part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Âm Nhạc Nghệ Thuật Jump

Mina bước đi trên hành lang của tầng 3, miệng vẫn cười nói với người đi sau cô vài bước.

- thầy biết rồi đấy. Lớp 1/7 là lớp đông nên học sinh hơi quậy 1 chút.

Người đi đằng sau Mina vẫn chú ý vừa đi vừa nghe cô nói, thỉnh thoảng đôi môi giấu sau chiếc khăn quàng kia lại nở nụ cười ấm ảp.

"Tôi là Trần Tường, là sinh viên đỗ tại Trường Hoan Quan. Ước mơ của thôi là có thể trở thành một vận động viên chạy đường xa. Thế nhưng 2 tuần trước tôi nhận được giấy mời về trường Jump làm thầy giáo dạy Piano. Tôi từng nghe nói rằng, trường Jump rất giàu, chỉ cần làm giáo viên ở trường này vài tháng là đã có thể mua xe riêng. Vì vậy tôi muốn thử cái vận may này xem sao. Tôi đã gác ước mơ sang 1 bên, quyết định sang hàn làm thầy giáo dạy piano. Và hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm"

Mina mở cửa phòng học ra, tiếng ồn ào, quậy phá của lũ quỷ cũng theo đó mà tấn công Mina. Bực tức, Mina đi đến bàn giáo viên, đập bàn.

- trật tự.

Nhưng có vẻ lời nói của giáo viên chủ nhiệm không có tác dụng gì vs lũ quỷ học sinh kia.

- tôi nói các anh các chị có trật tự lại không thì bảo *đập bàn + quát*

Lần này có vẻ lớp đã biết nghe lời hơn. Lớp im re không 1 người nhúc nhích. Mina cười mỉm vì lớp đã biết nghe lời hơn. Nhưng hình như không phải vậy. Cả lớp đang trố mắt ngạc nhiên nhìn ra cửa, nơi mà Trần Tường đang đứng, miệng Mina méo xệch.

Tường đi vào trong sự ngỡ ngàng của cả lớp. Thu hút sự chú ý làm anh bối rối.

- chào cả lớp, thầy là Trần Tường, sắp tới thầy sẽ là phó chủ nghiệm của lớp ta.

Cả lớp "ồ" lên 1 phát, sau đó là tiếng vỗ tay rần rần vì thầy giáo mới khá ư là bảnh.

Việc lớp 1/7 đón thầy giáo mới đã lan ra toàn trường, thậm chí toàn bộ đất nước hàn quốc và trung, các trang báo, tin tức, mạng xã hội. Tất cả đều có tin Trường Jump đón thầy giáo mới cực kì đẹp trai. Và hai ngày sau đó thôi. Fan club của Tường đã được thành lập, fan club mang tên "cam" với tổng số người tham gia cao ngất ngưởng. Trần Tường, thầy ấy thực sự rất nổi tiếng.

*********

Vào một ngày nắng, khi Tường đang đi dạo ngoài công viên, ngướng mặt đón những giọt nắng ấm. Một tiếng nhạc du dương len lỏi vào nắng và bay tới tai anh. Tiếng nhạc rất hay và làm anh xao xuyến ngay từ lần nghe đầu tiên. Và anh quyết định xem thử người chơi bản nhạc đó là ai. Lần mò theo thì anh phát hiện tiếng Piano phát ra từ ngôi nhà nhạc cổ của trường, tồn tại cách đây 100 năm. Bạo gan anh mở cửa bước vào xem thử tiếng nhạc này do ai đàn. Và trước mặt anh là hình ảnh 1 cô gái chơi piano. Ánh năng ban mai chiếu rọi qua chiếc rèm cửa mỏng hoà cùng làn gió đùa giỡn mái tóc dài dịu dàng, khuôn mặt xinh, thân hình bé nhỏ chơi piano giống như thiên thần cần được người khác che trở. Bàn tay đánh ra những nốt nhạc du dương vô tình làm loạn nhịn trái tim người con trai đang đứng ngoài cửa nhìn cô.

Bản nhạc kết thúc, cô nhẹ mỉm cười, vô tình cô nhìn thấy anh.

Thấy cô nhìn anh như vậy, bất giác làm anh bối rối.

- xin lỗi tôi không biết có ng ở đây.

Nhìn anh như vậy, cô khẽ bật cười vì vẻ bối rối củ anh.

- không sao đâu.

Rồi anh bước đến bên cạnh cô.

- tôi ngồi được chứ.

- ừm - cô gật đầu.

Chỉ chờ có thế, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

- em chơi bài này rất hay.

- dae *cười*

Nói rồi, anh và cô cùng nhau đặt tay lên phím đàn, cùng nhau chơi đàn. Lúc này có anh, tiếng đàn không còn du dương trầm lắng như lúc nãy nữa mà tiếng nhạc đã trở lên vui nhộn hơi, xen vào tiếng đàn là cái gì đó gọi là tình yêu.

Phía bên ngoài hành lang, cách đó không xa, có một cô gái với mái tóc màu hồng dâu, trên cổ là vết xăm hình con rết. Cô gái này đang tỉ mỉ vẽ lại cảnh 1 cặp tình nhân đang chơi piano. Tỉ mỉ từng chút một.

*******

Lớp 4/4 lớp chuyên piano.

Tường thì giảng bài, còn học sinh cứ nhìn anh, mắt hình trái tim. Từ bên ngoài 2 em học sinh đi vào.

- em thưa thầy, em đến muộn ạ.

Tường không nói gì chỉ gật đầu cho vào. Lí do anh cho vào dễ dàng như vậy là vì 1 trong 2 cô gái kia, có 1 người là cô gái hôm bữa chơi đàn cùng với anh. Trong lúc giảng bài, việc giảng bài bị xao nhãng đi, hình như là vì cô.

Kết thúc buổi học, khi anh đang định đi ra về thì anh gặp cô.

- em thấy thầy được hâm mộ ghê - cô trâm trọc

- cũng tàm tạm *khiêm tốn*

Bất chợt cô mỉm cười rồi chạy đi. Lúc này anh mới nhận ra anh chưa biết tên cô, anh gọi với theo.

- à, mà em tên gì vậy nhỉ?

Nhưng lúc anh hỏi tên cô thì cô đã chạy ra xa, cô đã đứng sau một cô bé khác kia, cô bé đứng trước kia cứ tưởng anh hỏi tên cô bé ấy nên trả lời.

- em á, em cứ tưởng thầy biết tên em rồi chứ. Em là Hong Ki.

Tường nhìn Hong Ki cười trừ rồi nhìn cô, lúc này cô đang mỉm cười vẫy tay tạm biệt rồi hoà mình vào đám đông học sinh.

********

Hôm nay là một ngày mưa, anh vừa đi siêu thị về thì gặp mưa, anh vội trú vào 1 cửa hàng đã đóng cửa. Chợt nhận ra, cô cũng đang trú mưa ở đây.

Anh hơi ngại ngùng.

- trời mưa to ghê.

- dae *mỉm cười*

- sao lúc nào em cũng cười vậy?

- hì hì.

Một lúc sau thì ông trời cũng cho cơn mưa nhỏ lại.

- chúng ta về chung nhé! - anh đề nghị

- ừm - cô gật đầu.

Hoàng hôn dần ẩn mình xuống núi, trên con đường ngậm tràn hương cam, anh và cô cùng đi về, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ,. Không hiểu sao từ khi gặp cô, anh bắt đầu cười nhiều hơn, vui vẻ hơn. Và hình như tim anh đã bắt đầu loạn nhịp vì cô.

Đi được một đoạn thì cả 2 dừng lại.

- thôi đến nhà em rồi, tạm biệt thầy nhé!

Nói rồi cô chạy vào nhà, chợt nhớ ra anh chưa biết tên cô, anh gọi với theo.

- à, thầy quên mất em tên là gì ấy nhỉ?

- Trịnh Trịnh Hâm. Thầy cứ gọi em là Jin cũng được *cười tươi*

Rồi cô đi thẳng vào nhà, nhìn thấy cô vào nhà, anh mới an tâm quay về. Trong lòng anh có cái gì đó vui vui. Hình như anh thích Jin mất rồi. còn đường về á. Toàn sắc hồng của tình yêu không hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro