Giận dỗi (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Sắt bên này náo nhiệt như vậy, Tư Không Thiên Lạc không thể không chú ý tới sự xuất hiện của hắn.

Lúc này nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi chính là nếu như Tiêu Sắt cái tên khốn khiếp này thật sự đến xem náo nhiệt, lỡ như nàng thua cuộc có phải là mất mặt lắm không. Càng đáng sợ hơn là Tiêu Sắt đã đạt đến Nửa Bước Thần Du, hắn mà lên võ đài cùng nàng tỉ thí, nàng lại chỉ mới vừa nhập Đại Tiêu Dao, nhất định là thắng không nổi.

Tư Không Thiên Lạc từ nhỏ đã có tính cạnh tranh háo thắng, có lý nào lại nhận thua?

Nhưng nếu Tiêu Sắt thực sự đánh thắng, nàng chẳng lẽ lại không muốn gả cho hắn?

Tư Không Thiên Lạc chỉ thấy tâm phiền ý loạn, trước khi gặp người nào đó cuộc sống của nàng quả thực luôn thuận buồm xuôi gió, an ổn bình thản mà trải qua. Nàng chưa từng nghĩ mình lại hồ đồ va phải cái tên cao thâm xảo trá như Tiêu Sắt.

Ba tiếng chiêng trống vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Không Thiên Lạc, thì ra là mọi người ai nấy đã ngồi vào chỗ của mình. Dưới kia thiếu niên lang lăm le bội kiếm, chuẩn bị mở màn.

Lôi Vô Kiệt khó hiểu cảm thấy cảnh tượng này giống như đám dân tị nạn đói khát đang nhăm nhe gian hàng bánh bao thịt mới được bày bán, ai nấy dựa vào bản lĩnh mà nhào tới tranh cướp. Tiêu Sắt kia cũng đang rất đói, nhưng từ trong xương cốt hắn ta cao ngạo bất kham, làm sao giống đám người đó, chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Chậc chậc, quân tử thì cũng là người mà thôi, xem hắn ta làm thế nào.

Tư Không Trường Phong cũng lười để ý tới Tiêu Sắt, nâng một bầu rượu lên kính chư vị, chính thức bắt đầu buổi tỉ võ.

Đệ nhất nhạc phường Tuyết Nguyệt thành từ trước đến nay nổi tiếng với những bản tấu phong nhã trang trọng, hôm nay Võ Ngọc Hiên lầu trên lầu dưới không phải hoa tươi tràn ngập thì cũng là nhạc nhã du dương. Lần này vừa ôm được mỹ nhân lại có thể trở thành người nối nghiệp thành chủ Tuyết Nguyệt thành nổi danh thiên hạ, cơ hội ngàn năm có một như vậy đâu ai muốn bỏ lỡ.

Tư Không Thiên Lạc chỉ biết hôm nay mình tuyệt đối không thể thua, nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, dùng chút đau đớn này để nhắc nhở chính mình không được phân tâm.

"Trên giang hồ hiện giờ đều truyền một giai thoại rằng Tư Không cô nương một thương nhập Tiêu Dao, một mình nghênh chiến hơn ngàn quân Lạc Thành, tại hạ nghe mà vô cùng bội phục, đối với cô nương lại càng cảm mến không thôi." Tiến vào là đại đệ tử phái Tiên Hà, hắn một bước nhanh nhẹn nhảy lên võ đài, hướng về phía chủ vị cung kính hành lễ, "Tại hạ tới trước mở màn, mời Tư Không cô nương chỉ giáo."

Lôi Vô Kiệt liếc sang một bên xem phản ứng của Tiêu Sắt, chỉ thấy người nào đó đã sớm khôi phục biểu tình lãnh đạm, mặt không đổi sắc, nhìn không ra chút tâm tư nào.

Tiêu Sắt quả thực là người làm nên đại sự, bình tĩnh thật đấy, Lôi Vô Kiệt nghĩ thầm như thế.

Chết tiệt!

Tiêu Sắt mặt vô cảm, trong lòng lại thầm chửi rủa. Nàng một thương nhập Tiêu Dao cũng là vì ta, có liên quan gì đến tên vô liêm sỉ nhà ngươi!


"Được, thỉnh thiếu hiệp chỉ giáo." Tư Không Thiên Lạc gật đầu phi thân xuống cùng Ngân Nguyệt thương trong tay, nàng đứng cách người kia một trượng sau đó liền trực tiếp dùng thương đâm đến, không cho đối thủ cơ hội thở một hơi. Người nọ rút kiếm ra, chỉ chặn được nửa chiêu, đỡ không nổi liên tiếp lùi lại, trượt dài đến bên rìa võ đài.

Tiêu Sắt đúng lúc nói: "Không thú vị, có thể xuống được rồi." nói xong còn trợn mắt nhìn.

Diệp Nhược Y: "......"

Không cần phải hèn hạ vậy chứ.

Chỉ thấy tên đệ tử Tiên Hà kia hơi nghiêng người, một bước như nước chảy rút đi uy lực của thương. Tư Không Thiên Lạc cũng không chịu thua kém từng bước ép sát, xoay người vung thương đâm tới, người kia đỡ không kịp, trong giây lát hai người dọc theo rìa võ đài đi liền ba mươi chiêu. Đại đệ tử Tiên Hà thật sự chưa từng nghĩ tới, trên đời này còn có thương pháp nhanh tới như vậy, lại có thể chính xác nhắm chuẩn không chút thiếu xót nào. Thương pháp như vậy dù có chăm chỉ nỗ lực đến đâu muốn đạt đến cảnh giới này, ít nhất cũng phải mất mười năm.

"Võ công của Tư Không cô nương quả thực cao cường, tiểu sinh xin nhận thua." Tên đệ tử liên tiếp mười bảy chiêu ở thế hạ phong, biết đánh tiếp kiểu gì cũng sẽ thua không bằng sớm rút lui, cũng không làm xấu mặt môn phái.

Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng, coi như tiểu tử này thức thời.

Hắn rất rõ, thương pháp của Tư Không Thiên Lạc ít nhất cũng xếp trong số những người giỏi nhất, trong vòng năm năm nàng ấy cũng sẽ trở thành Thương tiên thứ hai sau cha mình mà thôi.

Lôi Vô Kiệt không khỏi bắt đầu lo lắng, Tiêu Sắt kia lúc thì ra vẻ xem thường, lúc thì cười lạnh, hắn sẽ không vì ghen mà lửa giận công tâm tẩm hỏa nhập ma chứ.

Mọi người có mặt đều không ngờ rằng trận đầu tiên sẽ kết thúc nhanh chóng như thế, đại đệ tử Tiên Hà bại trận chỉ sau nửa chén trà, tạm thời vẫn chưa có người nào dám lên võ đài.

"Ha ha ha ha ha vậy ta tới ứng chiến!" Đột nhiên có người hét lớn, gầm lên như thể nổi giận. Hắn vác trên vai một thanh đao nặng mấy chục cân, uy phong lẫm liệt đứng dậy.

"Nam Quyết tới đây so đao? so với người vừa rồi có vẻ mạnh hơn một chút." Tiêu Sắt trong lòng có chút lo lắng, nhưng giọng điệu lại đầy châm chọc.

Lôi Vô Kiệt nhất thời không nói nên lời: "Ngươi lại nhìn ra cái gì?"

Người đàn ông Nam Quyết này to lớn thô kệch, vóc người cao, bờ vai rộng, tấm lưng dày. Vốn dĩ hắn ta khí thế hung hăng bước lên sân nhưng khi nhìn thấy Tư Không Thiên Lạc thân hình nhỏ nhắn lại hơi đỏ mặt: "Cô nương ở Tuyết Nguyệt thành này ai nấy đều xinh đẹp nhưng cũng không thể so được với Tư Không cô nương."

Tiêu Sắt: Quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp.

"Trực tiếp ra chiêu đi." Tư Không Thiên Lạc lười nói nhảm với hắn, nàng nhảy lên, dựa vào thân hình nhỏ nhắn tinh tế, mười phần tinh khí mà đem trường thương đâm mạnh về phía trước. Tên Nam Quyết kia ỷ mình đao pháp nhất tuyệt, giơ đao lên đỡ, đao thương lập tức chạm nhau.

Cú đánh này khiến đầu ngón tay Tư Không Thiên Lạc hơi tê dại, nhưng nàng không hề hoảng sợ chút nào, đem Ngân Nguyệt thương ấn mạnh lên lưỡi đao, sau đó lại lần nữa đem ngọn thương bay lên lấy đà đâm thẳng xuống trong chớp mắt. Một thương này so với vừa rồi lại càng lẫm liệt hơn, dường như gió khắp nơi từ bán kính mười dặm đều tập hợp lại, cuồng phong vũ bão ập đến, thương thế uy lực như chẻ tre.

Tiêu Sắt không giấu nổi nụ cười, cúi đầu nói: "Thương này rất đẹp."

Người Nam Quyết kia không còn cách nào khác đành phải đổi lại lưỡi đao nghênh chiến, chặn lại một thương sau đó thuận thế né sang bên phải, dùng sức muốn thoát khỏi thế thương, nhưng lại chậm chạp không thể lật ngược mũi thương của Tư Không Thiên Lạc.

Ngân Nguyệt thương tựa như đã cố định trong gió, cũng đúng, ngay cả cuồng phong cũng có thể bị cuốn vào nhưng lại không có cách này lay chuyển được thương thế lúc này.

Hắn thấy nàng vóc người thon nhỏ liền cho rằng có thể tùy tiện mà gây khó dễ nàng, đương nhiên không có cửa. Tiêu Sắt hiếm thấy lộ ra biểu tình vui sướng, dù sao thì kể cả người ở dưới đó lúc này là hắn cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế.

Người Nam Quyết bắt đầu luống cuống, trong nháy mắt bị thương thế ngăn chặn, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Khán đài vang lên tiếng reo hò, ngay cả Đường Liên vẫn luôn im lặng quan sát cũng nhịn không được mà vỗ tay khen ngợi.

Hắn khó nhọc bò dậy, mặt đỏ bừng cúi đầu trước Tư Không Thiên Lạc chắp tay hành lễ: "Tại hạ nhận thua, nhận thua."

Tư Không Thiên Lạc vội vàng chắp tay đáp lại: "Đa tạ, thiếu hiệp không sao là tốt."

Nghe vậy, Tiêu Sắt khinh thường nhếch khóe môi, Tư Không Thiên Lạc từ khi nào hiểu lễ nghĩa như vậy.

Nàng năm đó đuổi theo hắn khắp thành, ngày nào hắn cũng vì thế mà thở không ra hơi. Hai người cả ngày đấu khẩu, ta một câu, ngươi một câu, Tiêu Sắt chẳng hiểu sao về sau càng nghe nàng mắng lại càng lọt tai, ngày nào không nghe còn cảm thấy cả người không thoải mái.

Lôi Vô Kiệt thấy mọi người tạm thời đang bị thương pháp của Tư Không Thiên Lạc dọa sợ, cảm thấy cơ hội đến rồi, vội vàng khuyên nhủ: "Thừa dịp ngươi mau xuống đi."

Tiêu Sắt vẫn bất động: "Cái gì? Không nghe rõ."

Lôi vô kiệt: "......"

Hắn phục rồi. Lôi Vô Kiệt chưa từng nghi ngờ tình cảm của Tiêu Sắt với Tư Không Thiên Lạc, chỉ là hắn không hiểu nổi cái tên này ăn gì mà ngang ngược sĩ diện đến như vậy.

Hồ đồ rồi.


Sau đó liên tiếp mười mấy người lên đài: Kiếm Linh tông, Thiên Sơn phái, Triều Vương các, còn có Đoàn gia, Ôn gia,... người nào người nấy hùng dũng oai vệ xông lên nhưng trong vòng năm mươi chiêu đều bị Tư Không Thiên Lạc áp đảo, lần lượt ảo não mà rời sân.

Tư Không Trường Phong cảm nhận được thương pháp của Tư Không Thiên Lạc quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều, mặt mày càng lúc càng rạng rỡ. Luận võ chiêu thân ngoài "chiêu thân" ra kỳ thật cũng có thể đem trọng tâm đặt ở "luận võ", Tư Không Thiên Lạc thừa hưởng thương pháp chân truyền từ ông, một thương danh chấn thiên hạ, sau này cũng có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ Tuyết Nguyệt thành.

Một lúc sau, lại có một vị công tử trông có vẻ gia thế không tồi, không biết sợ mà bước lên đài. Người nọ khoác trên người trường sam dệt bằng chỉ vàng, ngang hông treo mấy chiếc ngọc bội thắt bằng dây vạn tự, khi hắn di chuyển ngọc bội va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Lôi Vô Kiệt cảm thấy người này ăn mặc còn khoa trương kiêu ngạo hơn Tiêu Sắt ba phần.

"Ồ~" Diệp Nhược Y nở một nụ cười thần bí, nhịn không được trêu chọc Tiêu Sắt: "Không chỉ y phục giống, mà dáng dấp tướng mạo cũng có chút giống ngươi."

Tiêu Sắt liếc nhìn tên thiếu gia kia, khóe miệng nhếch lên, không lưu tình mà nói: "Ta ít nhất còn trông giống người."

"Tư Không cô nương, chẳng nhẽ cô nương còn chưa rõ tấm lòng của ta sao," tên thiếu gia áo vàng kia vừa lên mười chiêu liền thua, trong mắt là vạn phần không cam lòng, vội vàng quỳ một gối, bàn tay đặt lên ngực, tay kia hướng về phía Tư Không Thiên Lạc mà bày tỏ tâm ý, giọng nói run rẩy như sắp khóc, "Ta ái mộ cô nương nhật nguyệt sáng tỏ, thiên địa chứng giám."

Tiêu Sắt:...Ái mộ cái con mẹ nhà ngươi.

Tư Không Thiên Lạc căn bản thèm không chú ý tới hắn, làm bộ muốn đi đỡ tên kia: "Thiên Lạc cảm kích tâm ý của thiếu hiệp, nhưng ngươi thua vẫn là thua, mau mau đứng dậy đi."

Nội tâm Tiêu Sắt lúc này đang thầm mắng chửi, trực tiếp đá hắn xuống đài đi chứ, lịch sự như vậy làm gì, đó cũng không phải là ta, đâu cần đối đãi như vậy.

"Ta không!" Tên công tử kia được nuông chiều từ bé, muốn cái gì liền được cái đó, bởi vậy nhất định không chịu buông tha.

Còn chưa kịp dứt lời, liền thấy vô số kim châm từ đâu bay tới, sượt qua mặt tên nọ, chỉ kém một li, ngân châm liền sẽ lấy mạng hắn ngay tức khắc.

Đường Liên thầm mắng: Là ai nói không cần ám khí của ta.

Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng cổ vũ: "Tam sư đệ chi bằng ngươi xuống đó giải tỏa cơn tức giận."

Tên thiếu gia kia sợ tới mức rơi nước mắt, ba hồn bảy vía bay mất một nữa, cũng chẳng cần để ý đến mặt mũi gì nữa, vừa văn vừa bò nhanh chóng bỏ chạy.

"Còn vị nào muốn tới chỉ giáo?" Tư Không Thiên Lạc ho khan hai tiếng hóa giải lúng túng, chống trường thương vững vàng đứng trên lôi đài, đôi mắt trong trẻo lấp lánh đảo quanh bốn phía. Khi vừa lướt qua Tiêu Sắt trên lầu các, liền rất có ý vị mà nhanh chóng chuyển tầm mắt qua chỗ khác.


Tiêu Sắt đột nhiên cảm thấy thực sự không vui, tiểu cô nương này sao vậy, giữa bọn họ cũng không phải quan hệ tầm thường.

Mới vừa rồi khi người nào đó dùng ám khí ám toán tình địch không hề nương tay, Diệp Nhược Y đã len lén cùng Lôi Vô Kiệt rỉ tai nhau gì đó, Lôi Vô Kiệt nghe xong hai mắt sáng lên, nháy mắt với nàng tỏ vẻ đã hiểu.

"Tiêu Sắt, ngươi lại đây." Diệp Nhược Y lập thức cụp mắt, nhướng mày ngồi ngay ngắn, hiếm khi nói chuyện lớn tiếng, lại có chút phấn khích hơn bình thường.

Tiêu Sắt lúc này sự chú ý còn đặt ở dưới lôi dài, quay đầu lại nhìn nàng đầy thắc mắc.

Diệp Nhược Y ra vẻ nghiêm túc, làm như có thật nói: "Ta có chuyện này muốn nói với ngươi, chuyện liên quan đến Thiên Lạc, ta chỉ nói cho ngươi biết."

Tiêu Sắt đầu đầy mờ mịt, nhưng cũng cảm thấy Diệp Nhược Y sẽ không lừa hắn, vì vậy bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy bước thẳng đến hàng ghế của nàng.

Giữa hắn và Diệp Nhược Y còn có Lôi Vô Kiệt, ngay lúc hắn đi ngang qua, Lôi Vô Kiệt mau lẹ duỗi chân, một cước đá vào chân Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt không để ý bị đá liền lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Trước khi hắn kịp phản ứng, Lôi Vô Kiệt ngưng toàn thân chân khí dồn hết vào chân phải, sức mạnh tăng lên đến cực độ, lập tức nhấc chân hung hăng đá một cái nữa, Tiêu Sắt lúc này còn chưa đứng vững, lại ăn thêm một cước trực tiếp ngã xuống lôi đài.

Lôi Vô Kiệt cao giọng hét lớn: "Đi đi, Tam sư đệ!"

Tiêu Sắt không tự chủ mà ngã từ lầu các xuống, ý nghĩ duy nhất lúc này chính là cái thứ chết tiệt Lôi Vô Kiệt hôm nay ngươi không xong rồi!!!

Ngay lúc chuẩn bị tiếp đất, hắn dùng nội lực bổ một chưởng, lộn ngược lên trên không, cuối cùng nhẹ nhàng giữ nguyên tư thế đứng thẳng vững vàng hạ xuống.

Tiêu Sắt quay đầu nhìn lên lầu hai các nhã, trừng mắt: "Viết sẵn di ngôn đi, ngươi sắp chết đến nơi rồi."

Lôi Vô Kiệt mỉm cười vẫy tay với hắn: "Này, Tiêu Sắt, đường đường là Tuyết Nguyệt tam thiếu, ngươi đại diện chúng ta luận võ với đại tiểu thư Tuyết Nguyệt thành, đừng để người khác xem thường!"

Tốt lắm, lần này cái tên khó nghe như vậy đã bị cả thiên hạ nghe thấy rồi.

Tiêu Sắt cười lạnh mấy tiếng, đưa tay lên cổ xoẹt một đường từ trái qua phải, đây ý tứ là cẩn thận cái mạng chó của ngươi.


Tư Không Trường Phong nhìn thấy hết một màn chật vật này của Tiêu Sắt không nhịn được mà cười lớn, hoàn toàn mất đi dáng bẻ uy nghiêm của Tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành nên có, vừa cười lại vừa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tính kế người lại có lúc bị người tính kế.

Tiêu Sắt: "......."

Đãng lẽ hôm qua hắn nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với Tư Không Thiên Lạc, hòa giả trước khi buổi tỉ võ diễn ra vẫn là thượng sách.

Hoặc là để hôm nay Tư Không Thiên Lạc đánh bại toàn bộ thí sinh ở đây, không chỉ cho thiên hạ thấy tài hoa võ nghệ của nàng mà còn nâng cao uy danh của Tuyết Nguyệt thành. Cho dù Tư Không Thiên Lạc có muốn thua, hắn cũng có thể âm thầm ra tay giúp nàng thắng, kết thúc lại cùng nàng nói rõ sự tình sau. Đây cũng miễn cưỡng coi như trung sách.

Mà đến tận bây giờ buổi tỉ võ đã sắp đi đến hồi kết, Tiêu Sắt vẫn không chịu xuống võ đài, kết quả lại để đôi tình nhân kia tính kế đẩy xuống dưới. Tình huống lúc này không chỉ khiến cho kế hoạch của Tư Không Trường Phong thành công mĩ mãn mà chính hắn lại càng khó giải thích hơn, hạ sách, hạ sách rồi!


Nếu hiện tại hắn nói với cô nương trước mặt: "Tiểu nhân họ Tiêu, cũng không có chuyện gì quan trọng, để sau rồi nói", phỏng chừng sẽ bị Tư Không Thiên Lạc đuổi giếc đến chân trời góc biển mất.

Tiêu Sắt bắt đầu hoài nghi chính mình năm nay vận số không tốt, thời vận không thông, chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà có thể biến thành cục diện rối rắm như vậy.

Bỏ đi, cứ coi như là hắn tự nguyện sập bẫy đi, tự làm tự chịu vậy.

Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

"Các ngươi thật đúng là huynh đệ tình thâm, nhưng ta sẽ không chấp nhặt với các ngươi, mau cút đi." Tư Không Thiên Lạc nghiến răng nghiến lợi nói với người trước mặt, hắn ta xuống như vậy chẳng khác nào muốn sỉ nhục nàng.

Tiêu Sắt giống như không nghe thấy, cả người ung dung thong thả mà sửa sang lại quần áo, sau đó liền chắp tay chào hỏi Tư Không Thiên Lạc: "Mới một đêm không gặp, Tư Không tiểu thư lại xinh đẹp thêm vài phần."

Cả võ đài kinh hãi: Một đêm? Một đêm cái gì?

"Cũng không phải là là trang điểm cho ngươi xem, ta xinh đẹp như vậy để cho phu quân tương lai của ta ngắm." Tư Không Thiên Lạc vẻ mặt lạnh lùng giơ thương lên, "Ta đã nói rồi, ngươi rảnh rỗi quá cũng chớ quấy rầy."

"Kẻ nhàn hạ" Tiêu Sắt nghĩ về những gì Tư Không Thiên Lạc đã nói từ nửa tháng trước, rốt cuộc nàng vẫn còn canh cánh trong lòng. Đêm đó nếu không có tên 'kì đà' Tiêu Sùng quấy rối, hắn lẽ ra đã có thể từ từ cùng nàng tán gẫu, sau đó đem một chút tâm ý sâu thẳm mà thổ lộ với nàng.

......

Tiêu Sắt vẫn luôn cảm thấy chính mình trời sinh lãnh đạm, lại thêm địa vị và tài hoa của mình, hắn càng thêm kiêu ngạo xa cách, nhìn đời bằng nửa con mắt.

Kỳ tài hiếm gặp như Tiêu Sắt sẽ luôn có những người đặt tất cả kỳ vọng lên hắn, tỷ như phụ hoàng hắn đã từng hy vọng hắn có thể gánh vác giang sơn, hay ngay cả Lang Gia vương thúc coi hắn như con ruột cũng vậy. Hắn đối với họ luôn chân thành, móc tim móc phổi mà đối đãi.

Sau đó hắn liền bị thực tế giẫm đạp dưới chân, vào đêm mưa năm đó.

Hắn gian nan phiêu bạt một chuyến, cho rằng đã thực sự tới được nhân gian, mở cửa bước vào, hóa ra lại là địa ngục.

Có người muốn hắn bảo vệ thiên hạ thái bình, có người kỳ vọng hắn một sớm quân lâm thiên hạ nhưng bất luận là đại nghĩa hay hoàng quyền đối với hắn đều không có ý nghĩa gì cả.

Tiêu Sắt cảm thấy những người thân thiết nhất đều bỏ hắn mà đi, hắn chỉ còn chút hơi tàn, lấy đâu ra dũng khí để yêu cầu cái thứ gọi là tình yêu vô điều kiện từ người khác.

Sau này những ngày tháng thăng trầm hắn trải qua cùng với bằng hữu huynh đệ và cả với nàng, đã khiến hắn dần dần mở lòng đón nhận. Hắn thận trọng mà tiếp nhận tâm tư chân ý của bọn họ nhưng thật ra đôi lúc lại có chút luống cuống không biết phải làm sao.

Là Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt, Vô Tâm, Nhược Y, Đại sư huynh,... chính những người hắn gặp khi hắn đang ở dưới đáy vực thẳm, đã tạo nên con người hắn của hiện tại, Tiêu Sắt chứ không phải Tiêu Sở Hà.



Tiêu Sắt thần sắc bất biến, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, ôm quyền lùi lại ba bước, hắn ngừng lại một chút, lại xoay người đối mặt với Tư Không Thiên Lạc, nhàn nhạt nói: "Muội bảo ta đi ta liền đi? Chúng ta còn chưa có thành thân đâu."

"Ngươi!!!" Tư Không Thiên Lạc tức giận cầm thương xông về phía tên vô lại kia.

"Ta thích muội." Tiêu Sắt vẫn như cũ khoanh tay, ngữ điệu bình tĩnh như mặt hồ mùa thu, không một gơn sóng.

Thiên hạ này Tiêu Sắt chắc hẳn là người đầu tiên thổ lộ tình cảm mà vẻ mặt lạnh băng như vậy.

Ba chữ này tựa như thần chú thượng cổ bí truyền nào đó, đem Tư Không Thiên Lạc đóng băng tại chỗ.

"Cái gì?" Tư Không Thiên Lạc cảm thấy mình nghe không rõ, liền quát lớn để hắn nói lại.

Tiêu Sắt chỉ im lặng mỉm cười, vốn tưởng rằng sau khi rửa sạch án oan của vương thúc hắn sẽ không còn bất cứ chấp niệm nào nữa, lại không thể phủ nhận rằng chính mình sớm đã có một chấp niệm khác mang tên 'Tư Không Thiên Lạc'. Chẳng cần tưới tắm, chỉ cần gió Tuyết Nguyệt thổi đến nó liền âm thầm ở trong lòng hắn mà sinh sôi nảy nở.

"Phong cảnh bốn mùa khác nhau, mỗi mùa lại mang đến những niềm vui khác nhau. Ta muốn cùng người ta thương ngắm nhìn phong, hoa, tuyết, nguyệt, cùng nhau sống tiêu dao tự tại đến hết đời. Cho nên ta chưa từng muốn tay nắm hoàng quyền hay đứng trên vạn người gì đó, ta chỉ muốn làm một kẻ nhàn tản trong thiên hạ mà thôi," Tiêu Sắt cố tình hạ thấp giọng, dùng âm lượng mà chỉ Tư Không Thiên Lạc mới nghe được, "Nhưng chút cảnh trí đó nếu không có muội, vậy thì thật tẻ nhạt vô vị. Năm tháng qua đi, thời không tan biến, không có nhà, ta chỉ là một lãng khách phiêu bạt trong trốn hồng trần mà thôi."

"Ngươi ngươi ngươi......" Cảm nhận được tâm ý mãnh liệt của người nào đó Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ như lửa thiêu, ngay cả lời nói cũng không lanh lẹ, "Ngươi... không biết xấu hổ!"

"Nhược Y, Tiêu Sắt thổ lộ gì đó... có vẻ rất ngọt ngào à nha." Lôi Vô Kiệt hết sức vểnh tai lắng nghe, cái gì mà 'không có muội, nhân sinh vô vị' chỉ nghe được đại khái nhưng hắn cũng nhận ra Tiêu Sắt đang rất nghiêm túc, ý tứ một mực chân thành. Còn cụ thể nói cái gì xem ra cũng chỉ có trời biết đất biết hai người bọn họ biết.

Diệp Nhược Y nghe vậy cũng cảm thấy có chút xúc động: "Bất kể như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã hoàn toàn mở lòng với muội ấy."


Trong đám đông không biết là ai nhận ra Tiêu Sắt, đột nhiên hô to một tiếng: "Vĩnh An vương điện hạ!"

Ngay sau đó, hết tên này tên khác, từng đợt "Tham kiến Vĩnh An vương điện hạ" vang vọng khắp Võ Ngọc Hiên.

Ngoại trừ người ở Tuyết Nguyệt thành biết rõ hắn, tất cả những ai có mặt, dù là thường dân hay võ hiệp, đều bởi vì nghe đến Vĩnh An vương danh tiếng lẫy lừng mà quỳ một chân hành lễ.

Tiêu Sắt gặp phải cảnh tượng này không khỏi thở dài, sao lại đúng vào lúc này cơ chứ!

"Hắn là Tiêu Sắt!" Tư Không Thiên Lạc mặt mày u ám, hít sâu một hơi giận dữ quát. Nàng một tay chống nạnh, một tay vung thương chỉ về phía khán đài, tư thế có chút giống mấy ả đàn bà đanh đá ngoài chợ, chỉ là oai phong lẫm liệt hơn chút, "Kẻ nào còn Vĩnh An vương nữa liền xuống dưới đánh với ta!!!"

Cả khán đài bỗng chốc lặng ngắt như tờ, dường như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Được Tư Không Thiên Lạc khí thế hung hăng bảo vệ một phen, Tiêu Sắt có chút cảm động, trong lòng nhất thời nóng bừng, nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, xấu hổ cắn môi dưới, hồi lâu không nói nên lời.

Diệp Nhược Y ngồi trên lầu các cảm thấy buồn cười, khẽ lắc đầu: "Không thể ngờ Tiêu Sắt còn có thể có một mặt thẹn thùng như vậy, Vĩnh An vương giờ đã là tiểu kiều phu của người ta rồi."

"Haha, hiếm thấy, hiếm thấy," Lôi Vô Kiệt cười đến không ngậm được miệng, "như vậy cũng đủ để cười nhạo hắn một phen."

"Mặc kệ những người đó," Tư Không Thiên Lạc đã tươi tỉnh hơn, rõ ràng đã hiểu tâm ý của người nào đó, không còn dây dưa nữa, nhưng đánh thì vẫn muốn đánh, vì vậy nàng liền chĩa đầu thương hướng về phía Tiêu Sắt, "Này Tiêu Sắt, bổn tiểu thư thừa nhận, người có tư cách đánh với ta, việc này không nên chậm trễ xem chiêu đi!"

Nói xong, Tư Không Thiên Lạc căn bản không đợi hắn trả lời, liền ném một đạo Ngân Nguyệt thương, mũi thương xé gió vù vù lao đến. Mà Tiêu Sắt lúc này một khắc đã giẫm lên mây dịch chuyển ba thước, trường thương ném hụt rồi, không ai thấy rõ hắn làm thế nào mà nhẹ nhàng né được thương phong gần trong gang tấc như vậy.

"Còn đánh?"

"Ngươi dám tránh?"

Hai người dường như đồng thời lên tiếng, lại nhìn nhau đầy ý vị, cứ như vậy mà giằng co một lúc.

......


Sớm hay muộn gì cũng cần phải có chỗ để tiểu cô nương này trút giận thôi.

"Đánh đi, chúng ta cùng đánh." Tiêu Sắt bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng cười thầm sao mà nàng thù dai đến vậy, cuối cùng quyết định toàn tâm toàn ý thỏa hiệp với người thương.

Tiêu Sắt duỗi tay lên bắt lấy, vô cực côn đã lâu không thấy chẳng biết từ xó xỉnh nào bay vụt ra, nhanh như chớp hướng về phía lôi đài đập tới.

Hắn nhẹ nhàng cầm côn, lại làm bộ chắp tay thi lễ với Tư Không Thiên Lạc: "Tiểu sinh yếu đuối, mong Tư Không cô nương thủ hạ lưu tình."

Tư Không Thiên Lạc lúc này cũng thu hồi trường thương, thẳng tắp mà nắm ở hổ khẩu, cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi bớt nói nhảm! Nhìn uy lực thương của ta!"

Nàng dồn lực vào cán thương, ánh thương màu bạc sáng ngời lóe lên trong giây lát, khiến cho tất cả người ở đó chỉ nghe được một âm thanh chói tai. Ngân Nguyệt thương sắc bén đâm ra, thân thương tựa hồ hòa quyện với gió thu mà biến mất, chỉ còn mũi thương như chỉ bạc quét qua, lấp lánh như sao rơi, lại hun hút như tiếng gió.

Tiêu Sắt bên này linh hoạt vung Vô Cực côn lên, tạo ra mấy vòng tròn lớn, trong nháy mắt hóa thành một đám gợn sóng quấn quanh ngọn thương vài vòng sau đó liền giống như tìm đúng điểm tựa dùng sức bổ xuống một cái. Thế côn đột nhiên mạnh mẽ hơn, đem đầu thương ép về hướng ngược lại.

"Ta có một số việc phải thẳng thắn với muội," Tiêu Sắt quay người lại, chặn mũi thương đang lao tới, vừa giảm bớt uy lực vừa nói, "Một là, đêm đó ta vốn là muốn thừa dịp bọn họ không ở đó, cùng với muội hưởng thụ thế giới hai người."

Tư Không Thiên Lạc thân hình lập tức cứng đờ, Tiêu Sắt cười thầm, nhân cơ hội đem đầu thương đang ném lên như vũ bão ấn xuống, tinh nghịch nháy mắt với nàng: "Hai là, nữ nhi hồng mà cha muội chôn, đêm động phòng mới có thể uống."

Tư Không Thiên Lạc hai má ửng hồng, thương thế lúc này đã giảm đi phân nửa, nhưng Tiêu Sắt lại không nhân cơ hội phản kích mà thuận thế lùi về sau bảy tám bước, còn nhân tiện vứt luôn côn trong tay đi, cố tình làm như thể bị Ngân Nguyệt thương đánh bật.

Vô Cực côn xui xẻo trên không trung lượn vài vòng, sau đó cực kì mượt mà mà đáp xuống sân, tạo ra tiếng leng keng nhức óc.

Cả khán đài cơ hồ không dám tin, Vĩnh An vương danh chấn Bắc Ly có thể thua?

"Ai da!" Tiêu Sắt kêu lên một tiếng thất thanh "Ta thua rồi."

"Thua cái đầu ngươi! Tên vô lại!" Tư Không Thiên Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Sắt, không biết là vì tức giận hay xấu hổ, cũng đem Ngân Nguyệt thương ném xuống lôi đài.

Nàng vội vàng đi về phía Tiêu Sắt, xắn tay áo, sải bước dài, nắm chặt nắm tay giơ cao, vừa nhìn liền biết chính là muốn thi hành gia pháp.

Tiêu Sắt an tĩnh đứng đó khoanh tay nhìn, thấy nàng đánh tới lại mỉm cười.

Ván cờ cao thâm lại thường thường chỉ cần chiêu thức đơn giản nhất.

Tư Không Thiên Lạc nắm tay như mưa nện lung tung xuống người hắn, nàng giống như một đứa nhóc ba tuổi không lấy được kẹo liền la lối khóc lóc lăn lộn om sòm: "Tiêu Sắt thối! Còn giấu nữa này, còn giả vờ này, còn diễn này, đánh chết ngươi!"

"Đau đau đau... Ai da nhẹ thôi nhẹ thôi..." Tiêu Sắt hai tay ôm đầu xin tha, mặc cho Tư Không Thiên Lạc tay đấm chân đá.

Mới vừa rồi hai người so chiêu, mấy lời tán tỉnh của Tiêu Sắt Lôi Vô Kiệt nghe không rõ, hắn tức khắc nghi hoặc không thôi: "Ai, Tiêu Sắt dạo này chán quá, sao không đánh lại?"

Diệp Nhược Y nhẹ nhàng cười nói: "Huynh thì biết cái gì, uổng công xem Vãn Lai Tuyết nhiều như vậy."

Lôi Vô Kiệt thoáng suy nghĩ một chút, lập tức bừng tỉnh hiểu ra: "Ồ! Tiêu Sắt đây là nguyện ý cúi đầu, vẫn là sư tỷ ta uy vũ."


"Hết giận chưa?" Tiêu Sắt sau khi no đòn liền nhẹ giọng hỏi.

"Còn chưa có hết...A~" Tư Không Thiên Lạc lời còn chưa dứt đã hét lên một tiếng, bởi vì nàng bị Tiêu Sắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng, dùng sức giữ lấy.

Cả người nàng nhỏ nhắn tinh tế, Tiêu Sắt hai cánh tay liền có thể ôm gọn trong ngực.

Tư Không Thiên Lạc giống như con cừu non chờ làm thịt vùng vẫy hai cái liền bất động cam chịu. Giờ phút này nàng cảm nhận được người nào đó đang vô cùng khắc chế nên có chút sợ hãi, nhưng đồng thời lại cảm thấy trong lòng ấm áp như nắng mùa xuân.

"Được rồi, được rồi!"


Khán giả trên lầu có lẽ cả đời này khó có thể một lần được thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy, hưng phấn đến hai mắt sáng rực, liên tục vỗ tay phấn khích.

Thiên Nữ Nhụy không nhịn được cười trước sự vụng về của hai người này. Đường Liên cũng ở một bên vỗ tay, cười vui vẻ huýt mấy tiếng sáo, trong lòng thầm mừng cho tiểu sư muội "Rốt cuộc cũng hòa giải rồi."

Lôi Vô Kiệt còn hưng phấn hơn nữa, lấy hết Lôi Môn hỏa dược trên người ra, dùng Hỏa Chước thuật đốt chúng thành pháo hoa.

Dưới ánh pháo hoa ban ngày, Tư Không Thiên Lạc má ửng hồng thẹn thùng giấu mặt trên vai Tiêu Sắt, lại cảm nhận rõ hơi thở trong lành mát rượi của hắn. Nàng cẩn thận ngửi từng chút mùi hương đó, lòng tràn đầy vui sướng mà đưa tay ôm lấy tấm lưng người kia.


Không ngừng có người hướng về phía Tư Không Trường Phong mà chúc mừng ông kén được rể hiền. Lão phụ thân Tư Không Trường Phong lúc này trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, bảy phần cảm động, ba phần không nỡ, suýt rơi lệ nói một câu: "Cải trắng nhà mình cuối cùng đã bị heo ăn mất rồi."

Ông tự cho rằng chính mình từ trước đến giờ luôn có con mắt tinh tường sáng suốt. Năm đó lần đầu gặp Tiêu Sắt liền nhìn trúng hắn làm con rể tương lai, cũng sớm nhìn ra tình cảm của hai đứa chúng nó.

Không phải oan gia, không hợp nhau, thật đúng là chỉ có Tiêu Sắt mới có thể chế ngự được nữ nhi nhà mình. Rốt cuộc cũng có người có thể thay ông chăm sóc cô con gái này rồi.

Nghĩ đến đây Tư Không Trường Phong cảm động đến rơi nước mắt, liền hướng dưới đài gọi to: "Tiêu Sắt! Ta đã nhìn thấy tất cả, là ngươi tự nguyện thua Thiên Lạc, lão phu cảm phục ngươi khiêm tốn trượng nghĩa, trận này luận võ ta liền tính ngươi thắng! Cũng không thể đổi ý!"

"Đương nhiên." Tiêu Sắt vui vẻ đồng ý, vẫn ôm tiểu cô nương trong lòng không buông tay.

"Tiểu tử ngươi chớ ôm quá lâu, lão phu nhìn không nổi." Tư Không Trường phong cố gắng kìm nén nước mắt xúc động, vẫy tay với mọi người, "Mọi người đừng để ý bọn chúng, nên giải tán được rồi, mấy ngày nữa tới phủ lão phu mời các vị uống ly rượu mừng."

Lôi Vô Kiệt đốt xong 'pháo hoa' đầy phấn khích hướng về lôi đài hô to: "Sư tỷ, Tiêu Sắt, chúc mừng hai người, ta chờ nháo động phòng!"

Tư Không Thiên Lạc từ trong ngực Tiêu Sắt thò ra cái đầu nhỏ, hướng lên lầu các quát: "Câm miệng! Ngươi dám nháo xem ta có đánh chếc ngươi không!"

"Sau này ta sẽ mắng hắn, ta còn chuyện thứ ba muốn nói với muội." Tiêu Sắt thì thầm bên tai nàng.

"Chuyện gì?"

"Đêm qua như vậy không hoài thai hài tử được, ta so với muội hiểu hơn một chút kiến thức sách vở... Muội có thể thỉnh giáo ta đây, ta tự nhiên tận lực giúp đỡ."

"Cái gì?!"

"Không có gì." Tiêu Sắt đem ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ôm càng chặt hơn, cười tủm tỉm đáp lời.

"Tiêu Sắt thối! Huynh về sau không được nói mấy thứ ta không hiểu!"

"Tiểu nhân đã rõ!"

- HẾT - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro