part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó Tường và Jin lúc nào có nhau. Đến trường cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, chơi piano cùng nhau.... Thế nhưng cô rất lười lên lớp. Chỗ cô ngồi rất hay bỏ trống, và những lúc như vậy, nơi đầu tiên anh tìm đến là phòng piano cổ của trường. Cô luôn ở đó, đánh piano, bản nhạc mà lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Thế nhưng mọi chuyện chưa iên ổn được lâu. Thì một chuyện không hay xảy ra.

- xin lỗi tôi không thể giúp cô được - Hong Ki đưa tay ra ngăn cản vs từ chối.

- nhưng ngoài ngài ra không còn ai giúp tôi được.

- tôi chịu

Hong Ki mặc kệ bàn tay níu lại của Jin, cậu bỏ mặc Jin rồi bỏ đi.

Về phần Jin cô nhìn bước chân của Hong Ki xa khuất dần, đôi mắt nhìn vô định.

Ở đằng xa, Tường nhìn thấy tất cả, ở quá xa nên anh chỉ nghe thấy vài câu. Hình như là cô nhờ Hong Ki việc gì đó nhưng Hong Ki không chịu giúp thì phải. Có lẽ việc rất quan trọng đối với cô. Những ngày sau đó anh thấy cô buồn hẳn, ít cười, không còn hay chơi piano như lúc trước.... Anh nghĩ rằng điều mà cô nhờ Hong Ki chắc phải ắt rất quan trọng. Anh nhất định phải lấy lại nụ cười cho cô mới được.

*******

- thầy đến đây tìm em? - Hong Ki vừa gẩy gẩy dây đàn, mắt vẫn nhìn vào cây đàn guitar. 

- hôm bữa Jin có nhờ em một việc phải không?

Đang chơi guitar, tự nhiên Hong Ki ngừng lại đôi chút.

- tuy tôi không biết là chuyện gì nhưng em có thể đồng ý việc mà em ấy đã nhờ em giúp không?

Đặt cây guitar sang một bên, Hong Ki quay về phía Tường.

- giúp cô ta. Em chẳng được gì cả. 

- coi như là thầy nhờ em, em có thể giúp em ấy k. Thầy nghe em ấy nói, chỉ mình em mới có thể giúp em ấy được thôi.

Có vẻ Hong Ki đã suy nghĩ lại.

- được thôi. Coi như là làm việc xấu 1 lần vậy.

Tuy không hiểu tại sao Hong Ki lại dùng từ việc xấu nhưng thấy Hong Ki đồng í là anh vui rồi.

- cảm ơn em.

Tường cảm ơn xong định quay bước đi, nhưng nửa đường thì bị câu nói của Hong Ki làm dừng lại.

- nếu thầy biết việc cô ta nhờ em làm là gì thì liệu thầy có đến đây tìm em hay không?

Anh không nói gì chỉ gật đầu.

Dù không biết là chuyên gì nhưng đó là điềucô muốn, anh luôn chấp nhận.

Đợi anh bước đi hẳn, Hong Ki mới thở dài, lắc đầu.

- Tường với Jin, tại sao hai người họ lại yêu nhau cơ chứ.

**********

Đúng là Hong Ki rất biết dữ lời hứa, được Hong Ki nhận lời giúp đỡ, mấy bữa nay Jin lại tươi cười trở lại. Lúc nào cô cũng chạy tung tăng đi cùng anh, lúc nào cô cũng đòi đi chơi, lăn tăn như một thiên thần nhỏ.

Thế nhưng một ngày cuối thu, cô đột nhiên biến mất. Anh chờ cô trên con đường quen thuộc mà thường ngày hai người cùng nhau đến trường nhưng cô không đến,

Chỗ cô ngồi cũng trống,

Phòng piano cổ giờ cũng vắng lặng, không còn ai ngồi đó chơi đàn.

1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày cô vẫn không xuất hiện làm anh trở lên lo lắng.

- em này - anh hỏi 1 bạn học sinh học cùng lớp với cô - em có thấy bạn ngồi ở vị trí bàn cuối dãy giữa ở đâu không?

- ai cơ ạ - bạn học sinh đó thắc mắc.

- cái bạn mà hay đến trường cùng thầy ấy.

Cậu bạn ấy nghiêng đầu về một phía, nheo mắt khó hiểu.

- từ trước đến giờ thầy chỉ đi đến trường một mình thôi.

*************

Anh chạy thẳng đến phòng tập guitar, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện kì lạ vừa xảy ra với mình.

Anh nhớ có một lần, rõ ràng anh đi cùng Jin. Vậy mà Mina lại đến chỗ anh và bảo rằng "thầy luôn đến trường một mình nhỉ? Để hôm nào tôi với thầy đến trường cùng nhau nhé!" lúc đó anh không để ý lời Mina nói cho lắm.

Mỗi khi lên lớp cô luôn ngồi một mình và không ns chuyện với ai.

Có thể nói 1 cách đơn giản và dễ hiểu. Anh chỉ đang tưởng tượng ra cô, cô không tồn tại. Hoặc sự xuất hiện của cô chỉ mình anh nhìn thấy.

Nhưng ngoài anh ra còn 1 người nhìn thấy cô nữa, đó là Hong Ki. Người mà cô đã nhờ giúp đỡ. Chắc hẳn Hong Ki phải biết về cô. Nhất định anh phải hỏi Hong Ki về cô. Nhất định.

Anh chạy đến cửa lớp, nhanh chóng mở cửa bước vào. Hong Ki đã đứng đó, tựa vào cửa sổ nói.

- thầy đến muộn hơn em tưởng đấy.

********

Ánh hoàng hôn dần xuống núi, trường Jump giờ đã tan học hết, ngôi trường vắng hoe không một bóng người, thế nhưng trong phòng tập guitar có một cô gái vs mái tóc màu bạch kim đang tựa lưng vào cửa sổ, cơn gió cuối thu nhẹ thổi qua làm hơi bay bộ váy dài. Hong ki đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, bình thản nói.

- thầy đến muộn hơn em tưởng đấy.

Tường đi từ cửa phòng tập vào, hơi ngạc nhiên. Nhưng anh cũng vào vấn đề luôn.

- Hong Ki, em biết Jin chứ. Về sự tồn tại của cô ấy, em biết rõ chứ.

Hong Ki thở hắt ra,

- thầy muốn biết thật không? Được tôi sẽ nói cho thầy biết. 2 tháng trước, cô ta đã tự tử và chết không rõ nguyên nhân. Người mà thầy đã gặp từ trước tới giờ chỉ là linh hồn của cô ta thôi.

Tường dường như đứng không vững trước câu nói của Hong Ki.

- Thầy tin hay không thì tuỳ. Nhưng đó là sự thật.

- tại sao em lại có thể nhìn thấy cô ấy?

Hong Ki cười nhếch môi, đưa tay ra, ngay lập tức trên tay cậu hội tụ một luồng khí sau đó hình thành 1 thứ gì đó giống như lưỡi hái của thần chết.

Phải, Hong Ki chính là một thần chết.

- cô ta là một cô gái chơi rất giỏi piano, nhưng vì chọc giận một vị thần, nên đã bị vị thần đó giết chết. Nếu như trước khi tuyết đầu mùa rơi cô ta mà không đầu thai, cô ta sẽ tan biến mãi.

- vì thế.....

- vì muốn ở bên cạnh người mình yêu mà chấp nhận tan biến mãi mãi. Cô ta đến cầu xin tôi đừng gặt hồn cô ta, ban đầu tôi không đồng ý nhưng.... * thở dài* tình yêu mà, dù biết mình sẽ tan biến nhưng vẫn muốn ở bên người đó.

Cậu quay người về phía cửa sổ nhìn những đám mây đang trôi dạt rồi dần tan biến.

- Hong Ki này - Tường cất tiếng gọi làm Hong Ki đang lơ đãng ngoảnh đầu lại - em có thể giúp thầy một việc được không? Em có thể để Jin đầu thai được không?

Hong Ki nheo mắt nhìn Tường, bất giác gật đầu.

- nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn lấy đi một thứ của thầy. Đó là nụ cười của thầy, từ giờ cho tới sau này thầy sẽ không thể mỉm cười được nữa. Được không?

Tường lặng yên, cô vì anh mà chấp nhận tan biến mãi mãi, đây là điều cô mong muốn nhưg anh không thể làm như vậy được. Thà anh mất đi nụ cười, tin tưởng rằng cô vẫn tồn tại ở nơi nào đó còn hơn để cô tan biến mãi mãi. Thế nên anh gật đầu.

*********

Cả đám học sinh + fan ra trước trường tạm biệt Tường, khóc bù lu bù loa lên.

- thầy ơi, thầy đừng đi mà.

- thầy ơi, từ giờ bọn em hứa sẽ ngoan mà thầy.

- thầy ơi, đừng đi mà.

- thầy ơi.

....bla....bla....bla

Tường nhìn lũ học sinh mà chạnh lòng. Tuy làm chủ nhiệm của chúng mới được hơn hai tháng làm chủ nhiệm nhưng đối với anh tình cảm của anh dành cho chúng là vô tận.

Anh quay bước đi, để lũ học sinh buồn bã nhìn theo anh.

Phía trên sân thượng, có một cô gái vs mái tóc màu bạc kim đang nhìn theo anh, trong lòng thấy đau lòng cho Jin và Tường

"Thầy à, em không lấy đi nụ cười của thầy. Một thần chết không thể lấy đi cảm xúc của con người được. Có lẽ người duy nhất khiến thầy cười giờ đã rời xa thầy rồi nên thầy không thể mỉm cười được nữa. Em hy vọng, một ngày nào đó, sẽ có người làm cho thầy mỉm cười trở lại"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro