QUYỂN HAI - BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(e) Bin

Khí trời gần đây tựa như sắc mặt của người oán phụ, cả ngày khóc sướt mướt, làm lòng người thêm phiền muộn.

Sau khi vũ hội kiểu Tây Phương tổ chức tại phủ Đại soái kết thúc, phía chân trời vang lên tiếng sấm rền, kéo theo những giọt mưa ào ào rơi xuống.

Những nhân vật lừng lẫy từ phủ Đại soái đi ra ngoài, thiếu gia tiểu thư đều vội vã tiến vào những chiếc xe được đậu ngay ngắn bên đường, phất tay tạm biệt.

"Thiếu soái, ngày kia cha xứ Sipp Reis đến dạy ở trường học, anh có đi không?"

Người nói chuyện là một cô gái, trên người mặc chiếc đầm Tây màu trắng dài qua gối, đầu đội mũ vải rộng vành hơi rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt thanh tú láu lỉnh.

Phác Xán Liệt mở cửa xe cho cô gái, nói: "Xin lỗi, Ôn tiểu thư, ngày kia Phác mỗ có công vụ phải làm, không thể đi được."

Ôn tiểu thư sau khi lên xe liền hạ cửa kính xuống, đôi tay mang găng bằng ren trắng vịn vào cửa kính xe, vội vàng hỏi, "Vậy thứ tư tới thì sao?"

"Ý tốt của Ôn tiểu thư Phác mỗ xin giữ trong lòng, vài ngày nữa nếu rảnh rỗi..."

"Đợi Thiếu soái rảnh, chúng ta cùng đi nghe cha xứ dạy học nha." Ôn tiểu thư nhanh chóng ngắt lời Phác Xán Liệt, sau cô phất phất tay, "Thiếu soái, em chờ anh."

Xe chạy đi, một bãi nước đọng bắn tung toé, lát sau, phủ Đại soái đông như trẩy hội lại lần nữa khôi phục dáng vẻ nghiêm trang như trước kia.

Tiễn xong khách khứa, Đại soái phu nhân trừng Phác Xán Liệt oán trách, "Con đấy! Mộ Thanh là cô gái tốt như vậy, có học thức có phẩm hạnh, Ôn gia cũng là danh môn vọng tộc, hai đứa con...."

"Mẹ, hiện tại loạn trong giặc ngoài, thế cuộc chưa ổn định, không biết lúc nào con lại dẫn Đoàn Độc Lập xông pha tiền tuyến, một năm chỉ gặp mặt được vài lần, giờ lấy vợ chẳng phải làm lỡ con gái nhà người ta hay sao?"

"Không vội cưới, vậy con không thể cùng Mộ Thanh đi chơi đây đó sao? Tuổi trẻ bây giờ chẳng phải đều yêu trước cưới sau sao? Mẹ biết, con từ nhỏ đã có chí khí, cũng có quyết định của riêng mình, nhưng cưới vợ là chuyện đại sự cả đời, khi nào thì con có thể bớt chút thời gian đây?"

Đại soái phu nhân lại lắc đầu, "Hồi bé mẹ có xem bói cho con, nói năm con hai mươi tuổi sẽ gặp được định mệnh của đời mình, mẹ vẫn trông mãi, cũng đã hai năm rồi, con ngoại trừ dẫn một thằng con trai về, có mang thêm người nào nữa không? Mẹ cũng vì muốn tốt cho con, ở vũ hội nhiều cô gái như vậy con cũng không chọn được?"

"Mẹ!" Phác Xán Liệt nhớ đến mùi nước hoa lượn lờ trong vũ hội vừa rồi, huyệt Thái Dương cứ giật giật, "Mẹ cũng đã nói hiện tại đề xướng tự do hôn nhân, tự do yêu đương, chuyện của con con tự quyết định. Còn có mấy xấp văn kiện chưa xem, con về trước."

Phác Xán Liệt nhanh chóng cất bước, thẳng đến khi tới hành lang ở trung đình mới từ từ bước chậm lại.

Cạnh hành lang là một hồ nước rộng khoảng năm mươi mét vuông, những hạt mưa đêm lạnh buốt rơi trên mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, từng luồng khí lạnh lởn vởn ở những nơi ánh đèn chiếu đến.

Dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Phác Xán Liệt tháo găng tay màu trắng ra, chìa tay đón những giọt mưa rơi xuống từ mái nhà.

Mưa rơi xuống lòng bàn tay rồi bắn lên, không thấy đau, trái lại có hơi ngưa ngứa, có hơi lành lạnh. Mưa rơi đầy nửa lòng bàn tay, sau đó thấm qua kẽ tay nhỏ xuống đất, tiếng trống lòng ầm ĩ cũng dần dần theo nước mưa mà biến mất.

Vẫn còn nhớ, trong bức tranh quá khứ đã sớm phai nhạt, cũng có một cô bé, thích ngồi dưới mái hiên vào ngày mưa, vươn bàn tay thon dài nõn nà ra, đón lấy những giọt mưa rơi, khóe miệng luôn cong lên, tựa như trong mắt cô bé, tất cả đều tốt đẹp và yên bình.

Ấu Lâm...

Không nghĩ tới lại nhớ đến Ấu Lâm.

Nhưng một giây sau, trong đầu lại xuất hiện một gương mặt khác, rõ ràng là có nhiều nét tương đồng, lại như có sợi dây vô hình, tàn nhẫn chia cách hai người, phân biệt rõ ràng.

Tựa như hai đoá hoa sen mọc cùng một gốc ở trước nơi Phật ngồi: Hoa sen có hai sắc màu, một là ly còn một là lưu; người theo đó mà cũng có hai ý niệm, một niệm thiện và một niệm ác.

([Ly] trong "cự ly", "ly biệt". [Lưu] trong "lưu giữ", "lưu luyến")

Bọn họ đến cùng vẫn không giống nhau, hoàn toàn khác biệt...

Qua hồi lâu, cơn mưa rả rích chấm dứt, tất cả quay về với sự tịch liêu.

.

.

.

Lúc Biện Bạch Hiền trở về phủ Đại soái thì cơn mưa tầm tã khi nãy đã tạnh. Biện Bạch Hiền vừa chạy ào vào phủ chửi bới thời tiết quái quỷ, vừa vắt nước trên quần áo. Cậu đi qua trung đình thì gặp phải Phác Xán Liệt đang trở về.

Biện Bạch Hiền đứng từ xa, sau đó nhếch môi lên, ác ý mà cười nói: "Thiếu soái xem mắt xong chưa? Có chọn được ai không?"

Phác Xán Liệt hơi nhíu mày nhìn Biện Bạch Hiền đang đi đến, mở miệng hỏi: "Xem mắt cái gì?"

"Lão phật gia đã chọn được tú nữ rồi, chẳng phải chỉ chờ Thiếu soái lật thẻ tre thôi sao?"

"Vớ vẩn!"

Phác Xán Liệt không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi ngược lại: "Mấy ngày nay cậu về trễ như vậy, đi đâu làm gì?"

"Đương nhiên là đi tìm tình nhân của tôi rồi." Biện Bạch Hiền chớp mắt đầy mờ ám.

"Nếu như cậu nói tình nhân của cậu là bà chủ tiệm tàu phớ ở thành Bắc, cậu nghĩ tôi sẽ tin?"

Biện Bạch Hiền nhướng mày, cũng không hỏi vì sao Phác Xán Liệt lại biết rõ vậy. Cậu thờ ơ nói: "Cậu thích tin hay không thì tùy."

Phác Xán Liệt cũng không hỏi thêm. Thật ra thì vào ngày thứ hai Biện Bạch Hiền chạy đến đó, Phác Xán Liệt đã cho người điều tra tiệm tàu phớ kia, bao gồm cả chuyện chồng của bà chủ hi sinh như thế nào.

Ngay từ đầu cậu cảm thấy không thể tin nổi, Biện Bạch Hiền cư nhiên cũng có ngày nảy sinh thiện tâm như thế, cậu nghĩ đó là hiện tượng tốt. Nhưng về sau thấy Biện Bạch Hiền thường hay chạy đến đó, thậm chí cảnh vệ báo cáo có khi vài ngày cậu ta căn bản không về Soái phủ, không hiểu tại sao, lòng Phác Xán Liệt có hơi buồn phiền.

Biện Bạch Hiền về tiểu viện của mình, Phác Xán Liệt cũng đi theo, còn sai người mang nước nóng tới.

Biện Bạch Hiền rửa sơ qua một chút, thay bộ quần áo khô ráo, đi ra thấy Phác Xán Liệt vẫn còn ngồi trong phòng, buồn bực, "Thế nào? Thiếu soái còn có chuyện gì?"

Phác Xán Liệt như là đột nhiên định thần lại, liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, nói: "Chuyện xây dựng đường sắt cùng Đức Quốc, nói tiếp đi."

"Ờ." Vẫy vẫy đầu, thờ ơ lên tiếng.

Phác Xán Liệt đi đến, cầm chiếc khăn lông khô phủ lên đầu Biện Bạch Hiền, "Lau khô."

Biện Bạch Hiền cảm thấy khó hiểu mà liếc nhìn Phác Xán Liệt, cầm khăn tùy tiện chà xát trên tóc, sau đó hắt xì một tiếng vang dội.

"Mưa lớn như vậy cậu cũng không biết mang ô à?"

Biện Bạch Hiền xoa xoa cái mũi ngứa ngáy của mình, khinh thường nói: "Chỉ là mưa rào thôi, cũng chẳng phải mưa đá đập bể đầu." Vừa nói vừa hắt hơi thêm ba tiếng nữa.

Phác Xán Liệt sai người bưng đến một bát canh gừng lớn, đưa cho Biện Bạch Hiền, "Uống đi."

Kê sát vào ngửi ngửi, Biện Bạch Hiền nhíu chặt mày lại. Cậu chỉ vào những miếng gừng trong bát, vẻ mặt chán chê kèm ghét bỏ. Từ nhỏ cậu đã không ăn gừng, đồ ăn có bỏ gừng vào cũng không được.

"Ấm người." Phác Xán Liệt nói.

Biện Bạch Hiền lắc đầu.

"Muốn tôi đút cậu?" Phác Xán Liệt nhướng mày, nói như là đang uy hiếp.

Biện Bạch Hiền cũng chẳng tỏ ra yếu thế mà nhướng mày lại, chần chừ một chút rồi nói, "Được, tôi uống."

Cậu đưa tay nhận lấy bát canh gừng, lại giả bộ không cầm chắc, sẩy tay làm rơi bát sứ trắng xuống.

Nhìn bát sứ rơi trên mặt đất, Biện Bạch Hiền le lưỡi, cười tươi như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai của mình.

"Ôi chết, làm sao giờ? Rớt bể rồi."

"Không sao, có thể gọi người mang bát khác tới." Phác Xán Liệt nói mà vẻ mặt vẫn không đổi.

"Bưng đến một bát tôi lại đập một bát." Ai sợ ai?

Phác Xán Liệt thở dài, "Biện Bạch Hiền, khi nào thì cậu có thể hiểu chuyện một chút?"

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả bản thân cậu cũng sửng sốt. Giọng điệu quá thân thiết, thậm chí còn kèm theo sự cưng chiều không thể tránh được.

Đôi mày tuấn lãng hơi nhíu lại, từ đáy lòng toát ra cảm giác không sao dằn xuống được, như có móng vuốt của chú mèo nhỏ đang cào nhẹ, vừa nhột lại vừa phiền.

Bất quá Biện Bạch Hiền cũng không nghe ra có gì khác lạ.

Cậu nhớ khi còn bé cha cậu vẫn hay lải nhải, "Này sói con, mày không thể yên tĩnh chút cho cha à?!" Nhưng thật đáng tiếc, cậu chưa bao giờ nghe lời ông lão, cũng chưa từng có người nào dạy cho cậu thế nào là hiểu chuyện.

Biện Bạch Hiền định mở miệng, lại thấy Phác Xán Liệt không còn kiên nhẫn mà phất tay nói, "Tùy cậu vậy." Không uống thì thôi.

Biện Bạch Hiền sửng sốt, không nghĩ cơn tức trong lòng lại tăng vọt lên. Một cước đá văng bát sứ trắng, cũng không để ý đến Phác Xán Liệt, chuẩn bị về phòng ngủ.

"Chiều mai sang phòng sách của tôi một chuyến." Ngay sau đó, Phác Xán Liệt lại nói.

Biện Bạch Hiền ngáp dài, quay đầu trừng mắt, tức giận hỏi: "Để chi?"

"Hàn Tích Nghiêm ở Sơn Đông lại đánh tới, Đại soái sợ Sư đoàn 3 chống đỡ không được, gọi Đoàn Độc Lập đến trợ giúp, tiện thể mang số súng máy của Đức Quốc ra tiền tuyến luôn. Đến lúc ấy cậu đi cùng tôi."

"Sư đoàn 3? Sư đoàn 3 của Kim Tuấn Miên?"

"Ừ." Phác Xán Liệt gật đầu, "Không muốn đi?"

"Đi! Đương nhiên đi chứ!" Biện Bạch Hiền nheo mắt cười đến hứng thú tràn đầy.

"Nhớ kỹ, đến lúc đó nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy, đừng gây ra chuyện rắc rối." Phác Xán Liệt nói rồi đứng lên, "Tôi về, cậu ngủ sớm chút đi."

Biện Bạch Hiền cười rất lưu manh, sau lại chào Phác Xán Liệt theo nghi thức quân đội nhưng trông chẳng ra làm sao cả, "Vâng, Thiếu soái."

Phác Xán Liệt vươn tay bóp sau gáy Biện Bạch Hiền một cái, mới đi ra cửa, lại nghe phía sau truyền đến tiếng cười có chút hả hê của Biện Bạch Hiền: "Thiếu soái, lão phật gia nôn nóng muốn bế cháu nội, cậu lại sắp ra tiền tuyến, phải biết nắm bắt thời cơ nha."

Phác Xán Liệt lại thở dài, nếu không phải thấy Đại soái phu nhân dồn ép quá gắt, sao cậu lại có thể ôm phần việc tốn sức mà không được cảm ơn này vào người chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro