Chương 1: Toạ Vong Phong bút kí ( Tiêu Phù)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Tui ko đủ khả năng đặt tên cho fic nên sẽ ko có tên nha. Fic được phân thành 2 phần, một phần từ góc nhìn của Kỷ Hiểu Phù xem như lời dẫn, phần còn lại là góc nhìn của Dương Tiêu xem như là chính văn.
————————————————————————

Sinh thời, không thể buông tha (Kỷ Hiểu Phù thiên)

Những năm sau đó, ta luôn một mực nghĩ, nhân sinh thôi, sở dĩ nó là cuộc sống vì mọi thứ đều lạ lùng khi chúng ta sinh ra. Nga Mi sơn là phật giáo danh sơn, phật giáo giảng luân hồi, những ai biết chính mình kiếp trước đã làm nhiều điều xấu hay nhiều điều tốt. Không ai biết mình sẽ trải qua điều gì vào thời điểm tiếp theo, nhất thời lời nói và việc làm của mình có thể mang lại kết quả tốt hay xui xẻo. Cũng giống như ta, nếu có thể biết trước được câu chuyện phát sinh sau này, thì năm đó ở Túy Hương lâu, ta nhất định sẽ nhắm chặt miệng mình, khống chế tay chân, cùng các sư tỷ muội an phận, để hắn ta thắng, như vậy hắn sẽ không chú ý tới một mình ta, như thế có lẽ ta và hắn đều có thể hòa hảo, hắn sẽ là đại ma đầu tiêu dao, ung dung tự tại, không bị ràng buộc, còn ta sẽ là tiểu đệ tử Nga Mi của ta.

Cho nên nhân sinh quả thực rất kì diệu, chẳng qua nói sai một câu lại thay đổi cả cuộc đời còn lại của ta.

Khi hắn dẫn ta đi, kỳ thực ta rất bình tĩnh. Trong tay một đại ma đầu như hắn, danh tiết của ta đã bị hủy, tệ nhất có thể chính là chết, thật sự không có gì đáng lo ngại. Hắn sợ ta giãy dụa nên đã điểm huyệt và ôm ta chạy suốt một đêm, ta thế nhưng còn mê man ngủ quên, ta lần đầu phát giác chính mình vậy mà lại yên tâm ngủ trong vòng tay một người.

Ta cho rằng hắn sẽ đối ta nghiêm hình khảo vấn? KHÔNG. Bất quá ngẫm lại, trên người ta dường như không có giá trị gì.

Nếu không nữa thì tới mọi cách làm nhục nhã? Thật sự có xấu hổ, nhưng nhục nhã thật đúng là chưa nói tới.

Cuối cùng, hắn để ta chăm sóc một đứa bé trong một tháng.

Lúc đầu ta không tin, đường đường Ma giáo, ngay cả mang đứa nhỏ của nữ nhân cũng đều không có sao? Hắn nhất định có âm mưu gì đó! Nhưng đứa trẻ đó thật đáng thương, cha mẹ nó đều đã chết, chính mình cũng bị thương nặng. Dù là người của Ma giáo nhưng nó là một đứa trẻ vô tội, ta không thể thờ ơ được. Vì vậy, ta thực sự đã chăm sóc hài tử của hắn trong một tháng với sự an tâm và siêng năng, ngày nào ta cũng giặt giũ, nấu nướng, ăn uống và chơi đùa với nó. Dù hắn có âm mưu gì thì mọi chuyện cũng đã tệ như thế này rồi, còn có thể tệ hơn nữa sao? Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ cùng chúng ta tắm nắng và bắt cua, ta cùng với đứa nhỏ ở trong viện đùa giỡn, hắn sẽ ở một bên phủ tranh trợ hứng, những ngày tháng êm đềm đến nỗi những tranh cãi, hiềm khích trước đây dường như cách cả một thế giới.

Ta nào biết rằng vậy mà mình sẽ nuôi con của hắn đến hết cuộc đời.

Lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn một thân bạch y ngồi đó đánh đàn, thật có vài phần cao thượng, chính là vừa nhấc mắt, trong mắt toát ra vẻ khinh thường phù phiếm khiến cho người ta tức giận. Hơn nữa ta không thích người khác gọi ta là "nha đầu", ta luôn cảm thấy rằng họ đang nói ta ấu trĩ, chính là nhóc con không rành thế sự. Sau này, khi đi du ngoạn nhiều hơn ta mới phát hiện này bất quá là nam bắc ngôn ngữ thói quen bất đồng thôi. Là ai khiến hắn luôn có vẻ xa cách và kiêu ngạo, như thể tất cả mọi người ngoại trừ hắn đều là ngu ngốc. Nếu không phải đánh không lại hắn, ta đã muốn đâm hắn vài kiếm. Kì thật sau này ta cũng có cơ hội này, chính là ta không hạ thủ được.

Trước đây sư phụ luôn nói ta hành động mặc dù quyết đoán, cương nghị nhưng vẫn coi trọng tình cảm, sợ sớm muộn có một ngày sẽ vì tình mà khổ sở, nên mỗi lần nhìn thấy Ân lục ca, ta luôn tỏ ra không vui. Sư phụ cho rằng chính y là người gây rắc rối cho ta. Thực ra, sư phụ không thể ngờ tới, ta cũng không thể tưởng tượng được rằng người mà ta từng chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt, hận không thể cho hắn mấy kiếm, cuối cùng lại đi vào trong lòng ta, trở thành xiềng xích ràng buộc ta cả đời.

Ta không biết chuyện đó xảy ra khi nào, đại khái con người ta sẽ nảy sinh tình cảm sau một thời gian dài ở bên nhau, ta thực sự không nên đáp ứng hắn lưu lại, cho dù hắn có thể lập tức đem ta giết. Kỳ thật hắn cũng sẽ không giết ta, hắn cũng không đáng sợ như lời đồn. Hắn biết thư sách đồng lễ, ngoài tính cách có chút kiêu ngạo và nói chuyện cay nghiệt, hắn thực ra không hề xấu tính, ta luôn đối hắn hô to gọi nhỏ, còn có thuộc hạ của hắn hạ độc hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn làm gì. Tuy rằng ngẫu nhiên hắn trêu chọc ta khiến ta đỏ mặt, vượt quá lễ nghi. Hắn kỳ thực không phải là người xấu, thậm chí có thể xưng được với cái gọi là quân tử. Hơn nữa bộ dạng  hắn thực sự rất điển trai.

Nhưng rốt cuộc sư phụ đã nói rất đúng, ta vẫn hành động theo cảm tính và bước vào phòng hắn trước khi rời đi.

Ta liền như vậy đem chính mình bộc lộ, so với hắn, ta quả thực còn quá trẻ.

Khi ta xoay người nhìn thấy hắn đứng trong sân, mỉm cười như một con cáo dưới ánh nến, ngay cả màn đêm đen tối cũng không thể che giấu đôi mắt sáng ngời đó, ta biết, đêm nay ta sẽ không thể ra đi được, đời này, ta đều không thể thoát ra được.

Ta không biết vì cớ gì trong một khắc chính mình lại vô cùng mỏng manh, tùy ý để hắn ôm lấy ta, tùy ý để hắn mang ta vào phòng, tùy ý để nụ hôn của hắn rơi xuống trán và cổ, túy ý để hắn cởi y phục của ta. ...

Có lẽ bởi vì hắn nói, hắn cả đời này chỉ cần ta là đủ rồi. Khi hắn nói những lời này, sự kiên quyết và nghiêm túc chưa từng có trong mắt hắn khiến ta từ bỏ mọi nỗ lực của mình.

Ta một đêm không ngủ, một đêm do dự, rốt cục vẫn là đứng dậy, mặc y phục và rời đi.

Ta đi không nhanh lắm, ta biết nếu hắn không chịu để ta đi thì dù ta có trốn thoát bằng cách nào cũng vô ích. Quả nhiên, khi đi đến bờ sông, hắn đã đứng đó, đứng ở nơi chúng ta từng cùng Nhạn Nhi đi bắt cua, chờ ta chui đầu vào lưới.

Sau này ta mới hiểu được, ta bước đi chậm như vậy là vì ta thực sự muốn gặp lại hắn.

Ta lặng lẽ bước tới không nói gì, hắn cũng trầm mặc hồi lâu. Kỳ thật những gì hắn nói không quan trọng, ta đã phạm sai lầm một lần, đó là ta tự nguyện, ta cũng không hối hận, nhưng ta không thể lặp lại sai lầm tương tự nữa. Cho nên cuối cùng ta rời đi, chỉ là hành trang có thêm một mảnh Thiết diễm lệnh.

Ta nghĩ ta đã hoàn toàn thoát khỏi hắn.

Ta biết mình không còn mặt mũi nào để trở về sư môn nên đành về nhà. Gia đình ta được coi là lớn ở Hán Dương, chỉ cần ta từ nay sống ẩn dật, dù có mai danh ẩn tích thì cũng sẽ luôn có chỗ dung thân. Dù sao thì kiếp này ta cũng không nghĩ tới việc muốn tái giá. Về phần Ân lục ca, hãy để y nghĩ rằng ta đã chết.

Ta đi thuyền ngược sông đến Động Đình trong vài ngày, ta cảm thấy thân thể ngày càng không khỏe, đã không giống đơn thuần là say sóng nữa. Không còn cách nào khác, ta chỉ đành tới thành Nhạc Dương để tìm đại phu.

Kỳ thật ngay từ đầu ta không muốn đứa trẻ này, ta thật vất vả thoát khỏi hắn, dựa vào cái gì lại phải cho hắn cơ hội chiếm cứ trong thế giới của ta? Ta thậm chí còn chuẩn bị thuốc để gửi đi y quán, thậm chí còn đun thuốc trên bếp hơn nửa giờ, khi ngửi thấy mùi thơm của thuốc, ta chợt thấy trong lòng hồi hộp.

Ta vẫn còn luyến tiếc a. Ta muốn biết nó là nam hay nữ, bộ dạng trông như thế nào, dù sao đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn.

Ta lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, lặng lẽ đổ hết lượng thuốc trong lọ ra.

Ta không có quay về Hán Dương, mà là đi vòng tương nam, ở một ngôi làng có núi non đẹp đẽ, nước trong vắt, lặng lẽ chờ đợi sự ra đời của đứa nhỏ. Con người nơi đây giản dị, cũng không ai hỏi quá nhiều về lai lịch hay lý do ta có thai ngoài giá thú, có lẽ thói đơi khắc nghiệt, cuộc sống ai cũng không dễ dàng, đối lẫn nhau cần gì phải khắt khe như vậy.

Có lẽ là ta tập võ nhiều năm thân thể khỏe mạnh, hoặc có lẽ là đứa trẻ này đồng cảm với nỗi vất vả của mẫu thân nó nên ta không phải chịu nhiều đau khổ trong suốt thai kỳ. Chỉ là việc sinh nở thực sự rất đau đớn, may mà ta đời này cũng chỉ cần trải qua như vậy một lần. Kể từ khi bắt đầu tập võ từ năm 10 tuổi, ta cũng đã chịu không ít nội thương, ngoại thương, nhưng không gì có thể so sánh được với nỗi đau như bị xé nát cơ thể và nỗi tuyệt vọng từ tận đáy lòng. Vì là đứa con đầu lòng của ta nên quá trình sinh nở không mấy suôn sẻ, ta nửa tỉnh nửa mê, cửu tử nhất sinh trong lúc đó vậy mà ta vẫn còn thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi chúng ta gặp nhau. Giống như một chiếc đèn lồng, dường như hắn vẫn đang dùng hết sức lực, không khỏi lửa giận công tâm, nghiến răng nghiến lợi.

Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!

Nếu không có ngươi, ta sao lại phải chịu đau khổ như thế này! Ta hận ngươi!

Nếu lúc đó hắn ở bên cạnh ta, ta sợ là sẽ dùng kiếm đâm hắn vài nhát.

Vẻ mặt của ta lúc đó nhất định rất hung dữ, ta mơ hồ nhớ rằng đại thẩm đỡ đẻ đã nhìn ta lo lắng và sợ hãi. Lúc đại thẩm bế đứa bé đến, ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo đó, nước mắt không khỏi lăn dài, ta sợ đến nỗi đại thẩm hết lần này đến lần khác an ủi, những tháng này không nên rơi lệ để tránh bị căn bệnh trong lời nói.

Bà ấy nào đâu biết rằng, ta sớm đã có tâm bệnh, khó có thể chữa khỏi.

Sau này, ta đưa con gái đi nhiều nơi, theo tương nam đi đến hoàn tây. Đại khái là sau khi có đứa nhỏ, cuộc sống của ta bận rộn và viên mãn hơn trước rất nhiều, nhưng ta chẳng cảm thấy gì nhiều. Bất tri bất giác, con bé bốn tuổi, thông minh và khỏe mạnh, ánh mắt cực kỳ giống hắn, ánh lên tia ranh mãnh, còn nhỏ đã biết lừa ta mua kẹo đường cho. Có lẽ là vì hai mẹ con sống thuận hòa mà con bé chưa bao giờ hỏi ta tại sao không có bố, nhưng ta lại không nhịn được mà hỏi. Nhưng con bé nói rằng sẽ không tốt nếu phụ thân giống như phụ thân của A Ngưu, lúc nào cũng đánh đập mẹ con y, hay là ốm nặng nằm liệt giường như bố của tiểu Hoa.

Ta nhất thời bối rối vì con bé

Nếu hắn biết người làm phụ thân hắn bị con gái như thế ghét bỏ, liệu hắn có tức giận đến mức nội thương không? Điều đó chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo khó đoán của hắn, ta không khỏi bật cười.

Cũng trong năm đó, chúng ta đi tới Cửu Giang và gặp rất nhiều võ sĩ trên đường đi. Ta đoán gần đó đang tụ tập người trong võ lâm nên lặng lẽ thay đổi diện mạo để tránh những rắc rối không đáng có. Nghe bọn họ trò chuyện, ta đại khái rõ ràng, nguyên lai mất tích nhiều năm của Võ Đang Trương Ngũ Hiệp đã trở lại, còn thành thân với nữ nhi của Ân Thiên Chính. Chính là phu thê họ đã tự sát vì không chịu tiết lộ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, chỉ để lại đứa trẻ 10 tuổi còn sống một mình.

Có thể là bởi vì chính mình cũng làm mẫu thân đi, nên khi nghe họ nói chuyện, ta bất giác thấy thương cho đứa trẻ đó. Người đời đều nói rằng mẫu thân đứa bé đã hủy hoại cuộc đời của phụ thân nó, nó sau khi lớn lên phải sống như thế nào trên thế gian này đây? Kỳ thực, hài tử của ta sau này sẽ không như vậy, thế gian sau này sẽ phán xét chuyện xưa giữa ta và hắn, cô nương yêu yêu nhân ma giáo, còn không biết liêm sỉ sinh hạ nghiệt chủng... Chỉ sợ là sẽ khó nghe lắm. Vậy con bé sẽ buồn khi nghe điều đó phải không? Liệu con bé có oán giận ta cùng phụ thân nó không?

Ta đã suy nghĩ rất nhiều , rốt cục đặt cho con bé cái tên này - "Bất Hối".

Con bé hỏi ta, từ nay về sau sẽ được gọi là "Kỷ Bất Hối" sao?

Ta ôm khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con bé, nhìn vào đôi mắt quen thuộc đó, "Không, tên con là Dương Bất Hối."

Mẫu thân mong sau này con sẽ hiểu rằng con sinh ra là vì tình yêu của cha và mẹ, mẹ cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Ta biết chính mình chung quy là không thể tránh khỏi, lại không ngờ ngày này ở Hồ Điệp Cốc lại đến nhanh như vậy.

Sư phụ yêu cầu ta đi giết hắn, ta không chút do dự mà lắc đầu.

Ta đã phản bội Nga Mi, cùng người ma giáo kết giao và nuôi dạy đứa nhỏ một cách bí mật, đã là đối với sự phụ bất kính, bất hiếu, nếu ta còn lừa gạt sư phụ, thì ta, Kỷ Hiểu Phù, thật sự là uổng phí đời người.

Hơn nữa, ta càng không thể đi giết hắn.

Ta chỉ sợ sư phụ bởi vì thương tiếc ta vẫn bức bách ta đi làm chuyện mà ta không muốn, nhưng ta thấy sư phụ giơ tay vận công mà không nói một lời.

Trong giây lát, ta hiểu được sự lựa chọn của sư phụ.

Như vậy cũng tốt, như vậy ta liền sẽ không cảm thấy tiếc cho ai cả.

Ta cảm thấy thực bình tĩnh, giống như trở lại năm đó. Năm ấy hắn bắt ta làm con tin, ôm ta chạy một đêm, lòng ta tuy có sợ hãi, lại đặt sinh tử sang một bên, ngược lại phá lệ bình tĩnh. Ta chưa từng gần gũi với nam nhân nào như vậy kể từ năm 8 tuổi. Lúc đó ta có ý muốn chết nhưng lại quên mất sự nhút nhát của mình. Trận chiến trước đó y phục của ta đã bị sư phụ đánh rớt, sương đêm rất lạnh, nhưng có hắn bảo vệ trong vòng tay, ta liền không cảm thấy lạnh nữa, thậm chí ta còn mơ mơ màng màng ngủ. Lúc đó hình như hắn đã liếc nhìn ta, thấp giọng quở trách ta một cậu, nhưng ta vẫn chưa nhớ ra.

A, hiện tại ta nhớ ra rồi. Hắn nói, nha đầu ngốc.

Đêm hôm đó, hắn đem ta kéo vào trong lòng, lẽ ra ta có thể bỏ đi, chính là nhiệt độ và hơi thở trong vòng tay hắn quen thuộc, như vậy làm cho người ta lưu luyến, ta nhịn không được nghĩ muốn đi theo hắn chạy trốn thật xa, sẽ không còn quan tâm đến chốn giang hồ.

Hóa ra mọi thứ đã được an bài từ lâu.

Nước mắt trào ra, làm nhòe đôi mắt. Ta lại vươn tay, đặt trên thắt lưng của hắn.

Nếu không có đêm đó thì bây giờ đã không thành ra thế này.

Năm ấy ta sinh đẻ thuận lợi, ngày thường cực kì gian nan, lòng ta không biết đã mắng hắn bao nhiêu lần. Sau này đại thẩm đỡ đẻ nói rất sợ ta trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, huống hồ ta còn ầm ĩ "muốn tiểu","muốn tiểu", nói ta cũng không ngẫm lại nếu không có ai tới thay người chăm sóc em bé, huống chi cũng không tới, không thể lo cho đứa bé mọi lúc.

Ta ngượng ngùng không nói gì. Chỉ có ta biết chính mình đã hét lên điều gì.

Vô Kỵ là một đứa trẻ tốt và có trách nhiệm, đáng giá phó thác. Nó sẽ thay ta chăm sóc thật tốt Bất Hối. Ta tự hỏi mình có xứng đáng với mọi người không, nhưng ta chỉ có thể xin lỗi Bất Hối. Ta không thể lớn lên cùng con bé, không thể chứng kiến những niềm vui nỗi buồn của con bé, cùng nó vượt qua hết thảy gian nan cực khổ, chính là mỗi người đều phải bước đi trên con đường của riêng mình, dù gập ghềnh hay bằng phẳng, và không ai có thể giúp đỡ được. Chẳng phải tiểu Vô Kỵ đã sống một mình từ năm 10 tuổi sao? Nữ nhi của ta, nữ nhi của hắn và ta cũng sẽ có thể dũng cảm đi theo con đường của riêng mình.

Bất Hối, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ yêu con.

Bàn tay của Sư Phụ đặt lên đỉnh đầu ta. Cơn đau đến đúng như dự kiến, nhưng nó không kéo dài. Thân thể ta ngày càng nhẹ, tựa hồ sắp nổi lên, ý thức càng ngày càng yếu. Hình như ta nghe thấy Bất Hối và Vô Kỵ đang gọi mình, hình như ta đã nói gì đó với Vô Kỵ, hình như ta nhìn thấy hắn ở đối diện đang khóc như một tiểu cô nương.

Làm sao có thể, làm sao hắn có thể khóc như một tiểu cô nương?

Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, thật kì cục.

Ta vươn tay nghĩ muốn lau nước mắt cho hắn, thân thể rốt cục không thể khống chế được nữa..

Cuộc đời này trong đầu ta còn một câu cuối cùng, lại vẫn là chưa kịp hỏi hắn —

Dương Tiêu, ngươi thật sự còn ở Vương Phong Phong chờ ta sao?
————————————————————————

Lời của tác giả: Tui đã bị cuốn hút bởi câu chuyện này từ khi còn nhỏ, nhưng trước đây t chưa bao giờ thích nó đến thế. Lần này, t đoán là đúng lúc, đúng nơi, đúng người, t đã có rất nhiều cảm xúc, thậm chí còn khác hơn trước. Nói chung fan CP thích nam hơn, nhưng lần này càng xem càng thích Kỷ Hiểu Phù (và càng xem Lin Shen hahaha), t thích cô gái chính trực, dám yêu dám hận này, cho dù đây cũng là nguồn gốc bi kịch của nàng. Hầu hết những người xưa trong câu chuyện này đều là những kẻ vô lại, nhưng nàng thực sự có thể xứng đáng với từ "hào hiệp", một điều hiếm có. Ngược lại, Dương Tiêu này kiêu ngạo, tự phụ, thực sự không xứng đáng với Hiểu Phù, bất quá nếu hắn thực sự có thể cưới được một người vợ tốt như Kỷ Hiểu Phù thì lại là chuyện khác. Chỉ tiếc, vì tính cách của hắn, bi kịch không thể đảo ngược.
Nguồn gốc của bài viết này thực ra là vì câu cuối cùng, khi t nghĩ rằng Kỷ Hiểu Phù đã không gặp Dương Tiêu trong 10 năm và không biết liệu anh ấy có thực sự đợi cô ấy ở Tọa Vong Phong hay không, t đột nhiên cảm thấy rất buồn, vì Kỷ Hiểu Phù không bao giờ biết Dương Tiêu yêu nàng đến nhường nào, có lẽ Dương Tiêu may mắn, ít nhất Trương Vô Kỵ đã đưa tới cho hắn Dương Bất Hối.

T biết t gặp nhiều khó khăn khi viết về CP này. T viết không hay và t chỉ đang cố gắng làm những gì mình muốn. Trong đó có một số thiết kế cốt truyện, không biết mọi người có hiểu không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro