Đoản 1: Nếu huynh không thể quay về, ta có thể cho huynh...một đứa con cũng tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Vương điện hạ nói cho ta biết, điều tiên hoàng hối hận chính là không thể nhìn thấy ngươi kết hôn sinh con."

Sau trận chiến với Lạc Thanh Dương, Tiêu Sắt lúc này đã ở Nửa Bước Thần Du. Lúc này, Nam Quyết đem quân chiếm đánh Bắc Ly, quân Lang Gia liên tiếp bại trận, rút lui khỏi 19 tòa thành.

Tiêu Sắt nắm trong tay quyền giám quốc, nhận lệnh chi viện biên cương. Vài ngày nữa thôi, hắn sẽ dẫn đầu hai quân thượng hạ ra chiến trường.

Hôm đó, sau một ngày dài cùng thương nghị với Bạch Vương và các tướng sĩ, Tiêu Sắt mới từ trong cung trở về Tuyết Lạc sơn trang, liền bị một người nọ chặn lại từ bên ngoài.

Người đến mặc một thân trường bào màu trắng, trong tay cầm cây thương bạc mà Tiêu Sắt  đã thấy qua vô số lần, cưỡi trên lưng ngựa, phất tay một cái mũi thương liền nhắm thẳng mặt hắn mà đâm tới.

Tiêu Sắt không hề né tránh, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt thờ ơ mặc kệ mũi thương sắp sửa đâm vào mình. Cùng lúc đó, Tiêu Sắt thấy một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc nhanh chóng lao tới chắn trước mặt hắn. Là Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Trường Phong thấy vậy nhanh chóng thu thương, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Sắt.

"Ta đánh ngươi, đương nhiên ngươi không thể tránh, cắn răng mà chịu cho ta."

Đương nhiên đây là quy tắc mà người cha vợ như Tư Không Trường mới vừa đặt ra, ông muốn dạy dỗ tên Tiêu Sắt này một phen nhưng tiếc là bị đứa con gái 'tốt' kia ngăn cản rồi, đã thế còn suýt làm tâm can bảo bối của mình bị thương nữa. Thật là tức chết mà.

"Thiên Lạc, ta chỉ muốn mượn Ngân Nguyệt Thương của con dạy dỗ hắn một chút, thật sự không làm hắn bị thương."

Thiên Lạc thoát khỏi vòng tay của Tiêu Sắt, vội vàng bước tới, tức giận nói:

"Cha, người đi quá xa rồi, Tiểu Sắt sắp ra chiến trường, người còn đánh hắn."

Nhìn thấy nữ nhi tức giận, Tư Không Trường Phong mới ý thức được mình thật sự mất bình tĩnh. Tư Không Trường Phong bay xuống từ trên ngựa an ủi con gái. Lôi Vô Kiệt đứng đằng sau đỡ lấy cây thương mà ông vừa ném.

"Thiên Lạc, đừng tức giận, nghe cha nói."

"Con không nghe, con không muốn cha và Tiểu Sắt có bất cứ mâu thuẫn nào."

Lời còn chưa dứt, ông đã bị con gái cắt ngang, Tư Không Trường Phong chỉ có thể xoa đầu nàng mà thỏa hiệp:

"Được được được, ta mặc kệ hắn. Ta chỉ muốn tiểu tử này trước khi ra trận lập lời thề. Ta sợ hắn khiến con tổn thương, nếu hắn đánh trận trở về liền đăng cơ, trở thành hoàng đế, hắn dám có ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung, ta nhất định sẽ lột da hắn."

Lôi Vô Kiệt ở một bên không ngại thêm dầu vào lửa: "Kể từ khi Tiểu Sắt trở về Thiên Khải, huynh ấy quả thực đã trở thành người tình trong mộng của rất nhiều cô nương. Thiên Lạc sư tỷ, tỷ phải cẩn thận đó nha."

Diệp Nhược Y không nhịn được mà cười nhẹ, lại nhéo vào eo Lôi Vô Kiệt, nói:

"Yên tâm đi, Tam thành chủ, Tiêu Sắt không phải loại người như vậy, dọc đường đi chúng ta có thể nhìn ra tâm tình của bọn họ."

Khi tất mọi người đều trở vào trong phủ, Tiểu Sắt vẫn thong thả ngồi dưới đất không chịu đứng dậy.

"Mấy người thảo luận xong chưa? Thảo luận xong rồi, ta không thể đánh một trận vô ích được."

Tiêu Sắt vẫn luôn như vậy, giọng điệu đầy kiêu ngạo và xa cách, luôn thích đùa giỡn một cách nghiêm túc.

Thiên Lạc bước tới đỡ hắn, hắn hài lòng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược của Tiêu Sắt, lại thấy có chút giống chính mình khi còn trẻ, Tư Không Trường Phong chắp tay nói:

"Việc lớn đã thành, ta không còn khách khí như trước nữa, đây là thái độ ngươi nên có đối với ta sao?"

Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Thiên Lạc vội vàng ngăn lại: "Cha, chúng ta về nhà trước đi. Tối nay có tiệc chia tay của quân viễn chinh phía Nam, cha nhất định sẽ muốn tham dự."

Tư Không Trường Phong: Cải trắng ta trồng bị con heo kia ăn mất rồi!

............

Thuốc mỡ thơm thoang thoảng tan chảy trên đầu ngón tay Tư Không Thiên Lạc, nàng nhẹ nhàng bôi lên vết bầm của Tiêu Sắt. Nàng hỏi hắn có đau không, hắn lắc đầu, nỗi đau này còn không bằng một phần nghìn nỗi đau mà hắn đã từng nếm trải khi ẩn mạch bị một chưởng đánh đứt, mất đi toàn bộ võ công.

Thiên Lạc tức giận: "Sao huynh không tránh đi? Hiện tại tu vi của huynh cũng xấp xỉ cha ta, huynh hoàn toàn có thể tránh mà."

Tiêu Sắt nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của nàng,  khóe miệng lại nhếch lên như chế nhạo:

"Đệ nhất Thương tiên muốn đánh ta, nếu là tấn công trực diện, ta cho dù đạt tới Thần Du Huyền Cảnh cũng tránh không được."

Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn mang một dáng vẻ bỡn cợt như vậy, liền nghiêm túc hỏi hắn:

"Có phải chỉ vì cha tôi là Thương tiên không?"

Tiêu Sắt né tránh ánh mắt nóng rực của Thiên Lạc, lại cảm thấy thoải mái hơn, một tay tựa vào lưng ghế, một tay giơ lên trán che tầm mắt, nhàn nhã nói:

"Cũng bởi vì ông ấy là cha muội, khi ông ấy đánh ta ta sẽ không trốn tránh."

Câu trả lời này khiến Tiền Lạc rất vui vẻ, nhưng nàng không nhịn được mà đánh nhẹ vào cánh tay còn đang bầm tím của Tiêu Sắt, lớn tiếng nói:

"Cha ta chỉ là vô lý thôi. Nếu huynh không trốn tránh, mọi người sẽ biết rằng Vĩnh An vương bị đánh bại trước cả khi ra trận đấy."

Người trước mặt không hề phản ứng, chỉ vào vết bầm ở khóe miệng nói: "Có lẽ đây là một điềm tốt."

Thiên Lạc trong lòng vui vẻ, nụ cười vẫn vương trên môi nàng suốt cả buổi hôm đó. Đã rất lâu rồi Tiêu Sắt mới thấy nàng cười như vậy.

Kể từ sau khi Đại sư huynh rời đi, Thiên Lạc luôn có vẻ buồn bã. Nàng từng là Đại tiểu thư vô lo vô nghĩ của Tuyết Nguyệt Thành, nhưng giờ đây nàng đã phải tự mình gánh vác nhiều việc.

Những ngày sau đó, Tiêu Sắt trở nên cực kì bận rộn, đã mấy ngày rồi hắn không trở về Tuyết Lạc sơn trang.

Đêm đó, Thiên Lạc cầm Ngân Nguyệt đột nhập vào hoàng cung.

Đúng lúc hai vị vương gia trong đại điện đang bàn luận kế sách đối phó với quân Nam Quyết, thấy Thiên La cầm thương đi tới mà không có thuộc hạ nào ngăn cản, Tiêu Sắt vội vàng giật lấy Ngân Nguyệt Thương nói:

"Trong cung không chỉ có ta, còn có Bạch vương, cầm thương đột nhập hoàng thành, muội cũng to gan thật, không sợ bị nhầm thành thích khách sao?"

Thiên Lạc không nói nên lời, nàng cũng không ngờ rằng suốt chặng đường không có ai ngăn cản nàng xông vào cung.

Bạch Vương ở một bên không hề quan tâm, chỉ cười nói:

"Không sao. Có lẽ thuộc hạ của ta nhìn thấy Chu Tước lệnh trên thắt lưng nàng ta nên không cản lại. Ta nghĩ Thiên Lạc cô nương chỉ lo lắng cho sự an toàn của đệ mà thôi, cũng không phải người ngoài, cứ nói với nàng kế hoạch của chúng ta. Hai người nói chuyện, ta ra ngoài trước."

Tiêu Sắt chưa kịp mở miệng, Thiên Lạc đã quả quyết nói:

"Kế hoạch gì đó thì thôi, chỉ cần đưa ta theo là được."

"Thiên Lạc, hiện tại không phải là lúc muội tùy ý."

Tiêu Sắt nhanh chóng từ chối nàng. Trận chiến lần này, kể cả hắn có chết, hắn cũng sẽ không dẫn theo bất kì ai. Hắn không muốn bằng hữu của hắn, những người hắn trân trọng bị liên lụy. Đặc biệt là nàng.

Thiên Lạc lập tức đoán được ý nghĩ của Tiêu Sắt. Nàng ôm tay nói:

"Huynh không cần mang theo Lôi Vô Kiệt, nhưng ta nhất định phải theo huynh."

Thấy Thiên Lạc chắc nịch như vậy, Tiêu Sắt chỉ lắc đầu, hắn không thể cho Thiên Lạc một câu trả lời, giống như khi Thiên Lạc hỏi hắn có muốn cùng nàng trở về Tuyết Nguyệt thành không.

Nói xong, Thiên Lạc cầm lấy Ngân Nguyệt Thương xoay người rời đi. Khung cảnh đại điện lúc này trở nên yên tĩnh đến lạ, Bạch vương ở một bên xem kịch đến bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

"Khi phụ hoàng còn sống, ông ấy rất muốn nhìn thấy đệ thành gia lập thất. Đệ đối với khuê nữ của các vương công quý tộc ở Thiên Khải lại một người cũng không có hứng thú, cô nương này có vẻ thú vị hơn những tiểu thư khuê các đó."

Tiêu Sắt không đáp lại lời của hắn, Bạch Vương cảm thấy đáng tiếc, bởi vì hắn quả thực có biện pháp thuyết phục Thiên Lạc.

Tiên hoàng rất muốn nhìn thấy Tiêu Sở Hà kết hôn sinh con, nhưng không ngờ rằng đứa con trai này lại quá kiêu ngạo và bướng bỉnh, đối với những tiểu thư khuê các được các quan đại thần giới thiệu lại không để mắt tới bất kỳ ai.

Bạch Vương ra khỏi điện liền nhìn thấy Tư Không Thiên Lạc còn vẫn đứng đó.

"Khi Lang Gia Vương dẫn quân viễn chinh, một trong tám Trụ Quốc Đại tướng quân đã hy sinh trên chiến trường, đổi lại bình yên cho Bắc Ly, đó là cha của Lôi Vô Kiệt. Đệ ấy chỉ không muốn giẫm lên vết xe đổ của Lang Gia Vương, để bi kịch xảy ra lần nữa. Ngươi không chỉ đại diện cho mình ngươi, cả thành Tuyết Nguyệt ở phía sau ngươi.

Không chỉ ngươi, còn có hậu duệ Lôi Gia, quân đội Diệp gia. Các ngươi là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Tân hoàng chưa lên ngôi, Thiên Khải hiện tại có ổn định hay không đều phụ thuộc vào các ngươi.

Còn nữa, tiên hoàng cũng rất thích ngươi."

Thiên Lạc tự nhiên có thể hiểu được Bạch Vương đang nói về điều gì. Bọn họ đều phải suy nghĩ cho đại cục. Còn có câu cuối cùng "Tiên hoàng rất thích ngươi" khiến nàng có chút vui mừng.

............

Vết bầm trên lưng Tiêu Sắt cũng đã bôi đầy thuốc mỡ, Thiên Lạc đột nhiên cảm thấy tâm tư rối bời. Nàng không biết khi nào Tiêu Sắt sẽ trở về.

Thiên Lạc tựa cằm lên vai Tiêu Sắt, đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau. Tiêu Sắt khựng lại một chút, sau đó cũng ôm lấy nàng, không hề buông ra, kéo tay nàng xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Sao vậy? Muội muốn làm gì?"

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, cửa chính khi bọn họ vào đã khóa lại.

Tiêu Sắt nhìn đôi mắt ngượng ngùng nhưng kiên quyết của Thiên Lạc, không khỏi cảm thấy thú vị.

Tiêu Sắt nhìn cô nương trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi nàng. Thiên Lạc nhắm mắt lại, chuẩn bị cho mọi chuyện sắp xảy ra, nhưng nàng chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì. Nàng mở mắt ra, thấy hắn đã lùi lại từ lâu, khoảng cách giữa hai người lúc này đã là cả một căn phòng.

"Thiên Lạc, yến tiệc chia tay sắp bắt đầu, Lôi Vô Kiệt nhất định đang tìm chúng ta."

Tiêu Sắt vẫn đang nhàn nhã thu dọn đồ đạc, còn không quên nhắc nhở Thiên Lạc.

Thiên Lạc sờ lên gò má hơi nóng của mình, không dám nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy có chút cô đơn.

Trong yến tiệc chia tay, Thiên Lạc nhìn thấy Tiêu Sắt đứng trong đám đông trò chuyện, cười nói vui vẻ, hắn uống rất nhiều rượu. Ngay cả chính cha nàng cũng chuốc cho hắn mấy vò rượu lớn.

Diệp Nhược Y nhìn ra được suy nghĩ của nàng, an ủi nàng hãy thư giãn, Tiểu Sắt sẽ không sao.

Lôi Vô Kiệt ở một bên vỗ ngực trấn an nàng:

"Sư tỷ yên tâm, với tửu lượng của Tiểu Sắt đa số bọn họ đều không sánh kịp. Người ta thường nói, nghìn chén không say."

Diệp Nhược Y trên mặt tràn đầy ý cười, chỉ có tiểu tử ngốc nghếch này nhà nàng cái gì cũng không biết mà thôi.

............

Yến tiệc còn chưa muộn lắm, Tư Không Trường Phong hãy còn tỉnh táo, nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, kẻ mà chính mình đã chuốc say đến tám phần, liền cảm thấy có chút thành tựu.

"Đại sư huynh của ta là Tửu Tiên, ngươi làm sao so được với ta."

Tư Không Trường Phong đang kiêu ngạo liền bị Thiên Lạc mắng:

"Cha, hắn ban ngày bị người đánh, ban đêm bị người chuốc say, ngày mai hắn phải ra trận rồi."

Tư Không Trường Phong lúc này mới cảm thấy khí thế dâng trào, thẳng lưng nói: "Chính vì ngày mai hắn đi nên đêm nay ta phải chuốc say hắn, đừng... Thiên Lạc, con không hiểu đâu."

"Con không hiểu cái gì? Cha, xin đừng gây rắc rối nữa."

Thiên Lạc phớt lờ ông, đỡ lấy Tiêu Sắt, kẻ đã ngà ngà say rời đi. Tư Không Trường Phong nhìn bóng lưng hai người, vỗ ngực, thắc mắc tại sao con gái mình còn chưa gả đã hướng khuỷu tay ra ngoài rồi.

Sự rèn giũa mà Tiêu Sắt có được suốt những năm qua ở trong cung không cho phép hắn mất bình tĩnh, ngay cả khi say, mặt hắn cũng chỉ hơi đỏ, trông cũng sẽ ngốc nghếch và dễ thương hơn bình thường một chút.

Thiên Lạc đỡ hắn lên giường, lấy khăn lau mặt cho hắn. Nàng xoay người muốn xuống bếp lấy canh giải rượu cho hắn. Tiêu Sắt đột nhiên vươn tay ra bắt lấy tay Thiên Lạc khiến nàng ngã vào trong ngực hắn.

Hai người nhìn nhau thật lâu, hơi rượu phả vào mặt khiến ý thức của Thiên Lạc dần trở nên mơ hồ. Hắn nhân cơ hội tiến đến hôn lên môi nàng. Hai người hôn nhau, cảm nhận nhịp tim không ngừng tăng của đối phương.

Nụ hôn kiểu này không giống nụ hôn trên khóe môi trước đây, không hề vội vàng mà chậm rãi, táo bạo hơn tưởng tượng của Thiên Lạc. Thật ra lần đó Tiêu Sắt, kẻ chỉ mới đọc qua sách vở, chứ chưa từng thực chiến, ngại ngùng đến mức muốn chạy trốn, lại luôn tỏ ra bình tĩnh trước mặt nàng. Nhưng lần này thì khác, hắn có chút men say..

Khi Tiêu Sắt dùng chiếc lưỡi tinh ranh của hắn tách hai cánh môi Thiên Lạc ra, chuẩn bị tiến vào, nàng lại vô thức muốn chạy trốn.

"Ta đã nấu canh giải rượu, ta...ta đi lấy..."

Thiên Lạc chưa kịp nói hết, Tiêu Sắt đã trìu mến nhìn nàng:

"Ta biết muội đang nghĩ gì. Muội đã nghe Tiêu Sùng nói gì à?"

Ý định của Tư Không Thiên Lạc đã bị Tiêu Sắt vạch trần, nàng ngại ngùng đẩy mạnh hắn, nhưng lại nghĩ ta sợ hắn chắc.

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Sắt, Thiên Lạc cũng không hề thua kém, nhìn chằm chằm hắn mà nói:

"Bạch Vương điện hạ nói cho ta biết, Tiên hoàng hối hận chính là không thể nhìn thấy huynh thành thân sinh con. Cũng không biết khi nào huynh sẽ trở về. Ta nghĩ điều ta có thể làm không chỉ có tiễn biệt huynh mà thôi. Nếu huynh không thể quay lại, ta có thể cho huynh...ừm, một đứa con cũng tốt."

Thiên Lạc nói xong cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sắt, hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Tiêu Sắt bật cười phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

Nhìn thấy hắn cười, Thiên Lạc lại càng không vui.

"Huynh lại cười nhạo ta, lần nào cũng là ta chủ động nhắc đến chuyện đó. Rõ ràng trong sách đều nói, người chủ động phải là nam nhân."

Tiêu Sắt giống như đã nghe được điều gì đó mới mẻ, hắn tiến lại gần cô nương đang giận dỗi kia, trêu chọc:

"Muội đọc loại sách nào? Đây là lý do muội ngăn ta uống rượu à? Muội đã học được gì từ cuốn sách đó vậy?"

Tư Không Thiên Lạc thấy khuôn mặt mình nóng bừng, nàng muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Một lúc lâu sau đó nàng mới nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của hắn. Thiên Lạc nắm lấy vạt áo Tiêu Sắt nói:

"Là ta không hiểu biết bằng huynh, được chưa? Nhược Y tỷ tỷ nói với ta năm đó huynh đối với tất cả các tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc đều không để vào mắt, bây giờ ta thực sự không tin đấy."

Tiêu Sắc sắc mặt đờ đẫn sau đó mỉm cười ôm lấy eo Thiên Lạc nói: "Ta biết một chút đó. Nếu muội không tin, giờ chúng ta thử luôn là muội sẽ biết thôi."

Thiên Lạc có chút bất ngờ, nàng biết đây chính là điều mình mong muốn, nhưng nước mắt lại cứ thế không tự chủ mà rơi vào ngay lúc này.

Tiêu Sắt xoa xoa tấm lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi, như đang nói với nàng, lại như đang nói với chính mình:

"Chờ ta, rất nhanh thôi, ta nhất định sẽ trở về."

Tiêu Sắt mặc dù trong lòng đang vui sướng tột độ nhưng hắn nghĩ đến nếu hắn mà để lại cho Thiên Lạc một đứa con rồi đi, Tư Không Trường Phong nhất định sẽ băm hắn ra thành từng mảnh.

Hoặc có thể lúc ấy hắn cũng chẳng còn để mà thấy cảnh này..

Sống chết trong các trận chiến là điều không ai lường trước được, đây quả thực là chuyện thường tình của nhà binh.

............

Vào ngày xuất chinh, hai mươi vạn quân giương cao lá cờ thần điểu Đại Phong của hoàng tộc Tiêu thị , dẫn đầu là Tiêu Sắt, từ cổng Thiên Khải tiến về phía Nam.

Có bóng dáng đứng trên cổng thành lặng nhìn đoàn quân đi xa.

Cầu mong người trở về an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro