Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Bạch Lộ.

Buổi họp bang kết thúc. Mikey thở dài một hơi, mắt đảo quanh tìm bóng hình ai đó, sau lại quay ra hỏi Draken bên cạnh:

"Takemitchy đâu rồi?"

"Takemitchy về rồi, nghe bảo có việc bận."

Nhận được câu trả lời, Mikey lại tiếp tục thở dài một hơi. Hắn còn muốn kéo cậu ở lại, chở cậu trên con xe Bad vòng quanh khu phố này cơ mà.

Các đội trưởng của Touman cũng tụ tập lại. Smiley cười cười, nhìn xung quanh không thấy bóng hình người cần tìm đâu.

"Tên "Takemichi" về rồi à?"

"Ừ."

"Tiếc thế, tao tính làm quen."

Mikey nhíu mày, giọng hậm hực: "Đừng có đụng vào, Takemitchy là người của tao."

Kết quả vừa nói xong đã bị đá xéo.

"Đừng có tự tin, Takemitchy của ai chưa biết được."

Draken khoanh tay nói một cách nghiêm nghị. Mutou từ nãy giờ yên lặng cũng lên tiếng:

"Bọn mày thích thằng đấy à?"
.
.
.
Trong bệnh viện xộc mùi thuốc sát trùng khiến Mikey nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ sự khó chịu.

"Mày đưa tao đến đây làm gì?"

Draken đi phía trước im lặng. Cả hai người dừng trước một phòng bệnh, qua cửa kính thấy một cô gái tóc nâu với khuôn mặt bầm tím đang nằm bên trong, xung quanh là các thiết bị máy móc của bệnh viện.

"Ai vậy?"

"Bạn gái của tri kỉ của Pa."

"Đầu khâu bảy mũi, răng bị gãy, mắt trái bị sưng võng mạc, xương sườn bị gãy, đã mất ý thức năm ngày rồi."

"Chuyện này là do Moebius gây ra. Người khác trên đường nhìn thấy nên đã chạy đi báo."

"Chúng mày tới đây làm cái gì hả?"

Tiếng quát tháo vang lên, Draken và Mikey quay đầu nhìn. Là một cặp vợ chồng, vẻ ngoài tầm ngoài 40.

Người đàn ông lớn tuổi kia bước đến chỉ tay về phía hai người với vẻ tức giận: "Chúng mày vẫn ngẩng được đầu trước con gái tao sao! Cút về đi!!! Lũ rác rưởi!!!"

"Ông nó à!"

Nhìn thấy bố mẹ của cô gái, Draken liền cúi người, hai tay chắp sau lưng.

"Bọn mày cúi đầu làm gì hả lũ sâu bọ! Là lỗi của lũ rác rưởi chúng mày mà con gái tao ra nông nỗi này!!!"

Sự tức giận của người đàn ông kia càng tăng thêm. Mikey lúc này đã lạnh mặt, từ tốn nói:

"Không cần cúi đầu đâu Kenchin. Chúng ta đâu phải người xấu."

"Biến đi!! Lũ sâu bọ!!"

Người đàn ông vẫn không ngừng xua đuổi và chửi mắng. Mikey nghe không lọt tai, giọng mất bình tĩnh:

"Hả? Ông nói ai hả?"

Nhưng Draken đã dùng tay ép hắn cúi đầu, điềm tĩnh xin lỗi cặp vợ chồng.

"Xin lỗi vì mọi chuyện."

"Tất cả là trách nhiệm của chúng tôi."

Mikey bị ép cúi đầu liền dãy dụa, liên tục liếc về phía Draken.

"Con gái tao... vẫn đang hôn mê..."

"Tại sao chứ?"

Người đàn ông nói, lòng bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, người run run. Giọng ông nghẹn ngào, nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt, trong đôi mắt chất chứa sự đau khổ. Người phụ nữ bên cạnh cũng bật khóc.

Từ khi nghe tin con gái mình suýt bị hiếp từ cảnh sát, trái tim đôi vợ chồng suýt chút nữa thì ngừng đập, chẳng ai lại mong muốn những chuyện này lại xảy ra với con gái mình cả.

"Về thôi."

Người đàn ông lúc nãy còn hùng hồn quát tháo bọn họ, bây giờ đang dịu dàng dìu người vợ của mình, để lại cho họ một câu:

"Bọn mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa."

Bóng dáng cặp vợ chồng dần nhỏ bé rồi mất tăm. Draken và Mikey lúc này vẫn cúi người, tay Draken đã không còn đặt lên đầu Mikey, và Mikey cũng không hề dãy dụa, dường như hiểu điều gì đó.

"Bây giờ sẽ xử lí Moebius, chúng ta sẽ dọn dẹp trong " thế giới của chúng ta"."

"Các thành viên của Touman đều có gia đình và những người quan trọng. Người bình thường không được phép làm tổn hại, không được làm họ khóc."

Draken nói, Mikey nghe, đôi mắt cả hai hướng tới cô gái đáng thương kia.

"Mang một trái tim suy nghĩ cho người khác, thì dù cúi đầu cũng chả sao."

"Ừm."

Mikey nhớ buổi họp bang hôm nọ, nhớ tới ánh mắt của người con trai tóc vàng, nhớ tới những lời nói của đối phương, và nhớ tới người anh của hắn. Hắn mím môi, trong đôi mắt là sự hỗn loạn.

"Tao sẽ bảo vệ mọi người, tao sẽ dọn dẹp thế giới bất lương này, lúc đó sẽ không ai phải khóc nữa."
.
.
.
Takemichi đứng sau bức tường nghe cuộc đối thoại, đầu cậu đội mũ lưỡi chai, mặt đeo khẩu trang, đôi mắt xanh tràn đầy ý cười.

Vốn dĩ Ami không bị thương nặng đến vậy, nhưng ngay sau ngày 15/7 bọn Moebius đã kéo đàn tới bệnh viện quậy phá hòng muốn làm hại Ami. Gia đình cô ấy với sự bất lực đã cầu cứu Takemichi, cậu liền bảo họ hãy phóng đại vết thương của Ami.

Gia đình Ami có quan hệ thân thiết với giám đốc bệnh viện, sau khi nghe câu chuyện thương tâm của Ami, bệnh viện liền đồng ý với lời nhờ vả của gia đình Ami, phóng đại vết thương của cô, nói rằng cô bị thương nặng dẫn đến hôn mê sâu, cuối cùng bọn Moebius cũng buông tha.

Và đồng thời cũng để Mikey ngộ ra.

"Takemichi-kun?"

Takemichi ngẩng đầu, người gọi cậu là Chugi, anh cũng đeo khẩu trang, tay xách một túi ni lông đựng thức ăn, có lẽ là mua cho Ami.

Chugi thấy cậu, hai mắt liền sáng lên:

"Mày cũng ở đây hả?"

"Ừ, mày đến thăm Ami hả?"

Chugi nghe câu hỏi của Takemichi sắc mặt liền thay đổi. Anh chậm rãi đi tới đứng cạnh cậu, thở dài một hơi não nề.

"Kể từ vụ đó xảy ra, bố mẹ Ami không cho tao tới thăm vì sợ em ấy lại gặp nguy hiểm. Họ căm ghét tao lắm, tao chỉ dám lén lút tới đây nhìn em ấy thôi."

"Tao cũng hận bản thân lắm, rõ ràng là bạn trai của em ấy mà chẳng bảo vệ được em ấy. Nếu lúc đó không có mày, tao không dám nghĩ đến chuyện sau này nữa."

Chugi vừa nói, tay nắm chặt lại, người run run, khóe mắt rưng rưng, cảm xúc trong lòng là một mớ hỗn độn. Căm ghét có, sợ hãi có, tội lỗi có, nhưng cũng nhẹ nhõm khi người con gái anh yêu đã được an toàn.

Takemichi yên lặng lắng nghe những lời tâm sự từ người bên cạnh. Hai tay đặt trong túi quần cũng nắm chặt lại, mái tóc vàng rũ xuống che đi đôi mắt.

Đầu óc Takemichi mù mịt, cậu nhớ tới đôi mắt hồng cam tuyệt vọng trong ánh lửa đỏ rực đang gào thét cướp lấy cô, nhớ tới cô gái ngã trên nền đất với mái tóc vàng rực rướm máu, và trong tương lai cũng có nhiều sinh mạng vô tội phải ngã xuống nền đất lạnh lẽo ấy.

Takemichi vỗ vai Chugi:

"Tối qua tao tới thăm Ami, cô ấy nói nhớ mày lắm đấy."

"Cả hai vẫn còn tình cảm, chắc chắn sẽ đến với nhau thôi."

"Cố gắng lên nhé, nếu có chuyện gì khó thì gọi tao."

Takemichi nói xong liền rời đi. Chugi rơm rớm nước mắt nhìn cậu, hai tay chắp sau lưng rồi cúi người xuống:

"Hanagaki Takemichi! Tao chắc chắn sẽ đền đáp công ơn này!"

Takemichi ngoảnh đầu lại, cười hì hì:

"Thằng ngốc! Ở bệnh viện đừng có hét to thế!"





































Donate at Agribank: DONG MINH ANH: 230420537004.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro