Giận dỗi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu viện Kiếm Tâm trủng được bày trí mang đậm nét đặc trưng của Giang Nam, núi giả đài đình đan xen, cây cối um tùm tươi tốt lại có cả hồ trước trong xanh. Cảnh vật hữu tình trước mắt không khác gì một bức tranh. Lôi Vô Kiệt ngồi trong đình Trường Kiếm, từ mâm hoa quả chọn ra quả lê mùa thu to và mọng nước nhất, cẩn thận gọt vỏ rồi cắt một miếng nhỏ đưa đến trước mặt Diệp Nhược Y, trên mặt là nụ cười ngây ngô, ý bảo nàng há miệng để hắn đút: "Nhược Y, a~"

Diệp Nhược Y đưa bàn tay trắng hồng đấm hắn vài cái, nàng dĩ nhiên đánh không lại tên tiểu tử này, đành phải xấu hổ cau mày, mở miệng nhận lấy miếng lê từ Lôi Vô Kiệt.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một loạt âm thanh "cạch", "răng rắc", "đùng" như một cơn gió mạnh mẽ, lập tức xua tan bầu đi không khí đầy ám muội kia.

Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Tư Không Thiên Lạc cách đó không xa. Chỉ thấy nàng đứng bên hồ, quay đầu lại, vặn vẹo khớp xương, hoạt động toàn thân gân cốt. Âm thanh phát ra khiến người ta hiểu nhầm Tư Không Thiên Lạc đang chuẩn bị cùng người nào đó tỉ võ, là kiểu ta ngươi đao đao kiếm kiếm quyết chiến, không chết không ngừng.

"Sư tỷ, tỷ muốn giết ai cứ việc nói thẳng." Lôi Vô Kiệt ôm quyền hướng về phía nàng.

Tư Không Thiên Lạc quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, cố gắng nhịn cười: "Các ngươi tiếp tục, ta chuẩn bị câu cá thôi, tu thân dưỡng tính ấy mà."

Lôi Vô Kiệt căn bản không tin, ở Kiếm Tâm trủng đến nha hoàn quét rác còn biết, nửa tháng trước sư tỷ của hắn cùng Tiêu Sắt ở Tuyết Lạc sơn trang cãi nhau một trận to. Vừa vặn hắn cùng Diệp Nhược Y lúc đó cùng đến Kiếm Tâm trủng mừng thọ ông ngoại Lý Tố Vương.

Tư Không Thiên Lạc giận dỗi rời đi, đơn thương độc mã đêm tối lên đường đuổi theo tới đây, lôi kéo Diệp Nhược Y cùng ăn cùng ngủ không buông tay, cực kỳ ảnh hưởng đến không gian riêng tư của bọn hắn.

Tiêu Sắt nháy mắt đã gửi tới một phong thư, bảo Lôi Vô Kiệt chăm sóc tốt tâm tình của Tư Không Thiên Lạc, nếu nàng muốn mắng người, hắn có thể cùng nàng mắng.

Nhưng Lôi Vô Kiệt lửa giận bừng bừng đã chuẩn bị sẵn cả một sớ dài mắng chửi Tiêu Sắt rồi. Tư Không Thiên Lạc từ chối tiết lộ chi tiết cuộc cãi vã của bọn họ, ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại hờn dỗi. Lôi Vô Kiệt không biết làm sao an nủi nàng, đành phải lảng đi, cười hề hề chọc cho nàng vui: "Ha ha ha ha ta xem sư tỷ là chuẩn bị đem cá trong hồ giếc hết, đêm nay có cá hấp để ăn rồi!"

"Ngươi hôm nay lại ngứa đòn có phải hay không!!" Tư Không Thiên Lạc không biết bị động vào cái vảy ngược nào, đột nhiên tức giận, ngay sau đó vươn tay chém vào không khí. Ngân Nguyệt thương trên đất nháy mắt nảy lên, quay mấy cái qua lại trên không trung rồi bay đến nằm trong tay nàng. Nàng cầm thương vẽ một đóa thập tự xinh đẹp sau đó mũi thương chỉ thẳng vào Lôi Vô Kiệt: "Nào, đến đây, xem hiện tại ai lợi hại hơn."

"Thiên Lạc, tâm tình muội vẫn còn không tốt sao?" Diệp Nhược Y biết đây là lúc mình nên tới hòa giải, liền đẩy Lôi Vô Kiệt mấy cái ra hiệu cho hắn ta im lặng. Nàng đứng dậy đi đến chỗ Tư Không Thiên Lạc dịu dàng đem trường thương ấn xuống, nhẹ nhàng nói: "Muội xem, ta và Lôi Vô Kiệt ở đây cũng được một khoảng thời gian rồi, chúng ta phải sớm quay lại Tuyết Lạc sơn trang thôi, muội có dự tính gì không?"

"Nhược Y, ta và Tiêu Sắt kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa." Tư Không Thiên Lạc nghiến răng nghiến lợi khi nói đến hai từ 'Tiêu Sắt', nàng đem trường thương thu hồi ra phía sau lưng, ngực vẫn là tức giận đến phập phồng không ngừng.

Diệp Nhược Y kéo nàng ngồi trở lại đình, tận tình mà khuyên bảo: "Nhưng ta không muốn rời xa muội. Chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết, không bằng muội kể cho ta nghe xem."

Tư Không Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng: "Bổn tiểu thư chỉ là một nữ nhân phàm tục, tầm thường tự nhiên không so được với những mỹ nữ như hoa như ngọc trong cung."

Lôi Vô Kiệt đang uống trà suýt chút nữa phun ra ngoài, nhìn không ra cái tên Tiêu Sắt này ngày thường trong mắt không có nổi một sợi phong nguyệt, tay áo không dính được nửa điểm phấn hồng, ngoại trừ Tư Không Thiên Lạc ra còn có thể có ai khác chứ.

Trước đây những cuộc cãi vã của bọn họ nhiều nhất cũng hòa giải trong vòng nửa ngày. Mỗi lần như vậy Tiêu Sắt lại cố tình tỏ vẻ yếu thế trước mặt Tư Không Thiên Lạc, nàng cũng thuận thế mà nhường nhịn hắn một chút.

Mà lúc này đây, nàng giận dỗi chạy tới xa như vậy, ủy khuất đến như vậy mà không nói, mới thật sự đáng sợ.

Tư Không Thiên Lạc sợ mình nhìn thấy khoảng cách khó có thể vượt qua đó, khoảng cách vô hình mà nàng vẫn luôn cảm nhận được giữa mình và Tiêu Sắt.

Nửa tháng trước, một sáng sớm, Tư Không Thiên Lạc đang luyện thương trong sân như thường lệ liền nhìn thấy Tiêu Sắt khoác một thân áo choàng lông hạc vội vã lướt qua mình, có vẻ hắn chuẩn bị ra ngoài.

"Huynh hôm nay thức dậy sớm như vậy tính đi đâu?" Tư Không Thiên Lạc dùng trường thương chặn trước mặt Tiêu Sắt.

"Đi lấy một thứ đồ tốt, có điều hơi xa, giờ Tuất sẽ về, chờ ta về cùng ăn cơm chiều." Tiêu Sắt ỷ vào khinh công mình đã vào cảnh giới Thần Du, khóe miệng cong lên châm chọc "Muội có đi theo cũng không đuổi kịp được ta đâu, vẫn là ngoan ngoan ở lại giữ nhà đi."

"Ngoan ngoãn, ở lại, giữ...giữ nhà? Tiêu Sắt khốn khiếp, ta lại không phải chó, ta sẽ không theo ngươi, càng sẽ không giữ nhà!!!" Khi Tư Không Thiên Lạc nhận ra ý tứ của hắn, Tiêu Sắt đã sớm một bước trên mây biến mất không dấu vết.

Dù có nói thế nào thì Tư Không Thiên Lạc cũng không thể thắng được hắn, nàng cảm thấy hắn chính là khắc tinh của mình.

Nàng sờ sờ cái bụng nhỏ đang kêu ọc ọc vì đói của mình, cùng người ta đấu khẩu thật đúng là hao tổn sức lực, liền hướng phòng bếp mà đi, tìm mấy cái bánh bao chay để gặm.

Còn chưa bước vào cửa biếp, nàng đã nghe thấy mấy tên tiểu nhị ở trong ríu rít tám chuyện.

"Này cá chép đương nhiên phải hấp, mề ngỗng vẫn là xào đi, hương vị đó nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi."

"Ngươi nói ông chủ thường ngày keo kiệt như vậy mà hôm nay kêu người làm chúng ta mua nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt như vậy, là ý gì?"

"Này ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, ngươi nói ông chủ lười nhác như vậy người sáng sớm liền bí mật ra cửa, muốn như thế nào?"

Bọn tiểu nhị nhìn nhau cười, như thể hiểu hết mọi chuyện.

"Diệp tiểu thư nói, năm ngoái Tư Không thành chủ cho ông chủ biết chỗ chôn rượu."

"Rượu được chôn nhất định là Nữ Nhi Hồng, theo tục lệ của Bắc Ly, nữ nhi khi xuất giá sẽ đào lên uống."

"Xem ra ông chủ chúng ta là đi đào rượu cho Tư Không cô nương, rượu ngon xứng với đồ ăn ngon, lại thừa dịp ba phần men say nói mấy câu yêu đương, chậc chậc, đây là sắp hỏi cưới bà chủ đây."

"Hay quá, ông chủ cùng bà chủ chuẩn bị thành thân, chúng ta tối nay có lộc ăn rồi."

Tư Không Thiên Lạc ở ngoài cửa nghe được toàn bộ câu chuyện, càng nghe càng xấu hổ, nghe đến hai chữ "thành thân" lập tức che lại hai gò má đỏ ửng, cảm giác nóng rát lan đến tận bên tai.

Cái quái gì đây, ăn bánh bao thôi mà cũng nghe được bí mật lớn như vậy.

Đã là cầu thân...... vậy thì cũng không cần chấp nhặt với hắn nữa.

Tư Không Thiên Lạc vì không muốn chính mình lại nghe được càng nhiều "bất ngờ" nữa, liền giơ tay mở cửa mà vào, cố gắng kìm nén nụ cười trên môi, giả vờ kỳ quái mà chu cái miệng nhỏ: "Lại ở đây tám chuyện. Chỉ nói không làm, các ngươi cứ chờ ông chủ các ngươi trở về uống gió Tây Bắc đi, vẫn là để bổn cô nương tới nấu ăn!"

Bọn tiểu nhị đã quá quen với tài nấu nướng "ăn được là được" của Tư Không Thiên Lạc, liền tranh nhau qua giành lấy. Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng thành công ngăn cản nàng ta đem phòng bếp đi "đốt".

Sau khi Tư Không Thiên Lạc bày trí bát đĩa lên bàn liền vô cùng cao hứng ngồi bên cửa sổ quán trọ đánh một giấc, chờ người nào đó về ăn cơm.

Lúc này gió thu còn chưa thổi mạnh, mang theo chút mát mẻ, thổi vào khuôn mặt đang nóng bừng bừng của Tư Không Thiên Lạc, nàng tựa hồ có chút lâng lâng.

Cánh cửa gỗ quán trọ đột nhiên bị mở ra. Tư Không Thiên Lạc vui vẻ nhìn sang, nhưng người tới lại không phải Tiêu Sắt.

Bọn tiểu nhị linh cảm sắp có nguy cơ ập đến, liền thức thời mà trốn vào sau quầy lễ tân, trộm quan sát vị khách vừa tới kia.

Đó là hai nữ tử mặc váy trắng thêu hoa, nhìn qua không quá 30 tuổi, tướng mạo tuyệt đẹp, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tỉ mỉ. Từng cái cau mày, từng bước đi đều uyển chuyển duyên dáng động lòng người, hoàn toàn không giống những cô nương hành tẩu giang hồ.

Mà Tư Không Thiên Lạc so với bọn họ lại hoàn toàn khác biệt, vẻ ngoài không nói đi, khí chất phóng khoáng, trong tay là trường, anh khí phi dương, thuần túy không tì vết, lại thêm vài phần hoang dã, bá đạo.

Bọn tiểu nhị cảm thấy, vẫn là bà chủ nhà mình đẹp hơn nhiều.

Một trong hai người bọn họ nhìn bàn đồ ăn không khỏi thở dài: "Đáng tiếc, nếu hấp bằng nước suối Liên Sinh ở núi Thu Liên thì chắc chắn cá sẽ tươi ngon hơn. Còn những món ăn khác thì lại càng..."

Tư Không Thiên Lạc vốn đang cảm thấy không thể hiểu được, nghe xong lời này trong lòng không khỏi tức giận. Nàng từ trước đến nay kiêu ngạo, đang muốn cho họ một bài học, liền thấy nữ tử còn lại có chút trầm ổn hướng Tư Không Thiên Lạc hành lễ, thần sắc tự nhiên: "Tham kiến Tư Không cô nương, nô tỳ là người trong cung, từ Thiên Khải đến đây cầu kiến Vĩnh An vương điện hạ."

"Các ngươi tìm Tiêu Sắt có chuyện gì?" Tư Không Thiên Lạc tuy rằng trong lòng còn tức giận, nhưng vừa nghe là trong cung người tới, liền không dám hành động lỗ mãng.

Trong suy nghĩ của Tư Không Thiên Lạc, bất cứ ai ở trong hoàng thất Thiên Khải đều là 'nhà mẹ đẻ' của Tiêu Sắt.

"Đương nhiên là cùng Vĩnh An vương điện hạ phân ưu." Nàng ta đáp.

"Phân ưu? Tiêu Sắt thì có thể có cái gì ưu, ở cạnh ta mỗi ngày hắn đều vui vẻ vô cùng!"

"Hầu hạ điện hạ là bổn phận của nô tỳ, điện hạ thận trọng như vậy, người có ưu phiền, Tư Không cô nương tự nhiên cũng không thể hiểu hết được." cung nữ vừa mới châm biếm mấy món ăn trên bàn không nhìn được hành vi lỗ mãng của Tư Không Thiên Lạc liền đáp trả, lời nói mang đầy ý vị.

Bọn tiểu nhị đã run nhong nhóc ở góc tường, sợ cái bầu không khí giương cung bạt kiếm này lan đến chính mình.

Lại gì nữa đây, Tư Không Thiên Lạc sắp nổ tung rồi: "Ta và Tiêu Sắt quen biết bốn năm, ta không hiểu chẳng lẽ các ngươi hiểu?"

"Tư Không cô nương, điện hạ từ nhỏ đã biết chúng ta. Mặc dù hôm nay tới đây tuy không giúp được gì nhiều, nhưng cũng không đến mức vô dụng."

"Về phần phân ưu cái gì, chính đương kim thánh thượng ban xuống mật chỉ, thật sự không thể nói cho cô nương."

Tư Không Thiên Lạc vô cùng tức giận, cười lạnh một tiếng cầm lấy trường thương, không cần nhiều lời, dùng võ công nói chuyện. Tiêu Sắt trước nay chưa từng nói với nàng hắn cùng người trong cung vẫn có liên lạc, ai có thể biết hai vị trước mắt này không phải bọn bịp bợm giang hồ chứ. Tư Không Thiên Lạc vung thương, liền chuẩn bị đem 'nhà mẹ đẻ' hắn đuổi ra khỏi nhà.

Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Tiêu Sắt vừa lúc đẩy cửa bước vào, bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh sợ, lại nhìn vào góc tường, bọn tiểu nhị đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.

"Thiên Lạc dừng tay!" Tiêu Sắt ôm một chiếc bình gốm, không kịp đặt thứ mình đang cầm xuống, vội vàng lao tới chắn giữa trung tâm nơi hai luồng điện từ ánh mắt nữ nhân đang giao nhau mãnh liệt. Hắn hướng về phía Tư Không Thiên Lạc cẩn thận giải thích, "Đây là hai vị người quen trong cung, ta nhận ra, nhất định là có việc tìm ta."

Hai cung nhân lập tức cung kính hành lễ với Tiêu Sắt.

"Huynh nhận ra mà không nói cho ta biết," Tư Không Thiên Lạc tuy thu hồi thương, giọng điệu lại không hề dịu đi chút nào, "Ta đương nhiên...... hôm nay mới biết huynh còn có hai vị 'tri kỷ' đấy."

Tiêu Sắt không biết hai cung nữ này cùng nàng nói gì đó mới sinh ra hiểu lầm, lại cũng ý thức được sự tình không ổn.

"Bọn họ thì tính là tri kỷ gì, chỉ là hai cung nữ mà thôi, xem ra các nàng còn chưa hiểu quy tắc, cần phải dạy dỗ. Hoàng huynh cũng thật là, cũng không thông báo trước cho ta một tiếng," Tiêu Sắt cảm thấy mình lúc trước đại chiến Lạc Thanh Dương cũng không căng thẳng bằng hiện tại.

Hắn khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, quyết định chọn kế "Dương Đông kích Tây" nhất chiêu chế địch. Hắn nhắc tới bình gốm trong tay, ngữ khí lấy lòng, "Thiên Lạc, muội đoán ta hôm nay đem gì về, buổi sáng không nói cho muội biết là để tạo cho muội bất ngờ."

"Cái gì." Tư Không Thiên Lạc sắc mặt âm trầm cau mày, lại nhịn không được tò mò Tiêu Sắt có phải thật sự lấy về Nữ Nhi Hồng hay không.

"Muội xem, đây chính là nước suối Liên Sinh của núi Thu Liên, muội còn nhớ ta đã nói không? Nước này dùng để pha trà, nấu cháo, hấp cá......"

"Đủ rồi!" Tư Không Thiên Lạc khẽ quát một tiếng ngắt lời hắn, hai chữ này khoảnh khắc ấy hóa thành một khối đá nặng cả trăm ký đập vào tứ chi xương cốt Tiêu Sắt. Hắn bị ép tới không thể động đậy, chỉ cau mày, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía nàng.

Tư Không Thiên Lạc chưa bao giờ nghĩ đến sự khác biệt về địa vị lẫn thói quen của nàng và Tiêu Sắt. Họ chỉ mới quen biết nhau được bốn năm, cộng thêm một năm kể từ loạn Thiên Khải kết thúc, hắn chưa bao giờ trực tiếp thổ lộ tình cảm với nàng, cũng chưa từng hứa hẹn sẽ cưới nàng.

Lôi Vô Kiệt hận không thể ngày ngày cùng Diệp Nhược Y bày tỏ, Thiên Nữ Nhuỵ tỷ tỷ cũng cùng đại sư huynh sinh một bé gái ba tháng trước.

Hai người cùng nhau đi khắp nơi, như hình với bóng, tưởng chừng không thể tách rời, mỗi ngày đều ồn ào cười đùa, đem chút tâm ý sâu thẳm bỏ lại phía sau.

"Tiêu Sắt, huynh phong nhã trác tuyệt tai thính mắt tinh, ra trận giết địch hạ bình định loạn, chỉ cần huynh muốn liền có thể nắm giữ toàn bộ thiên hạ," Tư Không Thiên Lạc mới vừa rồi thần sắc còn tức giận tận trời, giờ đây đã chuyển hướng qua một vẻ đầy ưu thương, Tiêu Sắt chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Nàng cúi đầu, gằn từng chữ một mà thổ lộ tiếng lòng, "Ta Tư Không Thiên Lạc đương nhiên không xứng với huynh."

Tiêu Sắt đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mát, lại giống như sắp bị bỏ rơi, nhất thời nói năng lộn xộn: "Thiên Lạc, muội nói gì vậy, đương nhiên là không phải..."

"Ta ở không nổi nữa, huynh tránh ra." Tư Không Thiên Lạc hiếm khi nói với hắn những lời lạnh lùng như vậy, hắn đương nhiên rất hoảng sợ. Nhưng cho dù hôm nay hắn có mở miệng khuyên nàng ở lại thì nàng cũng nhất định không đáp ứng.

Tiêu Sắt đương nhiên không muốn cho nàng đi nhưng hiện nay cục diện rõ ràng là do có người ở Thiên Khải giở trò bẩn thỉu. Hắn biết có nói nhiều cũng vô ích, vì vậy tốt hơn hết là để nàng thư giãn.

"Vậy muội bình tĩnh trước, ta sẽ sớm giải thích với muội." Tiêu Sắt lộ ra một tia rối rắm, sau đó liền bước sang một bên, nhìn Tư Không Thiên Lạc cưỡi ngựa rời đi không thèm quay đầu lại.

Trước khi gặp Tư Không Thiên Lạc, kỳ thật Tiêu Sắt chưa bao giờ nghĩ tới việc có dính dáng gì đến bất cứ cô nương nào. Hắn đã sớm biết mình có phần vụng về trong tình yêu nam nữ, có khi còn không bằng Lôi Vô Kiệt đã thành thạo Văn Lai Tuyết kia. Chỉ là hắn tự hào hắn thông minh một đời, lại không muốn thừa nhận khi đối mặt với nàng cũng sẽ có những lúc bối rối.

Mãi đến khi bóng dáng Tư Không Thiên Lạc đã khuất xa, Tiêu Sắt mới thu hồi vẻ mặt lo lắng, đá văng cái ghế ngồi xuống, cầm đôi đũa bắt đầu gắp đồ ăn.

Hai cung nữ vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, dựa theo quy củ Tiêu Sắt không cho các nàng đứng lên nói chuyện, các nàng đành phải cúi người im lặng.

"Hai kẻ ngồi xổm góc tường đằng kia, lại đây ăn cơm." Giọng điệu Tiêu Sắt vẫn như bình thường, không có chút gì mặn mà.

Bọn tiểu nhị lúc này mới dám tung ta tung tăng mà thò ra, lúc này bọn họ mới biết Tiêu Sắt – kẻ một văn tiền cũng không chịu bỏ ra này hóa ra lại chính là Vĩnh An vương danh chấn thiên hạ, loại kịch bản này mấy kẻ viết thoại bản cũng không dám viết như thế.

Tối nay được chứng kiến một màn kịch lớn như vậy, không biết là may mắn hay xui xẻo. Vì thế hai người bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tối nay chỉ ăn cơm không nói lời nào.

"Các ngươi muốn về bẩm báo hắn có phải không," Tiêu Sắt ăn thêm vài miếng nhưng trong lòng oán hận không kìm nén được, càng nghĩ càng phiền. Hắn đột nhiên bóp nát cái ly ngọc màu trắng trên bàn, mảnh ly rơi xuống đất, âm thanh phát ra đầy thanh thúy,"Tiêu Sùng lại có chuyện cười để nghe rồi."

Hai cung nữ sợ tới mức hai chân phát run, lập tức quỳ xuống. Bọn họ là thị nữ của Tiêu Sùng từ khi hắn còn là Bạch vương, cũng dường như chứng kiến Tiêu Sở Hà lớn lên. Lục hoàng tử là người lạnh nhạt xa cách nhất nhưng cũng hiếm khi thấy hắn mất bình tĩnh.

"Là ý của Thánh thượng bảo chúng nô tỳ có thể làm khó dễ Tư Không tiểu thư một chút. Dù sao thì nàng ấy cũng sắp gả cho điện hạ, Thánh thượng muốn đích thân chủ trì hôn lễ, mở tiệc chiêu đãi thiên hạ, chuẩn bị cho điện hạ một hôn lễ long trọng nhất." cung nữ hai tay dâng lên thánh chỉ, giọng điệu khẩn thiết, "Tư Không tiểu thư nếu muốn tiếp đãi các vị khách quý, tất nhiên phải học một số quy tắc, không thể giống ngày thường hành sự tùy ý."

"Học cái rắm, ta cùng Thiên Lạc thành thân cần hắn xử lý chắc? Tiêu Sùng có phải là rảnh rỗi quá mức, làm hoàng đế cũng không quên chỉnh ta." Tiêu Sắt giơ tay một luồng chân khí đưa cuộn thánh chỉ bay vào tay hắn.

Quả nhiên là thánh chỉ ban hôn, Tiêu Sắt hận không thể xé ngay cuộn vải rách này, còn không phải chỉ là năm trước bởi vì muốn cùng Thiên Lạc về Tuyết Nguyệt thành nên không trở về Thiên Khải ăn Tết thôi sao, Tiêu Sùng nhỏ nhen đến vậy à. Biết rõ hắn và Thiên Lạc phiền nhất loại giao tiếp xã hội này, còn một hai phải tứ hôn nhanh như vậy, vị huynh trưởng này vì thể diện hoàng thất mà chuyện gì cũng làm được.


Tiêu Sắt quả thật chỉ muốn chỉ vào mũi đương kim hoàng đế mà mắng chửi: "Tiêu Sùng à Tiêu Sùng, ngươi lần này hại ta thảm rồi."


Tư Không Thiên Lạc đem chuyện cãi nhau với Tiêu Sắt thêm mắm dặm muối, tăng thêm không ít chi tiết, chẳng hạn như Tiêu Sắt đau lòng cho hai cung nữ, lấy thân mình bảo vệ hai nàng phía sau, kể cho Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt tức giận đến trợn mắt há mồm: "Chẳng lẽ ta nhìn lầm Tiêu Sắt? Ăn trong chén nhìn trong nồi, nếu nói ra thật sự làm Nhị sư huynh như ta xấu mặt."

"Vô Kiệt, đừng tức giận. Theo những gì ta biết về Tiêu Sắt, hắn chắc chắn không phải người như vậy." Diệp Nhược Y dở khóc dở cười, vốn định lại nói vài câu, nhưng cảm thấy vẫn là Tiêu Sắt nên tự mình giải thích thôi, dù sao bọn họ cũng phải gặp mặt, nàng liền nắm tay Tư Không Thiên Lạc, trấn an "Thiên Lạc, Tiêu Sắt lần này nếu không thành thật xin lỗi, không chỉ có chúng ta không tha cho hắn, Tư Không thành chủ cũng không phải ăn chay."

Đang nói thì phía đông bắc lại thấy có Thiên Thành lệnh của Tuyết Nguyệt thành bắn lên, ban ngày trên bầu trời có mấy loại pháo hoa màu đỏ bắt mắt nở rộ.

Ba người nhìn nhau, bình tĩnh lại một chút, biết chậm trễ không được, lập tức vận khinh công hướng chỗ pháo hoa bắn lên chạy đến.

"Tư Không thành chủ gần đây võ công tiến bộ nhanh, đã đến Huyền Cảnh. Cô Kiếm tiên 5 ngày trước đến Tuyết Nguyệt thành khiêu chiến thành chủ, Tam thành chủ lỡ mất nửa chiêu, thậm chí hộc máu, bị nội thương nghiêm trọng." đệ tử phụ trách truyền lệnh chắp tay với Tư Không Thiên Lạc, "Thiên Thành lệnh liền truyền hai mươi phát, đại tiểu thư mau trở về thành thăm bệnh."

"Sao có thể như thế!" Tư Không Thiên Lạc trong lòng run rẩy, gấp đến độ sắc mặt biến sắc, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, thanh âm bắt đầu run rẩy, "Ta...... Ta lập tức xuất phát trở về thành."

Ba người lập tức từ biệt Lý Tố Vương, ra roi thúc ngựa chạy về Tuyết Nguyệt, màn trời chiếu đất, đi theo con đường hoang vu tới tận cổng thành.

Vừa vào thành liền thấy rất nhiều tài tử quý tộc ngoại thành xuất hiện, trang phục của các môn các phái làm Lôi Vô Kiệt hoa cả mắt, thậm chí còn có mấy người ăn mặc như Nam Quyết.

"Xem ra tin tức Tư Không thành chủ bị thương đã truyền khắp giang hồ nam bắc, nhiều đệ tử môn phái đến đây thăm bệnh như vậy, danh tiếng của ông ấy thật đúng là không tồi." Lôi Vô Kiệt không khỏi mà cảm thán.

"Đừng nhiều lời, đến thăm cha ta quan trọng hơn." Tư Không Thiên Lạc vẫn còn sợ hãi, không kịp suy nghĩ, hung hăng kẹp bụng ngựa lao nhanh như tia chớp. Lôi Vô Kiệt cùng Diệp Nhược Y thiếu chút nữa đuổi không kịp.

"Cha ——" Tư Không Thiên Lạc không kịp buộc lại con ngựa, liền sải bước chạy vọt vào nhà chính, lại thấy Tư Không Trường Phong ngồi ở ghế chủ vị nhàn nhã uống trà.

Tư Không Trường Phong có tật giật mình, không nghĩ Tư Không Thiên Lạc lại về nhanh như vậy, nhanh đến mức đệ tử gác cổng không kịp bẩm báo.

Mục đích đã đạt được, thôi cũng không sao.

Hắn lập tức "Ai da" một tiếng, run rẩy tay buông chén trà, làm bộ làm tịch mà ôm bụng: "Thiên Lạc về rồi, Vô Kiệt và Nhược Y cũng tới hả, Thiên Lạc, cha không sao, chỉ là bị lão Lạc làm cho bị thương một chút."

"Ồ. Chẳng trách cha lại khát nước như vậy, chỉ uống trà chứ không uống thuốc." một gáo nước lạnh trút xuống sự lo lắng của Tư Không Thiên Lạc, dù cho có ngây thơ đến đâu giờ phút này nàng cũng nhận ra cha nàng đang nói dối. Nàng cầm trường thương, hừ lạnh nói: "Trà này tốt thật, uống vào mặt cha ta trở nên hồng hào sáng bóng ngay."

Diệp Nhược Y che miệng cười: "Ngài với Cô kiếm tiên đều thay đổi xưng hô, xem ra Tư Không thành chủ cùng Lạc tiền bối rất hợp nhau."

Lôi Vô Kiệt mặt đầy tiếc hận: "Tam thành chủ, vậy ngài rốt cuộc đánh có thắng Cô kiếm tiên không, cho ta biết một tiếng, biết trước ta đã đích thân tới hiện trường cổ vũ cho ngài, quá thương tâm."

"Tiểu tử thúi, ngươi đây là cổ vũ cho ta sao? Rõ ràng ngươi muốn thấy ta bại trận." Tư Không Trường Phong tức giận mà liếc hắn một cái.

"Ta cùng lão Lạc...... Lạc Thanh Dương vì không muốn làm tổn hại nhà cửa cùng cây cối xung quanh, liền chạy đến nơi vắng vẻ cách xa trăm dặm mà tỉ thí. Vừa rồi thi đấu ta không có thua, kết thúc chúng ta hòa nhau," Tư Không Trường Phong vuốt râu đắc ý, "Đánh xong còn cùng nhau thưởng trà, đem lời trong lòng nói ra, hắn cũng là một người tính tình ôn hòa. Lần sau tái đấu các ngươi có thể đến xem, ta nhất định thắng ha ha."

Tư Không Trường Phong đang cười vui vẻ đột nhiên cảm nhận được vẻ mặt hung dữ cùng ánh mắt đáng sợ của Tư Không Thiên Lạc, giọng cười liền nhỏ dần cuối cùng chỉ còn lại mấy tiếng cười gượng.

Tư Không Thiên Lạc tức giận đến dậm chân, bĩu môi: "Cha người không có việc gì là tốt rồi, nhưng người không tiếc dùng hai mươi phát Thiên Thành lệnh gạt ta trở về, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Khụ khụ, cha già rồi, Thiên Lạc, con cũng biết lần trước tỷ võ kén rể không thể tìm được rể hiền, ta thật sự tiếc nuối." Tư Không Trường Phong vẻ mặt trịnh trọng nói, "Ta biết con cùng Tiêu Sắt chậm chạp không có tiến triển gì, đó là do hắn ngu ngốc, con à, chúng ta đừng lãng phí thời gian với hắn, ta đã nhờ Bách Hiểu Đường lấy danh nghĩa của ta mà phát thiệp mời, mời nam sinh các tông phái muốn cưới con tới Tuyết Nguyệt thành luận võ chiêu thân."

Tư Không Thiên Lạc hít sâu một hơi, sững sờ tại chỗ.

CÒN TIẾP...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro