Giận dỗi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lại nữa sao?” Tư Không Thiên Lạc hạ giọng, cố nén bực bội.
“Quy tắc vẫn như lần trước, con rể của ta nhất định phải đánh bại tất cả những người dự thi, cuối cùng còn phải đánh bại được con, haha.” Tư Không Trường Phong cũng đã sớm nghĩ ra cả lý do thoái thác, tươi cười nịnh nọt, “Thiên Lạc con yên tâm, nếu đến lúc đó con không thích hắn, cho dù cha có xấu cái mặt già này cũng sẽ đổi ý, ngay tại chỗ nhận hắn làm đồ đệ, hoặc là cứ coi hắn ta như khách quý, rượu ngon bí tịch, hắn muốn cái gì ta liền đưa cái đó, con xem thế nào?”
Lôi Vô Kiệt đổ mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm lo lắng cho Tiêu Sắt. Tư Không Trường Phong đã nói đến như vậy sư tỷ làm sao có thể cự tuyệt?
Diệp Nhược Y khóe mắt hơi cong lên, nàng hiểu được ý tứ của Tư Không Trường Phong, nghiêng người nhỏ giọng nói với Tư Không Thiên Lạc: “Nếu như Tiêu Sắt biết chuyện này, hắn nhất định lòng nóng như lửa đốt chạy tới cầu xin muội tha thứ. Như vậy cũng tốt, cùng con gái Thương tiên tỉ thí mấy ai có thể giành phần thắng?”
Tư Không Thiên Lạc chỉ hận đấu không lại người cha già mà không đứng đắn kia của mình, nhưng lại cảm thấy Diệp Nhược Y nói cũng có lý, vì thế trong lòng khinh bỉ Tư Không Trường Phong một phen, miễn cưỡng gật đầu coi như đã đồng ý.
“Con ngày ngày chăm chỉ luyện tập thương thuật, còn đang lo tìm không được người luyện tập cùng. Cho nên lần này con phải sửa quy tắc” Tư Không Thiên Lạc trong lòng thầm suy tính lợi hại thiệt hơn, sau đó liền mau chóng hạ quyết định “Con muốn đích thân lên võ đài, nghênh chiến từng người một.”
“Tốt! Đúng là nữ nhi của ta! Vậy không cần đợi thêm nữa, mau thông báo cho các công tử thiếu hiệp trong thành, ngày mai giờ Thìn, tại võ đài Võ Ngọc Hiên sẽ tổ chức buổi tỉ võ chiêu thân!” Tư Không Trường Phong lập tức truyền lệnh cho các đệ tử nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị, như là sợ chậm một chút nàng sẽ đổi ý.
Rốt cuộc Tư Không Trường Phong cảm thấy có chút xấu hổ khi vẽ một vòng tròn lớn như vậy quanh con gái mình, ra vẻ ngây thơ nói: “Trang trí luôn hỷ đường, biết đâu con lại vừa mắt người ta luôn.”
Tư Không Trường Phong vẫy tay gọi hai nha hoàn lại, cười đến tương đương xán lạn: “Được rồi, mau dẫn đại tiểu thư của các ngươi đi tắm rửa, chải chuốt trang điểm một chút. Thiên Lạc ngày mai nhất định phải là cô nương xinh đẹp nhất.”
Tư Không Thiên Lạc còn chưa kịp phản ứng, hai “tiểu nha đầu” cơ bắp cuồn cuộn đã chạy đến bên cạnh, hai người mỗi người một bên ôm lấy cánh tay nàng, lại rất có lễ phép đem nàng cùng với Ngân Nguyệt thương kéo đi.
Tư Không Thiên Lạc: “……”

Nàng bị ‘tra tấn’ suốt ba canh giờ, hết tắm bằng cánh hoa, xức tóc rồi lại thử quần áo mới, trở lại phòng ngủ mệt mỏi ngồi xuống ghế thì trăng đã lên đến đỉnh đầu, màn đêm mờ mịt u tối.
Thật đúng là không nên đồng ý với cha! Tư Không Thiên Lạc hối hận đến mức đập bàn trút giận. Nàng đường đường là một nữ trung hào kiệt, Thương tiên tương lai, thơm tho lộng lẫy như vậy làm chi.
“Tốt nhất là đừng làm hỏng cái bàn trong phòng muội”, cửa sổ thêu của phòng khách đột nhiên bị đẩy ra một tiếng “cạch”, một thân thanh y động tác mau lẹ, quang minh chính đại tay không đẩy cửa tiến vào, lại bình tĩnh ưu nhã mà phủi phủi ống tay áo, cứ như từ cửa chính bước vào, “nếu tức giận có thể trút lên ta.”
“Tiêu Sắt?!” Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc thốt lên, lông tơ trên người đã dựng đứng, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.
Sự xuất hiện của Tiêu Sắt quả thực cũng cao thâm khó đoán y như con người hắn.
Tiêu Sắt, kẻ mặt dày không biết xấu hổ bước vào phòng ngủ của tiểu cô nương, kỳ thật hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ là nhận được thiệp mời luận võ chiêu thân nào đó, tức giận xé nó thành từng mảnh rồi vội vã thúc ngựa lên đường tới Tuyết Nguyệt thành. Vốn định ngăn cản một phen, kết quả mới vừa vào thành đã nghe nói đại tiểu thư Tuyết Nguyệt nóng lòng muốn gả chồng, ngày mai sẽ tranh tài chiêu mộ lang quân.
Tư Không Thiên Lạc có thể sẽ không chịu gặp hắn, hắn đành phải dùng Đạp Vân bộ tránh khỏi tầm mắt của tất cả đệ tử thủ vệ, không có tiền đồ mà lẻn vào phòng nàng.
Lúc này Tiêu Sắt mới phát hiện, nơi ở của Tư Không Thiên Lạc khác hoàn toàn với phòng của nàng ở Tuyết Lạc sơn trang. Trên giường treo rèm gấm, bàn ghế đều được bọc đệm nhung, kệ gỗ quả lê xếp đầy những món đồ mà nàng thích từ khi còn nhỏ, tuy đều không phải là những món đồ đắt tiền: những con vật bằng đất sét đầy màu sắc, những cây thương nhỏ bằng gỗ hồng đào và rất nhiều loại đá có hình thù, màu sắc kì lạ.
Bọn họ đã du ngoạn khắp nơi, nhiều đến nỗi không có thời gian để sắp xếp lại những nơi dừng chân cho tử tế.
Đã đến lúc cần phải có một nơi gọi là ‘nhà’ chân chính.

“Nếu không phiền thì mời ta ngồi.” Tiêu Sắt nhàn nhã ngồi xuống, tự nhiên như ở nhà mình đưa tay lấy chiếc chén ngọc, lắc lắc ấm trà trên bàn rồi tự giót cho mình một tách, vẫn dùng giọng điệu lười nhác đó, “Muội vẫn khỏe chứ?”
“Bổn cô nương rất khỏe!” Tư Không Thiên Lạc trợn mắt nhìn hắn, tức giận khoanh tay, cau mày thật sâu, “Đêm khuya lại trèo cửa sổ vào phòng người khác, đây là lễ nghi của Vĩnh An vương đó sao?”
Tiêu Sắt ngước mắt lên, nhìn thấy nàng mái tóc đen dài, làn da mịn màng như tuyết, giống như một khối bạch ngọc trắng sứ. Lúc này bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút điểm hồng.
Hắn mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác, thất thần uống sạch trà trong chén.
“Ta sống ở ngoài đã lâu, sớm đã ném mấy cái quy củ vô dụng đó đi rồi.” Tiêu Sắt lập tức đáp lại nàng bằng nụ cười dè dặt, như thể suy nghĩ phảng phất vừa rồi chưa từng tồn tại.
Tư Không Thiên Lạc hếch cằm, không chút khách khí bắt đầu đuổi khách: “Ta mặc kệ, dù sao tên vương gia đáng ghét nhà người đi chỗ nào giương oai thì đi mau đi, ta không có tha thứ cho ngươi!”
Tiêu Sắt ở cùng với Tư Không Thiên Lạc bốn năm da mặt hắn đã sớm dày ba tấc, chỉ mỉm cười, hít sâu một hơi: “Hai vị cung nhân kia đã gần 40 rồi, chỉ là bảo dưỡng tốt nên nhìn có vẻ trẻ tuổi mà thôi. Tuy cũng đã nhìn ta lớn lên nhưng ta cùng mấy người Thiên Khải đó thực sự không có thân. Tiêu Sùng đáng chếc, một hai phải tứ hôn cho chúng ta, còn phái người trong cung đến dạy dỗ quy củ cho muội. Ta vốn không biết chuyện này, ta đã biết thư mắng hắn rồi. Là tại ta không hiểu tâm tình của muội, ta xin lỗi.”
Khóe miệng Tiêu Sắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt không rõ là ý gì, hắn cầm sợi tóc đen mềm mại trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa đến bên chóp mũi, ngửi mùi hương trên tóc nàng.
Hắn ngửi được một mùi hương hoa trà dễ chịu, thanh nhã lại ôn hoà hiền hậu, vượt xa mọi mùi hương hào nhoáng mà hắn đã từng ngửi qua.
“Tiêu…Tiêu Sắt, huynh đừng có mà xằng bậy, cẩn thận ta tiễn huynh gặp Diêm Vương luôn đấy.” Khuôn mặt Tư Không Thiên Lạc ửng hồng, nàng ấp úng nói mấy câu dọa nạt hắn nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.
Lúc này Tiêu Sắt chỉ thấy tim mình đập mạnh đến mức có thể nhảy ra từ cổ họng, đạp đổ hàng ‘phòng thủ’ mà hắn đã tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm, kịch liệt thúc giục hắn tiếp tục càn rỡ.
“Màu sắc rất đẹp.” Tiêu Sắt giơ tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của tiểu cô nương, sau đó nghiêm túc nín thở, ánh mắt dán chặt vào đôi môi mềm mại của nàng, không cần suy nghĩ xem tiếp theo nên ngậm chúng lại như thế nào, liền chậm rãi tiến gần nơi đó.
Vào lúc hai bên chuẩn bị tiếp xúc Tư Không Thiên Lạc rốt cuộc cũng phản ứng lại, hung hăng vung tay lên, ‘bốp’ một tiếng, lòng bàn tay của nàng đã tiếp xúc với khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Tiêu Sắt còn đang mơ hồ bị Tư Không Thiên Lạc đẩy ra xa, bao nhiêu ái muội vừa rồi cũng tan đi hết.
Tiêu Sắt: ???
“Nửa đêm nửa hôm trai đơn gái chiếc, nếu như ta ‘có’ rồi thì phải làm sao!!” chính Tư Không Thiên Lạc sau khi nói ra lời này cũng thẹn thùng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tiêu Sắt: ??????
Hôm nay lúc bị tắm rửa chải đầu, nàng đã nghe đám nha hoàn đỏ mặt nói về lễ thành  hôn, động phòng rồi cả sinh em bé nữa. Đám nha đầu này nội tâm đơn thuần, nào đã gả chồng đâu mà biết, cũng chỉ nghe người ta nói như vậy. Tư Không Thiên Lạc lại càng không biết, vào tai chữ được chữ không, ngây thơ nửa tin nửa ngờ.
Tiêu Sắt sửng sốt một hồi, sau đó cũng đã hiểu ra tám chín phần, liền đánh mắt đi chỗ khác cố nhịn cười. Nhưng lại thật sự nhịn không được, chỉ có thể đưa tay bụm chặt miệng, vẫn là nghẹn không được hắn đành phải đầu hàng tại chỗ, quay lưng về phía nàng phá lên cười: “Ha ha ha xin lỗi xin lỗi, ha ha ha ha”
“A a a huynh cười cái gì! Tiêu Sắt thối! Huynh lại ở đây cười nhạo bổn cô nương!” Tư Không Thiên Lạc thẹn quá hóa giận, tức muốn hộc máu mà đem hắn đuổi ra khỏi phòng, “Tên khốn, cút cho ta!”
Tiêu Sắt không chút phản kháng để nàng túm áo đuổi ra ngoài. Tư Không Thiên Lạc mặt ngượng ngùng đóng cửa lại nhưng tiếng cười vẫn không ngớt, hắn ở ngoài cười đến không dựng thẳng nổi eo.
“Còn cười! cười cho vỡ bụng nhà huynh đi!” tiếng Tư Không Thiên Lạc vọng từ trong phòng ra, hắn lúc này mới gần như ngừng cười.
Thật là…… quá đáng yêu.
“Thiên Lạc, ngủ ngon.” Tiêu Sắt nhỏ giọng, cúi đầu mỉm cười, sau đó thi triển khinh công, thành thạo mà bay lên mấy chục trượng, ra khỏi phủ thành chủ.


Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Lôi Vô Kiệt đã lôi kéo Diệp Nhược Y vào ăn sáng bên đường. Trên phố người đi ngày càng nhiều, đều là hướng về phía Võ Ngọc Đài mà đi, cho dù không vào được, đứng ngoài nghe ngóng cũng tốt rồi.
“Tiêu Sắt còn chưa tới sao? Hắn cũng bình tĩnh thật đấy.” Lôi Vô Kiệt một hơi uống sạch bát sữa đậu.
“Không hẳn, có người nào đó đã sớm không nhịn được rồi.” Diệp Nhược y nhìn về phía xa, chỉ thấy trên nóc cửa hàng góc phố kia, Tiêu Sắt một thân thanh y tung bay, ánh mắt đang nhìn về hướng đám người tụ tập ở dưới.

Hàng ghế cao nhất ở tầng hai Võ Ngọc Đài đương nhiên dành cho đám người Lôi Vô Kiệt. Tư Không Trường Phong đã sắp xếp cho hắn ngồi cùng Diệp Nhược Y ở bên trái còn ông thì ngồi ở ghế chủ vị, mỉm cười chào hỏi hàng dài các con cháu thế gia nối đuôi nhau tiến vào.
Tư Không Thiên Lạc một bên cầm thương đứng cạnh cha, kiểu tóc đuôi ngựa hoạt bát thường ngày hôm nay được tết lại bằng một bím tóc mới toanh, trên người một thân y phục tím, lại trông có vẻ uể oải chưa tỉnh ngủ.
Đều tại cái tên Tiêu Sắt khiến nàng đêm qua ngủ không ngon!
Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y chào hỏi Tư Không Thiên lạc rồi nắm tay nhau bước vào khu vực ghế ngồi tách biệt trên lầu, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã thấy Tiêu Sắt từ trên đỉnh lầu các bay vút xuống, thong thả ung dung ngồi xuống, chân bắt chéo như thể đến xem kịch.
“Ngươi đã tới từ sớm ở trên mái hiên chờ chúng ta tới rồi mới xuống có đúng không?” Diệp Nhược Y nho nhã lễ độ mà mỉm cười.
“Tiêu Sắt, ngươi cuối cùng cũng dám tới!” Lôi Vô Kiệt vô cùng kinh ngạc, cười cười ngồi vào bên cạnh hắn.
“Sao ta lại không dám tới.” Tiêu Sắt vẫn ngồi đó, hai tay ôm ra trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường.
Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng lên, thấp giọng nói với hắn: “Cho dù hôm nay ở đây có nhiều mỹ nam cường tráng như vậy, huynh đệ, lần này ta vẫn như cũ ủng hộ ngươi, sư tỷ nhất định sẽ chọn ngươi!”.
“Ai cần ngươi ủng hộ,” Tiêu Sắt bĩu môi tiếp tục giả vờ, từ đầu đến chân tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Ta mới không thèm xuống.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc kêu lên một tiếng “Này”, Diệp Nhược Y cười nhạo nói: “Như vậy rồi còn ra vẻ,  giả vờ nữa có ngày bị đánh.”
Một lúc sau, biển người đã lấp đầy Võ Ngọc Đài, khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Lại ước chừng qua nửa nén hương, phu thê Đường Liên – Thiên Nữ Nhụy cuối cùng cũng hấp tấp mà chạy tới. Đường Liên mang theo mấy bao hành lý, theo sau là một thân hồng y chói mắt của Thiên Nữ Nhụy. Nếu không phải nàng ôm trong tay một đứa bé vẫn còn quấn tã thì có lẽ không ít đệ tử ở đó cũng sẽ đi tới làm quen.
Lôi Vô Kiệt vội vàng tiến tới chào hỏi, kích động đến rơi nước mắt: “Đại sư huynh, Nhụy tỷ tỷ, còn có con gái nuôi đáng yêu của ta, ba tháng không gặp nhớ các ngươi muốn chết.”
Đường Liên cười ngây ngô vỗ vỗ vai Lôi Vô Kiệt, chắp tay: “Chúng ta cũng nhớ các ngươi! Ta cùng Nhuỵ từ Đường Môn vội vã lên đường, may mắn là không có chậm trễ.”
Sau khi thành thân Thiên Nữ Nhụy lại càng thêm vài phần xinh đẹp vũ mị, nàng nhoẻn miệng cười: “Thật sự là Đường Môn lão gia thích tiểu Hồng Hạm của chúng ta quá, cứ ôm không buông tay, nếu không hôm qua chúng ta đã có thể trở về~”
“Hồng Hạm, này, tiểu Hồng Hạm.” Lôi Vô Kiệt bắt đầu làm mặt quỷ, trêu chọc đứa nhỏ mũm mĩm trong lòng Thiên Nữ Nhụy.
“Ai là con gái nuôi của ngươi? Thật là,” Tiêu Sắt tức đến nghẹn lời, liếc Lôi Vô Kiệt một cái sau đó chủ động gật đầu chào hỏi với phu thê Đường Liên: “Đại sư huynh, còn có tẩu tử, mau ngồi đi.”
“Tiêu Sắt, ta và Nhược Y đã nhận làm cha mẹ nuôi của tiểu Hồng Hạm trước ngươi và sư tỷ rồi,” Lôi Vô Kiệt dương dương đắc chí, không khỏi khoe, “lần này về Kiếm Tâm trủng ta và nàng đã chính thức đính hôn trước mặt ông ngoại và a tỷ rồi nha haha.”
“Ồ, chẳng có gì bất ngờ,” sắc mặt Tiêu Sắt bỗng chốc trở nên u ám, “thật sự chúc mừng nha.”
“Nhụy tỷ tỷ mau nói cho ta, ta rất tò mò sao tỷ lại đặt tên cho đứa nhỏ là Hồng Hạm.” Diệp Nhược Y chớp chớp mắt vui vẻ kéo tay Thiên Nữ Nhụy nói chuyện.
“Ta cùng Liên nhất trí mỗi người sẽ đưa ra một từ, sau đó ghép lại thành tên của nữ nhi,” Thiên Nữ Nhụy trong mắt tràn đầy hạnh phúc, trong lời nói có chút ngọt ngào, “Ta nghĩ đến từ ‘Hạm’ hạm đạm chính là liên, tướng công nhà ta thì nghĩ đến từ ‘Hồng’.”
“Các ngươi thành thân thật sự quá tốt,” Diệp Nhược Y mỉm cười, vừa nói vừa liếc nhìn phản ứng của Tiêu Sắt, “Ta nghĩ chắc chắn năm đó tỷ một thân hồng y xinh đẹp động lòng đã in sâu vào tâm trí huynh ấy rồi!”
Thiên Nữ Nhuỵ che miệng cười khẽ, trìu mến đẩy Đường Liên bên cạnh: “Ta cũng đoán vậy.”
Đường Liên mặt đỏ tai hồng gãi gãi đầu cười ngượng ngùng.
Lôi Vô Kiệt lập tức bổ sung một câu: “Tình yêu đâu phải tự nhiên mà có, Đại sư huynh, các ngươi chắc chắn trước nay chưa từng CÃI NHAU đúng không,” hắn cùng Diệp Nhược Y mười phần ăn ý, cố ý chọc tức Tiêu Sắt. Nói xong hắn còn quay về phía nàng nháy mắt, nở một nụ cười, thầm đắc ý “Mau mau, mau khen ta.”
Tiêu Sắt lúc này trong mắt đã mây đen giăng đầy, u ám đến mức giống như sắp có sấm chớp ầm ầm chuẩn bị đánh vào giữa đám người đang tán tỉnh nhau kia.
Mà ngay lúc này, Cơ Tuyết như nhắm chuẩn thời cơ đến gây sự, nàng không chút dấu vết mà nhảy lên lầu các, ném cho Tiêu Sắt một cuộn giấy: “Vô Tâm truyền tin cho ngươi.”, dứt lời liền biến mất như chưa hề đặt chân đến đây.
Tiêu Sắt lập tức mở cuộn giấy ra, mở ra lại chỉ thấy có mười sáu chữ lớn: “Mạnh dạn cầu hôn, bất kể xấu hổ. Nếu thất bại, không cần làm loạn nữa.”
Biểu tình của Tiêu Sắt lúc đó cứng ngắc giống như vừa trải qua mấy lần lôi kiếp. Lôi Vô Kiệt rõ ràng nhận ra khí tức kiêu ngạo coi thường toàn bộ người ở đây của hắn vừa rồi đã biến mất sạch.
Xem ra người ở Thiên Ngoại Thiên kia đều biết Tiêu Sắt sắp chết vì sĩ diện.
“Tiêu Sắt, Đại sư huynh ta trở về Đường Môn lần này mang theo cho ngươi không ít thứ tốt,” Đường Liên ngược lại không nhìn ra được vẻ mặt tuyệt vọng của Tiêu Sắt, lục lọi hành lý lấy ra một cái túi lớn. Vừa nói vừa đưa cho Tiêu Sắt xem những bảo bối bên trong, nào là Diêm Vương thiếp, Long Tu kim, Thấu Cốt đinh, Phật Nộ Đường Liên, Bạo Vũ Lê Hoa châm,… một bao chứa đầy ám khí như thể hắn đem theo cả nửa cái Đường Môn, hắn cười khúc khích, “Hôm nay ngươi cứ việc dùng, ám khí của ta đủ cả.”
Tiêu Sắt: “……”
Từng kẻ một đều chạy đến nói đểu ta!
“Khụ khụ khụ, đại sư huynh, ta thật sự không cần.” Tiêu Sắt xấu hổ ho khan một tiếng, xua xua tay, sau đó bất lực mà đưa tay đỡ trán, không muốn đối mặt hết thảy.

Tiêu Sắt cảm thấy chính mình hình như lại rơi vào cái bẫy của Tư Không Trường Phong rồi.
Quả thực đây chính là cái bẫy chờ hắn chui vào.
Tư Không Trường Phong hẳn đã sớm nghe nói hắn và Thiên Lạc cãi nhau, nên mới lập tức nghĩ ra một màn tỉ võ chiêu thân này. Còn đặc biệt tính toán thời gian để Bách Hiểu Đường gửi thiệp mời cho hắn chậm mấy ngày, như vậy hắn sẽ không thể dụ dỗ Thiên Lạc cự tuyệt buổi tỉ võ, cùng lắm là đến vừa kịp lúc mà thôi.
Đêm qua vốn là cơ hội tốt để bày tỏ tình cảm, Tiêu Sắt chỉ hận chính mình lại bị mắt hạnh má đào của tiểu mỹ nhân làm phân tâm không nói nên lời. Vạn vạn không thể để bị mê hoặc như vậy nữa!
Lão hồ ly này đang đánh cuộc xem liệu Tiêu Sắt có nguyện ý buông bỏ sĩ diện, ở trước mặt mọi người hạ mình cầu xin sự tha thứ từ con gái mình hay không.
Tư Không Trường Phong ngồi ở cách đó không xa, đắc ý dạt dào mà nhướng mày về phía Tiêu Sắt, không cần nói Tiêu Sắt cũng biết ông có ý gì.
Có thể tóm gọn trong bốn chữ: “Có dám chơi không?”
Tiêu Sắt không chút nể mặt dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo liếc nhìn Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong híp mắt mỉm cười, á à, nhãi ranh, tôn sư trọng đạo của ngươi vứt cho chó ăn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro