm sóc tốt bản thân mình. Tôi hứa với cậu, cậu cũng phải hứa với tôi"

"Được, tôi hứa với cậu"

"Chúng ta về thôi bảo bối" Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân

Hiểu lầm được xóa bỏ hoàn toàn và một lần nữa khẳng định được vị trí của mình trong lòng đối phương, vết thương lần này của Cố Hải coi như là cũng có  chút ý nghĩa rồi đấy

........

"Anh" Tử Huyên mở cửa bước vào phòng Cố Dương. Vừa này khi chứng kiế mọi chuyện, cô đã ngầm hiểu chuyện này có liên quan đến anh mình. Bây giờ đến đây, thấy trên mặt hắn có một vết bầm thì cô lại càng khẳng định chính anh cô là người gây ra mọi chuyện

"Từ lúc nào em mất luôn phép lịch sự cơ bản vậy, ông anh lên giọng giáo huấn

"Chuyện anh Cố Hải và anh Lạc Nhân cãi nhau là do anh đúng không"

"Em đang chất vấn anh sao ???"

"Vậy là đúng"

"Em không cần phải biết những chuyện này"

"Tại sao ?????? Không phải anh đã quyết định kết hôn rồi sao ???? Tại sao anh cứ gây ra hiểu lầm cho hai người họ vậy ???? Anh Cố Hải đã gặp tai nạn giao thông đó anh biết không ???"

Cố Dương thoáng bất ngờ, nhưng rồi vẫn lấy lại vẻ trầm tĩnh

"Chín năm trước anh đã từng dằn vặt mình ra sao khi gây ra chuyện đó anh đã quên hết rồi sao ??? Đừng nghĩ là em không biết gì cả. Anh muốn chuyện chín năm trước tái diễn lại một lần nữa sao ???"

"anh không cần phải giải thích với em, anh biết mình đang làm gì" 

"Em cũng hy vọng là anh biết mình đang làm gì. Chị Ivy yêu anh rất nhiều, chị ấy không phải là món đồ chơi để anh đem ra đùa giỡn. Nếu anh đã muốn buông tay thì hãy dứt khoát, dây dưa như vậy chỉ làm khổ bản thân anh, làm khổ tất cả mọi người thôi. " Tử Huyên xoay lưng đi ra cửa

"Tử Huyên, em là em gái anh" Cố Dương có ý nhắc nhở

"Chính vì anh là anh trai em nên em không muốn anh càng lún càng sâu" Nói xong cô bỏ ra về

Trớc giờ trong lòng cô, anh trai là một hình tượng vô cùng hoàn hảo, nhưng những việc làm của anh cô trong suốt thời gian qua đã làm sụp đổ tượng đài ấy trong lòng cô. Cô thật sự không hiểu tại sao trong chuyện của Bạch Lạc Nhân, anh cô lại hành đông như vậy ????

Sau khi tử Huyên bỏ đi rồi, Cố Dương vẫn trầm mặt rất lâu. Cố Tử Huyên trước mặt hắn hôm nay đã không cón là cô bé nhất nhất nghe lời hắn nữa rồi. Trước nay dù hắn luôn dùng những tiêu chuẩn cao nhất để yêu cầu đứa em gái này nhưng nó chưa một lần thắc mắc, cũng chưa bao giờ nói là mình không làm được. Mọi thứ hắn yêu cầu, dù vô lý như thế nào cô cũng cố gắng hoàn thành tất cả. Nhưng hôm nay cô đã chất vấn hắn, vì hắn làm tổn thương đến những người xung quanh cô, những người mà cô quan tâm.Có lẽ đứa em gái này đã thật sự trưởng thành rồi...

.......

"Anh, hai người đã giải quyết hiểu lầm rồi chứ" Tử Huyên gọi cho Cố Hải

"Em hỏi để làm gì, định thay anh em trả nợ hay sao" Cố Hải lại giở trò giạn cá chém thớt, Bạch Lạc Nhân đang lái xe, lườm hắn một cái "Cậu coi mà ăn nói cho đàng hoàng"

"Em vừa đến tìm anh em"

"Em đến tìm hắn làm gì, không sao chứ ??? Không bị mắng chứ???" Vãn rất quan tâm em gái

"Em đã công khai đối đầu với anh em rồi, coi như em chính thức là người phe anh rồi đó, anh mà hất hủi em thì em cũng không còn nơi để về " Chiêu nhõng nhẽo của Tử Huyên trước giờ vẫn đạt hiệu quả rất tốt, dĩ nhiên với cả Cố Hải 

"Được rồi Cố đại tiểu thư, coi như là anh sai được chưa ???? Em đang ở đâu, bọn anh đến đón em"

"Không cần đâu, em ngồi taxi về nhà là được rồi"

"Vậy được, anh cúp máy đây" 

"Tử Huyên đến tìm Cố Dương sao" Bạch Lạc Nhân quay qua hỏi

"Đúng đó, con bé nói là đã công khai đối đầu với Cố Dương rồi, là người phe mình"

"Vậy thì cậu đừng có mà bắt nạt nó nữa"

"Vẫn như cũ, ai bảo anh trai nó là Cố Dương"

"Cậu không nói lý lẽ" Bạch Lạc Nhân mắng yêu..........

Thế là đôi phu phu đưa nhau về nhà, hôm nay tay Cố Hải bị thương không nấu cơm tối được nên Bạch Lạc Nhân có dịp trổ tài. Lần bị thương này lại cho Cố Hải một cơ hội nhõng nhẽo với vợ. Tay bị thương là tay phải nên từ một Cố  gia nô, Cố Hải trở thành Cố hoàng đế, ngày ngày đợc Bạch Lạc Nhân hầu hạ cơm bưng nước rót. Vì hắn bị thương nên Bạch Lạc Nhân cũng không tính toán, chỉ là lâu lâu lại cằn nhằn vài câu

"Lúc cậu kéo tay tôi trong bệnh viện sao không thấy cậu rên rỉ kêu đau, bây giờ lại bày trào ăn vạ" Bạch Lạc Nhân ngồi trên sofa đọc tạp chí, Cố Hải nằm trên đùi cậu

"Bảo bối này, hai chuyện không giống nhau cậu không thể gọp chung mà nói được"

"Có gì khác nhau chứ"

"Hôm đó giữa chúng ta đang có hiểu lầm, tôi phải kéo cậu đi để nhanh cóng giải quyết dù có đau thì cũng phải chịu. Bây giờ thì chuyện đợc giải quyết rồi, không lẽ cậu lại bắt tôi chịu đau mà hầu hạ cậu sau, bảo bối ah, cậu thật nhẫn tâm đó"

"Cái miệng này của cậu, đúng cũng bị cậu nói thành sai"

"Nhưng tôi bị thương là thật đó, cậu không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao"

"Được rồi, Đại Hải cậu vất vả rồi" Bạch Lạc nhân vỗ vỗ vào má Cố Hải

Bạch phó tổng nhà ta cũng đâu phải tay vừa. Cố Hải lấy chuyệ bị thương bắt cậu hầu hạ thì cậu cũng lấy lí do tay hắn bị thương, hoạt động bất tiện mà ban lệnh......"cấm vận". Cố đại sắc lang dĩ nhiên không chịu nhưng nói lý đâu lại Bạch Lạc Nhân. Như thế vừa ăn vạ đợc mấy ngày lại hùng hùng hổ hổ mà lấy lại phong độ.

.......

Váo quý đầu năm, Hải nhân có một đợt bổ sung nhân sự mới. Công việc chẩn bị giao cho phòng nhân sự do Nhã Tình và Tử Huyên quản lý vì Bạch Lạc Nhân và Đông Triệt đang bận nghiên cứu một sản phẩm mới, phối hợp với bên quân đội. Dạo này nhị vị phó tổng khá bận rộn, cả Cố Hải và Nhã Tình đều bị bỏ rơi. Bận đến nổi giờ cơm trưa, Cố Tổng và Diêm phó tổng phải mang cơm lên tầng cao nhất của Hải Nhân mà ăn với hai người họ. Cố hải cũng nhiều lần khuyên Bạch Lạc Nhân thay đổi chức vụ để cậu đỡ vất vả nhưng Bạch Lạc Nhân không đồng ý nên Cố hải cũng không ép cậu. Nhiều lúc quá bận, hai người chuyển luôn địa điểm ân ái đến phòng làm việc của Cố tổng ấy chứ !!!!!

Mục đích chủ yếu của đợt bổ sung nhân sự lần này là tuyển thư kí cho Bạch phó tổng, sẵn tiện bổ sung nhân sự cho những bộ phận đang thiếu. Lần này khác với mọi lần, đích thân Cố tổng sẽ phỏng vấn ngay từ vòng đầu, vòng cuồi thì sẽ do Bạch phó tổng và Đông phó tổng tuyển chọn. Hồ sơ xin việc đang chất như núi tại phòng nhân sự. Ai cũng mong muốn một lần đợc diện kiến vị đệ nhất tổng tài danh bất hư truyền của tập đoàn Hải Nhân, dù có được tuyển hay không hay không thì cũng mãn nguyện. Bình thường thì chỉ có những người ưu tú nhất mới có được vinh hạnh này, còn bây giờ chỉ cần qua được vòng sơ tuyển thì sẽ được gặp vị nam thần mà bao nhiêu thiếu nữa hằn mơ ước, còn gì may mắn hơn nữa chứ !!!!!!!

Sau khi hoan tất việc sơ tuyển, chồng hồ sơ xin việc vẫn cao như núi được phòng nhân sự chuyển lên phòng tổng giám đốc..........

(Ngày mai chỗ Vy có thông báo cúp điện nên chắc Vy không đăng chương mới được, hẹn mọi người vào thứ hai nha !!!! Hôm qua trốn mẹ đi về bị la quá trời nên Vy không dám nuẫ, sorry mọi người nha ^-^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro