Cuộc đời này ( Tiêu Phù)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỉ Hiểu Phù đời này sống đến 37 tuổi, cũng coi như là an ổn bình thản, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Xuất thân võ học thế gia, năm 10 tuổi bái sư Nga Mi, võ nghệ của nàng cao nhất trong môn phái. Nàng gả vào Võ Đang ở tuổi 20, phu thê ân ái, hòa thuận. Đến năm 30 tuổi, nàng đã có một con trai và một con gái. Dù cô đã thành thân nhưng sư phụ vẫn truyền lại cho nàng ý niệm lần này lục đại môn phái chung sức vây hãm Quảng Minh Đỉnh, sư phụ đặc biệt dặn dò nàng nhất định phải cùng phái Võ Đang tiến về phía trước.

Kỳ thực năm đó nàng không muốn làm chưởng môn gì đó, càng miễn bàn hiện tại. Nàng cảm thấy mình không thể làm được, huống chi ở Nga Mi không thiếu người có thể và muốn làm chưởng môn. Nàng, một đệ tử thành thân bên ngoài, sao phải lội qua vũng bùn này. Nàng vốn muốn tìm cớ để không rời đi, nhưng cuối cùng lại không nỡ phản bội lòng tốt của sư phụ. Dù sao nàng đã sống 37 năm, chưa từng tới Tây Vực, xem cũng không có hại gì.

Gió bắc rít gào ngoài lều, như tiếng gầm thét. Đã nửa tháng kể từ khi họ vào Côn Lôn sơn, Kỉ Hiểu Phù dần dần quen với tiếng gió bấc gào thét vào ban đêm, ngủ càng an tĩnh hơn, đêm nay còn ngủ mơ. Nàng không mơ về bất cứ điều gì khác, nhưng đó là những gì đã xảy ra ở Giang Nam khi nàng 19 tuổi.

Năm đó, nàng còn là đệ tử ở Nga Mi, sư phụ biết được tung tích của Đồ Long đao liền dẫn một nhóm đệ tử xuống núi tìm kiếm. Khi đến Lâm An, Kỉ Hiểu Phù, người vốn luôn có thân thể khỏe mạnh, đột nhiên sốt cao và đổ bệnh. Sư phụ sốt ruột rời đi, liền để lại một tiểu sư muội chiếu cố nàng rồi mang theo những người khác rời đi. Nàng bị bệnh ba ngày, ở khách điếm ngủ ba ngày, lúc này tốt rồi mới trở về. Khi đuổi kịp Sư phụ và các đệ tử khác, họ nhận ra rằng trong thời gian ly tán, họ gặp phải người của Ma giáo, một trận chiến khốc liệt là không thể tránh khỏi, nhiều người bị thương đặc biệt nặng nề, Đại Sư tỷ bị thương nghiêm trọng, Sư phụ cũng bị trọng thương. Bối Cẩm Nghi vẫn luôn đối xử tốt với nàng, chỉ nói nhỏ rằng nàng thật may mắn, thoát khỏi một kiếp nạn. Nàng bất giác ngượng ngùng, hỏi sư tỷ rốt cuộc đã gặp ai, người lợi hại như vậy. Sư tỷ không nói gì, chỉ nói hắn là đối thủ một mất một còn của tông môn, thù sâu như biển, nàng liền không hỏi gì nhiều nữa. Không lâu sau đó, nàng liền xuất giá và rời Nga Mi, chuyện đó dần dần bị lãng quên.

Kỷ Hiểu Phù nhớ rõ khi nàng ngủ say ba ngày, ngoại trừ tiểu sư muội đúng giờ mang thuốc cùng bữa ăn đến cho nàng, không có gì bất thường, cũng không có người khác tới. Chính là ở trong mộng, khi nàng đang ngủ trên giường, mơ hồ có cảm giác có người đến gần. Nàng cảm thấy lo lắng lại vì bệnh tình mà không cử động được, nàng lo lắng đến mức sợ người đến là ma đầu, gần như quên mất đây chỉ là một giấc mơ.

Người nọ tới dừng lại trước giường nàng, vén tấm rèm gạc trên giường lên, lặng lẽ nhìn nàng.

Kỷ Hiểu Phù cố gắng mở mắt ra, nhưng nàng không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ biết hắn một thân bạch y, có vẻ là một thư sinh trẻ tuổi. Hắn lặng lẽ ngồi xuống mép giường, tựa hồ e sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, không nói năng cũng không cử động, chỉ im lặng nhìn nàng suốt cả đêm. Kỷ Hiểu Phù sau khi nhìn thấy hắn trong giấc mơ liền trở nên lo lắng, hận không thể bật dậy nhìn xem người đó là ai, lại không khỏi âm thầm oán hận người này chắc chắn là có bệnh, nhìn nàng lâu như vậy có cái gì xinh đẹp.

Không biết qua bao lâu, người nọ đột nhiên vươn tay, tựa hồ do dự một lát, sau đó dần dần đưa tay về phía trước, như là muốn xoa hai má của nàng.

Kỷ Hiểu Phù bây giờ không còn lo lắng nữa mà trở nên căng thẳng. Bất quá không đợi nàng khẩn trương, người nọ đã dừng tay cách nàng chưa đầy một tấc, đột ngột thu về.

Kỷ Hiểu Phù tức giận, người này rốt cuộc muốn làm cái gì. Cuối cùng không thể tức giận, nầng đưa tay bắt lấy tay người nọ, nhưng nắm tay của nàng trống rỗng, người nọ cũng đột nhiên tỉnh dậy.

Bầu trời bên ngoài sáng sủa, hóa ra đã là bình minh. Mặt trời mọc ở phía bắc sớm hơn ở phía nam, bên ngoài tựa hồ đã truyền đến tiếng các đệ tử nấu nướng, nàng bình phục một chút những cảm xúc phức tạp của mình, chỉnh đốn tâm lý một chút rồi bước ra khỏi lều.

Sau khi sống ở miền nam 37 năm, Kỷ Hiểu Phù lần đầu tiên trong đời đặt chân đến sa mạc ở phía bắc, khung cảnh "sa mạc hoang vắng, mặt trời lặn trên dòng sông dài." trước kia chỉ được đọc trong sách, hiện giờ nhìn thấy nó, mới nhận ra rằng nó thực sự tráng lệ nhưng cũng hoang vắng và cô đơn.

Gió buổi sớm thổi tung vạt váy, nàng không khỏi cười khổ khi hồi tưởng giấc mơ lộn xộn của mình.

Nhất định là mấy này gấp rút lên đường, ngủ không ngon giấc mới có thể mơ một giấc mơ lộn xộn, không có tổ chức như vậy.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nàng xoay người, Ân Lê Đình từ phía sau tói, đưa túi nước trong tay cho nàng.

Nàng nhận lấy và lắc đầu: "Không có gì đâu."

"Yên tâm, sư phụ ngươi đã sớm chuẩn bị, chuyến đi này hết thảy đều sẽ thuận lợi." Ân Lê Đình sợ nàng cảm thấy bất an, liền an ủi nàng.

"Cũng không phải chưa từng trải qua sóng to gió lớn, yên tâm đi, ta không sợ"

Nghe vậy, Ân Lê Đình tựa hồ nhớ tới cái gì, khẽ gật đầu, không nói nữa.

Kỳ thực 37 năm nhân sinh của Kỷ Hiểu Phù không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, không có khúc khuỷu, chẳng qua đến cuối cùng nàng luôn có thể hóa nguy hiểm thành an toàn.

"Sóng to gió lớn" mà nàng nói với Ân Lê Đình kỳ thực có chút khoa trương, nhưng đó thực sự là một tình huống rất nguy hiểm.

Vào năm sinh nhật lần thứ 100 của Trương Tam Phong, Kỷ Hiểu Phù chuẩn bị sinh đứa con đầu lòng, Ngũ đại hiệp Trương Thúy Sơn và thê tử, những người đã mất tích nhiều năm, cũng trở về cùng con trai vào lúc này. Mấy chuyện vui xảy ra cùng nhau, có thể nói ở Võ Đang mỗi người trên mặt sinh hoa, dưới chân sinh phong. Chính là như các đạo gia nói, âm dương biến hóa, sinh sôi không thôi, nên niềm vui tột độ dễ dẫn đến nỗi đau buồn kết thúc một cách bi thảm với cái giá là hai mạng người.

Thật trùng hợp, con của nàng cũng được sinh ra vào ngày đầy sự kiện này.

Vì là con đầu lòng và vị trí của thai nhi chưa đúng nên dù đã nhờ bà đỡ có kinh nghiệm đợi trên núi nhưng vẫn phải cật lực từ đêm hôm trước cho đến tận trưa hôm sau mới có con. Hài tử được hạ sinh không bao lâu, từ tiền sảnh truyền đến tin tức, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đã lên núi thẩm vấn tung tích của Tạ Tốn. Ân Lê Đình thậm chí còn không có thời gian để ôm đứa con mới sinh của mình, y chỉ nhìn hai mẹ con một cái rồi vội vàng xử lý.

Lúc này, nàng không còn thời gian để tức giận hay buồn bã, một đêm sinh nở đã cạn kiệt sức lực, nàng chỉ nhìn đứa con mới chào đời một lần, không còn sức lực để mở mắt. Nàng cảm thấy rất lạnh và buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ và không bao giờ tỉnh lại. Mông lung tựa hồ nghe thấy ai đó đang hét lên: "Gặp đỏ! Phu nhân gặp đỏ!" Cô không còn sức để suy nghĩ xem "màu đỏ" nghĩa là gì, phu nhân đó là ai. Nàng quá mệt mỏi, mí mắt càng lúc càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ.

Một lúc lâu sau, nàng dần dần tỉnh táo, cảm thấy một luồng nhiệt đều đặn tràn vào cơ thể, xua đi cái lạnh từng chút một, dường như tiếp thêm sức lực cho tay chân nàng, ý thức cũng trở nên rõ ràng hơn.

Nàng biết rằng có ai đó đã đem chân khí truyền vào cơ thể nàng, vận công trợ nàng.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Trong ý thức mơ hồ của mình, nàng không thể biết được âm thanh đó đến từ ai, bất quá nàng nghĩ rằng người duy nhất có thể đến vào lúc này chỉ có Ân Lê Đình.

Khi nàng hoàn toàn tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng của Ân Lê Đình, khi nàng mở mắt ra thì có chút vui mừng, nhưng mở miệng lại không ngừng xin lỗi nàng.

Nàng vẫn còn mệt đến mức không nói được nên chỉ mỉm cười lắc đầu. Nàng có thể hiểu hoàn cảnh của y, cũng không trách y đã rời đi khi nàng cần y nhất. Hơn nữa, y đã quay lại vào thời điểm quan trọng phải không. Nàng, Kỷ Hiểu Phù, không phải là một người phụ nữ nhỏ mọn như vậy.

Trương Tam Phong bắt mạch cho nàng và nói rằng nàng chỉ yếu do mất máu và sẽ ổn sau một thời gian nghỉ ngơi. Khi bà đỡ rời đi còn nói rằng thật khó tin là nàng có thể hồi phục sau hoàn cảnh hiện tại, người học võ thuật rốt cục khác với những người bình thường.

Nàng mỉm cười cảm ơn, trong lòng thầm mừng rỡ, nếu như Ân Lê Đình không về kịp, kết quả khó mà nói được.

Đường đến Quảng Minh Đỉnh không thuận lợi. Lục đại môn phái tuy đã âm mưu từ lâu, bài binh bố trận tốt, Minh Giao tuy bị tấn công từ nhiều phía và tình thế đã kết thúc, nhưng vẫn liều mạng chống cự, không chịu đầu hàng. Trải qua mấy trận chiến, Minh Giáo bị thương vong nặng nề, lục đại môn phái cũng không chiếm được ưu thế.

Bọn họ cơ hồ là dẫm lên máu xương của nhau và của chính mình, bước vào tổng đàn chính điện Quang Minh Đỉnh của Minh Giáo.

Kỷ Hiểu Phù hơi tụt lại phía sau vì nàng đang chăm sóc các đồng môn bị thương ở bên ngoài. Khi nàng bước vào chính điện, Không Trí đại sư của Thiếu Lâm Tự đã an bài các phái giải quyết tốt hậu quả. Có một ngọn đuốc đang cháy ở điểm cao nhất ở giữa đại điẹn, đại khái chính là thứ mà bọn họ gọi là "Thánh hỏa", tất cả những tín đồ của Minh giáo còn lại đều ở đây để bảo vệ họ, bọn họ gần như đều không có sức chống cự, đang ngồi khoanh chân, trông có vẻ buồn bã hoặc không cam lòng.

Minh Giáo kiêu ngạo một thời đã rơi vào tình huống này. Trong lòng Kỷ Hiểu Phù có chút đồng cảm. Trải qua đại chiến, nàng có thể thấy rằng mặc dù những người này cùng lục đại môn phái bất đồng, nhưng cũng có không ít người trong số họ đều là những anh hùng có ý chí kiên cường, thậm chí nàng còn cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng. Hiện giờ kết cục như vậy cũng thật khiến người ta thổn thức.

Ánh mắt Kỷ Hiểu Phù đảo qua mọi người trên đài. Minh Giáo ngũ hành kì phụ trang đều có quy định, chỉ có một số ít người ngồi phía trước là khác với những người khác. Những người này bao gồm cả tu sĩ và cư sĩ, và trang phục của họ rất khác với trang phục của người Trung Nguyên. Trước kia nghe sư phụ nói, những người trong Ma giáo đều là những kẻ xấu xa, làm việc hại người nên không có gì lạ.

Bất quá vẫn có ngoại lệ trong nhóm người này. Người đàn ông ngồi ở vị trí dẫn đầu thoạt nhìn ước chừng năm mươi tuổi, mặc xiêm y vải thô màu sáng, buộc tóc và để râu như người Trung Nguyên, nếu không xuất hiện ở đây thì có thể tin là hắn là tiên sinh dạy học ở nông thôn. Lúc này, hắn tựa hồ đang rất đau đớn, chỉ dựa vào thanh kiếm cầm ở tay trái nên không có ngã hẳn xuống, tuy nhiên trên mặt hắn nhìn mọi người đều nở nụ cười nửa miệng. Dù hoàn cảnh bất lợi, hình dung nan kham, lại khó  giấu được một thân ngạo khí.

Kỷ Hiểu Phù nhìn hắn, không biết vì sao khó có thể rời mắt, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.

Đôi mắt của người nọ chuyển động, tình cờ gặp mắt nàng. Chỉ trong chốc lát, liền chuyển hướng nơi khác.

Hắn che giấu rất tốt, không ai nhận ra sự vắng mặt nhất thời của hắn, ngoại trừ Kỷ Hiểu Phù.

Nàng thấy rõ vào lúc đó, mọi vẻ giễu cợt và không cam lòng trong mắt hắn đều tan biến, thay vào đó là sự nghi ngờ, ngạc nhiên, buồn bã ... Mọi cảm xúc đều biến mất trong nháy mắt, giống như kia bất quá chỉ là ảo giác của nàng.

Kỷ Hiểu Phù vô cớ trong lòng có chút chua xót. Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay phải lên, nắm tay đặt ở tim, dẫn dắt mọi người niệm lên kinh văn.

"Thiêu đốt thân tàn ta, Lửa thánh cháy bừng bừng, Sống có gì vui, Chết có gì khổ, Nguyện hành thiện trừ ác, Làm sao cho Quang Minh, Bao hỉ lạc bi sầu, Đều hóa thành cát bụi. Thương thay cho con người, Sao lo buồn lắm vậy?, Thương thay cho con người, Sao lo buồn lắm vậy?......"

Thanh âm bình tĩnh mà thê lương. Mọi người trong lục đại môn phái có mặt đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Không ai trong đám đông nhận thấy sắc mặt của Kỷ Hiểu Phù ngày càng tái nhợt và hơi thở của nàng ngày càng dồn dập.

Nàng tựa hồ đã nghe đoạn kinh văn này trước đây.

Đó là trong một tiểu viện trong rừng trúc, một nam tử mặc xiêm y trắng đang ngồi, nàng mặc thanh y đang đứng tranh luận cùng hắn.

"Sống có gì vui, chết có gì khổ, bao hỉ lạc bi sầu, đều hóa thành cát bụi..." Nàng ở trong lòng mặc niệm mấy câu này, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức nàng sắp không thở nổi, trong đầu thanh âm kia lại ngày càng gần, ngày càng rõ ràng.

"Ở Minh Giáo chúng ta có một câu kinh văn, sống có gì vui, chết có gì khổ..."

"Nhân sinh đã không có ý định sống sót quay trở về, vậy chết có gì đáng sợ chứ..."

"Cầu còn không được, trằn trọc trăn trở, chỉ duy nhất..."

"Hiểu Phù..."

Mồ hôi lấm tấm trên trán theo hai má chảy xuống, Kỷ Hiểu Phù ôm chặt ngực, cố gắng trấn tĩnh hơi thở nhưng vô ích. Nàng không kìm lòng được mà đi về phía người đó. Rõ ràng chỉ cách đó chục bước chân, lại giống như cả đời đều đi không xong, giống như lại đang đi trên một con đường khác. Trên đường phô đá cuội, cuối đường có một túp lều, dưới mái hiên có người đang chơi đàn, nàng mặc thanh y chậm rãi hướng người nọ đi đến. Người nọ tựa hồ đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng, thuận thế ngẩng đầu nhìn hướng nàng ——

Kỷ Hiểu Phù đột nhiên lảo đảo.

Là hắn! Đúng là hắn!

Khuôn mặt của bạch y nam nhân đó trùng hợp với khuôn mặt của nam nhân trên khán đài, hóa ra họ là cùng một người. Chỉ là người bạch y nam tử vẫn chưa để râu, vẻ mặt càng thêm tiêu sái, chứng tỏ hắn trông giống như hồi còn trẻ.

Kỷ Hiểu Phù không thể tin lùi lại mấy bước, nội tâm càng hoảng loạn hơn.

Hắn là ai...tại sao...tại sao lại cảm thấy...

Có vẻ như họ đã biết nhau từ lâu rồi nhỉ?

Kỷ Hiểu Phù lắc đầu kịch liệt. Không có khả năng, không có khả năng!

Nàng chưa từng nhìn thấy người này bao giờ!

Mọi người trong lục phái rời đi theo sự phân công của Không trí đại sư, trong nháy mắt đại điện đông đúc ngay lập tức trống rỗng, chỉ còn lại một số người chuẩn bị dầu lửa để đốt cháy hoàn toàn tàn dư của ma giáo.

Trong lúc Kỷ Hiểu Phù đang loay hoay trong lòng thì Tây Hoa Tử từ Côn Lôn phái không biết từ khi nào đã bước tới chỗ người đàn ông đó.

"Hừ, họ Dương kia, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Hắn cúi đầu, nhếch khóe miệng cười lạnh, thậm chí không thèm nhìn Tây Hoa Tử, trên mặt tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt.

Tây Hoa Tử tức giận rút kiếm định đâm vào ngực hắn.

Hắn không né tránh cũng không chống trả, mang theo ý cười nhắm hai mắt lại, rồi lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Kỷ Hiểu Phù.

Hắn đã không nhìn nàng lần nữa kể từ khi trao đổi ánh mắt vừa rồi, nhưng giờ hắn có thể tìm thấy chính xác vị trí của nàng. Trong đôi mắt quen thuộc đó, mọi cảm xúc đều nhạt nhòa, chỉ còn lại đầy nỗi buồn, nỗi nhớ. Kỷ Hiểu Phù mê mẩn nhìn hắn, không thể cử động, cảnh tượng trong mắt nàng dần dần mơ hồ, ánh mắt buồn bã hoài niệm dần dần chồng lên một bóng người khác trong đầu nàng...

Vẫn là tiểu viện như cũ, hắn vẫn mặc bạch y, tay đang chảy máu, lại gắt gao nắm tay nàng không chịu buông ra, đáy mắt toát ra vẻ thâm tình khó tả, rồi lại tuyệt vọng, nhìn nàng đau lòng, nhìn nàng hốt hoảng.

"Dương Tiêu ta, cả đời chỉ cần Kỷ Hiểu Phù nàng là nữ nhân duy nhất, đủ rồi."

Nước mắt rốt cục không kìm được mà rơi xuống, khoảng trống trong lòng dường như được lấp đầy, nhịp tim dần dần bình phục, thay vào đó là nỗi đau buồn không thể kiềm chế. Như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, Kỷ Hiểu Phù rốt cục không thể đứng vững được nữa và ngã gục xuống đất.

Mọi thứ trong quá khứ tại đây một khắc theo mơ hồ trở nên rõ ràng.

Nàng thấy đêm ở khách điếm năm đó, hắn cũng bước vào phòng nàng, vén rèm ra nhìn nàng gần như cả đêm, hắn đưa tay chạm vào má nàng, lại rốt cục một khắc thu hồi.

Nàng nhìn thấy năm đó nàng và Ân Lê Đình thành hôn, trong một khắc phu thê đối bái, gió thổi tung góc khăn trùm đầu của nàng, nàng liếc nhìn ra ngoài, đã thấy hắn trong đám người, đang mỉm cười thỏa mãn lại khổ sở.

Nàng nhìn thấy năm đó mình bị mất máu khi sinh nở, đang nằm im chờ chết, chính hắn là người đã lao vào, đỡ nàng dậy với đôi tay run rẩy, không ngừng đem chân khí truyền vào cơ thể nàng, nói với nàng rằng, đừng sợ, ta ở đây.

Hắn nhìn thấy nàng, chính là một cái chớp mắt, lại giống một đời lâu như vậy.

Mà cái liếc mắt này dường như đã cạn kiệt hết sức lực của hắn, hắn nhắm mắt lại một cách mệt mỏi nhưng mãn nguyện, thản nhiên chịu chết.

"Đừng mà!"

Một tiếng hét tê tâm phế liệt, mọi người trong đại điện đều dừng việc đang làm và hướng sự chú ý về phía người phát ra âm thanh, ngay cả Tây Hoa Tử cũng phải dừng tay nhìn về phía sau.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Kỷ Hiểu Phù, đệ tử cũ của Nga Mi, thê tử hiện tại của đệ tử Võ Đang.

Mà lúc này trong mắt Kỷ Hiểu Phù, ngoài hắn ra không có ai khác.

Nước mắt rơi không ngừng, tưởng như vô tận. Kỷ Hiểu Phù tự hỏi bản thân không phải người hay khóc, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy muốn đem toàn bộ nước mắt giao cho hắn.

Nghe thấy thanh âm của nàng, hắn chợt mở mắt ra. Sự phóng túng vừa cảm nhận được đã biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ không thể tin được. Hắn lo lắng nhìn nàng, lồng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể khẽ run lên, như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng cũng có vẻ sợ hãi.

"Dương Tiêu..."

Môi nàng run rẩy, cuối cùng nàng cũng gọi ra cái tên trong lòng

"Dương Tiêu..."

"..."

Hắn rơi nước mắt nhưng hắn lại cười, nửa vui nửa buồn.

Hắn hơi hé miệng giật giật, nhưng không có phát ra âm thanh.

Nhưng nàng biết hắn đang nói về cái gì.

"Hiểu Phù......"

--  end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro