Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện đã được viết lại, thêm mắm muối, thêm cảnh H (do lúc đầu viết ra cắt ngay khúc H).
Mọi người có thể đọc lại như một chap mới. (Cũng là do ta lười nghĩ cốt truyện mới nên thêm lại phần cũ dễ dàng hơn:) hiu hiu).
_____________________________________________

Chữ nghiêng là nguyên tác

Thẩm Nguy phản ứng có chút chậm chạp, một hồi lâu sau mới chậm rãi nâng tay. Thế nhưng bàn tay lại bỏ qua khăn mặt mà nắm luôn lấy cổ tay của Triệu Vân Lan, dùng lực rất mạnh kéo y về phía mình.

Triệu Vân Lan đã sớm cảm giác được Thẩm Nguy bất thường, bầu không khí đang rất nhạy cảm, nhưng mà y lại cực kì chú tâm đến chuyện này nên không hề phản kháng, bị người ta kéo qua một cách dễ dàng.

Thẩm Nguy nặng nề đè y vào tường, lấp kín bờ môi của y giống như cắn xé.

Triệu Vân Lan cơ hồ nếm thấy mùi máu tươi, điều này làm cho y hưng phấn hẳn lên. Y không chút hoang mang ôm lấy lưng Thẩm Nguy, ngón tay linh hoạt luồn vào quần áo hắn, vuốt ve tấm lưng hắn bằng động tác ngập đầy ái muội. Làn da dưới bàn tay có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ cơ thể bình thường một chút, mát rượi như nhuyễn ngọc, ôn nhuận mà mềm mại....... trừ việc khối 'nhuyễn ngọc' này đang thô bạo xé quần áo của y ra.

Triệu Vân Lan dung túng ngẩng đầu mặc cho hắn xé, một bàn tay lại tiếp tục đi xuống, không có hảo ý vói vào dưới eo Thẩm Nguy tìm kiếm trong quần hắn.

Nhưng chưa tìm thấy căn nguyên kia thì cả người y đã đột nhiên bị ôm ngang bế bổng lên. Y bất ngờ không kịp đề phòng, hai chân cách mặt đất bị xoay quanh giữa không trung, sau đó ngả ra sau một cái, bị người ta nện lên giường.

Giường lớn không chịu được sức nặng mà vang lên một tiếng, cũng may trên giường khách sạn gối mềm đệm dày nên bị quăng xuống cũng không đau, Triệu Vân Lan nửa thật nửa giả kêu "ai nha" một tiếng, lấy ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi rồi buồn bực cười ra tiếng: "Bảo bối, anh mạnh tay quá."

Thẩm Nguy từ trên cao nhìn xuống y, ánh mắt tối đen mờ mịt khó tả lại ngập tràn tình cảm mãnh liệt.

Trên mặt hắn phủ một màu hồng nhạt dưới ngọn đèn lờ mờ lại càng thêm dễ nhìn. Triệu Vân Lan nhìn thấy mà lòng rung động, nâng tay tháo xuống kính của hắn, nửa ngồi lên, ôm eo hắn kéo vào lòng rồi kéo cổ áo của hắn xuống. Tay y từ cổ áo trượt xuống, một đường đốt lửa một đường cởi cúc để lộ ra thân thể đàn ông tái nhợt mà không hề gầy yếu.

Ánh mắt Triệu Vân Lan ngày càng thâm sâu, y chậm rãi hôn lên ngực hắn, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng nói: "Tôi đã định tha cho anh lần này, đây là tự anh yêu thương nhung nhớ đấy nhá."

Triệu Vân Lan vừa nói xong thì Thẩm Nguy đột nhiên nắm lấy vai y rồi đẩy y ra một chút, sau đó cắn yết hầu của y, lại gắt gao giữ chặt hai tay y rồi dùng sức đè xuống giường.

Triệu Vân Lan cảm thấy người trên ngực mình thở dốc càng ngày càng dồn dập, tựa như muốn cắn nuốt mình vậy.

Hắn nhiệt tình chủ động như vậy cũng làm Triệu Vân Lan có chút ngoài ý muốn, lại thêm bị hắn cắn có chút khó chịu, y nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng tránh ra một chút: "Bảo bối ngoan, đừng có vội, anh....."

Ai ngờ một động tác nhỏ này của y dường như vừa khởi động một cơ quan nào đó, động tác của Thẩm Nguy lập tức từ thô bạo biến thành điên cuồng. Một bàn tay hắn chợt gạt qua ngực Triệu Vân Lan, cường ngạnh đem cánh tay đang kháng cự của y bẻ quặt ra sau rồi giữ chặt gáy y như muốn siết y đến chết.

Triệu Vân Lan bị bắt ngẩng đầu lên, cảm thấy bộ xương già của mình vang lên răng rắc.

Thẩm Nguy đưa người lại gần, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt cằm y, từng nụ hôn như chiếm đoạt dồn dập đổ xuống. Đèn trong phòng vang đánh 'tách' một cái, tắt phụt, trong bóng đêm chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề khó nhịn của người kia, giống như một mãnh thú không biết đã trải qua bao nhiêu năm đói khát.

Cái áo vốn được cài kín kêu soạt một tiếng, bị thứ gì đó rạch ra .

"Ấy...... honey, bảo bối...... Thẩm Nguy!"

Triệu Vân Lan tuy rằng trong lòng bừng bừng lửa nóng nhưng không định hùa theo cái người đang say khướt không biết nặng nhẹ này. Y nghiêng nhẹ người, dùng bả vai đẩy đối phương một cái, rút tay mình ra.

Sau khi y quát khẽ một tiếng thì động tác của Thẩm Nguy chợt ngừng lại, sau đó hắn im lặng gục đầu vào lòng y không động đậy nữa. Đèn trong phòng khách sạn như được bật công tắc, lại một lần nữa sáng lên.

Triệu Vân Lan bị ánh đèn chiếu cho không mở được mắt, xoay xoay cái vai bị vặn đến phát đau đi đỡ Thẩm Nguy, chẳng còn một chút hào hứng nào nữa. Y cười khổ: "Anh...uống rượu vào làm càn thật đúng là không giống phàm....."

Câu này còn chưa dứt thì câu nói dang dở của Triệu Vân Lan đột ngột dừng lại, ánh mắt bỗng dưng mở to, mùi rượu trên người cơ hồ trong khoảnh khắc bốc hơi theo lỗ chân lông bay hết ra ngoài, y hoảng sợ đến mức phải tỉnh táo hẳn ra.

Trong căn phòng yên tĩnh, y không hề nghe thấy tiếng hô hấp của Thẩm Nguy!

Triệu Vân Lan lập tức đưa tay áp lên cổ Thẩm Nguy, ước chừng hơn mười giây cũng không cảm giác được nhịp tim của hắn.

Màu đỏ ửng trên mặt Thẩm Nguy còn chưa tan hết, mà bản thân hắn lại tựa như đã biến thành một khối thi thể."

_____________________________________

Triệu Vân Lan tuy rằng trong lòng bừng bừng lửa nóng nhưng không định hùa theo cái người đang say khướt không biết nặng nhẹ này. Y nghiêng nhẹ người, dùng bả vai đẩy đối phương một cái, rút tay mình ra.

Nhưng chỉ vừa mới thoát ra được thì một lần nữa, Triệu Vân Lan lại bị nhấm xuống. Lần này thì con người kia thực sự phát điên lên rồi. Con dã thú thực sự đã thoát ra ngoài không cách nào ngăn lại được.

Y mở to hai mắt nhìn người trước mặt, thực sự không nhận ra đó là thầy Thẩm vốn bản tính ôn nhu mọi ngày.

Thẩm Nguy vẫn duy trì trạng thái ấy, cúi xuống mạnh bạo hôn lên môi Triệu Vân Lan. Thực sự nếu là ngày thường, có đánh chết y cũng không nhìn ra được bộ dạng lưu manh này của hắn. Triệu Vân Lan bị hôn đến không thở nổi, giằng co một hồi mới có thể đẩy được người kia ra.

"Ông phắc, sao có thể để ngươi chủ động vậy chứ" Triệu Vân Lan không ngừng chửi rủa, nhưng khuôn mặt vẫn thiếu đánh như thường.

Trong bóng tối, Triệu Vân Lan không thế đoán được tâm tình của Thẩm Nguy, quả thực lần này y không thể xem thường được nữa.

"Lão ca à, bình tĩnh nào... tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi sớm đi a, anh say quá rồi...Tôi không phải là kẻ không có mặt mũi, không thể lợi dụng tình thế này mà phát tiết. Hay là tôi về phòng trước, người anh em tự xử đi ha"

Triệu Vân Lan cười hề hề, lách người muốn thoát ra khỏi gọng kìm của hắn. Nhưng mọi nỗ lực của y đều không cách nào chống lại sức mạnh của vị giáo sư kia. Thẩm Nguy cúi xuống hôn dọc cơ bụng của y, thực sự nhột a. Tiếng lách cách vang lên, toàn bộ trang phục của Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan đã được trút xuống.

Triệu Vân Lan:" Đây là do anh tự nguyện dâng lên nha, đừng trách tôi...á"

Loại tình huống này là sao, cư nhiên Triệu Vân Lan lại là người bị đè, y thực sự có chút không thể tin nổi. Nhưng bây giờ thì não y thực sự không còn hoạt động được nữa rồi, chỉ có thể thuận theo lực đạo của hắn mà tiếp nhận.

Thẩm Nguy bắt đầu hôn lên cần cổ của Triệu Vân Lan khiến y bật ra tiếng rên khẽ như thiếu nữ lần đầu làm chuyện ấy: "Ưm, Thẩm giáo sư...."

Không để cho y nói tiếp, hắn cướp lấy đôi môi ấy, cuồng bạo hôn xuống gần như muốn rút hết khí từ lồng ngực của y. Triệu Vân Lan cố gắng đẩy hắn ra, tìm lại hơi thở của mình. Thẩm Nguy trong cơn mê loạn, hoàn toàn không nghe được lời cầu xin của Triệu Vân Lan.

"Thẩm .... Nguy ...... bảo bối ..... thầy Thẩm ..... Thẩm giáo sư..... Mau...dừng...." Triệu Vân Lan khó khăn mới có thể nói hết câu. Nhưng hắn vẫn tiếp tục đè y xuống giường cuồng bạo hôn lên khắp cơ thể trắng nõn của người dưới thân, để lại những dấu tím đỏ mà chắc chắn mấy ngày sau Triệu Vân Lan không dám mặc áo cổ sâu ra ngoài đường.

Bàn tay hư hỏng mò xuống nắm lấy tính khí của y, từ từ lên xuống đánh thức dục vọng sớm đã bị hắn khơi dậy. Thẩm Nguy vùi đầu vào giữa hai chân Triệu Vân Lan, ngậm lấy nó, dùng lưỡi đảo qua một vòng phần đầu khấc sau đó đem toàn bộ chiều dài đẩy sâu vào tận cuống họng. Khoang miệng ấm nóng của Thẩm Nguy khiến tiểu Lan Lan phải góc đầu dậy.

Thẩm Nguy cầm lấy tay Triệu Vân Lan đưa xuống an ủi cự vật sớm đã căng chướng của mình. Nhìn cơ thể co quắp của Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy lại không nhịn được đem y lật ngược lại. Cả mặt của Triệu Vân Lan vùi vào trong gối, phần mông được nâng lên trước mặt Thẩm Nguy. Hắn dùng lưỡi thăm dò bên trong mật đạo ấm nóng chưa từng được khai phá kia. Tiếng hút 'sụt soạt' khiến Triệu Vân Lan đỏ mặt cắn chặt răng vào gối ngăn mình không phát ra bất kỳ tiếng rên đáng xấu hổ nào nữa. Nhưng đến khi Thẩm Nguy thay vào đó là một ngón tay thì y không ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đầu lưỡi. Phải công nhận tiếng rên của Triệu Vân Lan hệt như tiếng của mấy em gái e thẹn khi được bạn trai chạm vào, có ai nói y có tố chất làm giáo viên thanh nhạc chưa nhỉ.

Khách sạn sang trọng để tiếp đãi khách quý quả thực rất chu đáo, một ngăn tủ toàn là gel bôi trơn và bao cao su. (Có ai đó nói với ta chỉ nam nam mới cần gel bôi trơn vì phụ nữ có thể tự tiết ra dịch bôi trơn trong quá trình quan hệ 😞) Thẩm Nguy trực tiếp đổ gel bôi trơn lên cự vật và miệng cúc khẩu của Triệu Vân Lan. Cầm lấy cự vật từ từ vẽ một vòng trước cửa mật đạo trước khi đem nó tiến sâu vào bên trong.

Cơ thể của Triệu Vân Lan khẽ run rẩy, toàn thân căng cứng như dây đàn. Thẩm Nguy nhẹ nhàng xoa tấm lưng trần mướt mồ hôi ấy, thì thầm bên tai y: "Thả lỏng... Ta sẽ không làm ngươi đau". Nếu nói điều ngu nhất là gì thì chính là tin vào câu 'không đau đâu' của đàn ông. Triệu Vân Lan không phải phụ nữ, các dây thần kinh khoái cảm chắc chắn không giống nhau, đã vậy đây lại là lần đầu 'khai cúc'. Thẩm Nguy liền đẩy mạnh về phía trước. Cơ thể của Triệu Vân Lan có cảm tưởng như khúc gỗ có thể bẻ làm đôi, đau đến nước mắt giàn giụa ướt đẫm một mảng gối.

Thẩm Nguy vẫn không ngừng xuyên xỏ, căn bản hắn lúc này không có nhận thức được cái gì. Triệu Vân Lan vẫn vùi mặt vào gối, tiếng nức nở cứ thể bật ra khỏi miệng.

Đột nhiên Thẩm Nguy đâm mạnh về phía trước, cả người Triệu Vân Lan giật nảy lên, như có một luồng điện chạy dọc cơ thể lên đại não. Có một cảm giác gì đó rất khó nói, không hẳn là đau, cũng không hẳn là sướng, nó khiến đại não tê liệt, tràng bích co bóp kịch liệt, khoái cảm truyền đến dục vọng phía trước khiến y suất ra đầy giường.

Chưa kịp bình ổn hô hấp thì Thẩm Nguy phải sau lại tiếp tục thúc cự vật về phía trước. Triệu Vân Lan dần dần không còn cảm thấy cơn đau như muốn đem cơ thể y xé rách làm đôi nữa mà thay vào đó là từng đợt khoái cảm kèm theo từ những cú đẩy hông của hắn.

Thẩm Nguy đâm mạnh vài cái trước khi suất hết tinh hoa vào trong cơ thể Triệu Vân Lan. Cả người như mất hết nguyên khí, đổ ập lên người Triệu Vân Lan, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong vút chạm nhẹ vào má Triệu Vân Lan. Cơ thể hắn lạnh ngắt ôm cứng lấy Triệu Vân Lan, y cũng không còn sức lực để suy nghĩ về bất cứ điều gì, liền vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của Thẩm Nguy, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

______________________________

Sáng hôm sau, Thẩm Nguy ôm đầu đau nhức ngồi dậy. Cảm giác ở bên còn có một người khác, ánh mắt hắn rơi xuống bờ mông trắng nõn của người bên cạnh đang nằm trong tư thế úp mặt vào gối mà ngáy, cái chăn vắt vẻo đặt trên hông, phần mông bị lộ ra không sót một chút nào, trên người y đầy những dấu đỏ trải dọc từ cổ trở xuống.

Thẩm Nguy thấy mặt nóng ran, bấy giờ mới phát hiện chính mình cũng không hề mặc quần áo. Hắn tức tốc chạy vào nhà tắm xả nước lạnh, sau đó đi ra mặc lại quần áo đã bị ném dưới sàn không thương tiếc. Thẩm Nguy nhặt lấy chiếc áo của Triệu Vân Lan đã bị hắn làm rách, vừa lúc đó Triệu Vân Lan tỉnh dậy, xoay người nhìn thẳng vào Thẩm Nguy.

"Ai nha Bảo bối, anh thực quá là không biết tiết tháo a, thực sự thao tôi đến hỏng rồi. Chịu trách nhiệm với tôi đi." Triệu Vân Lan bày ra bộ mặt thiếu đòn nhìn hắn.

Thẩm Nguy:"..."

______________________________

Ehehe:)))) Nếu tác giả ăn chay vậy mình tự bày thịt ra ăn vậy:)

Nếu mọi người muốn mình viết chap nào thì có thể cmt bên dưới nha:))

Yêu thưn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro