Chương 18: Nếu Trở Về Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 18 - Nguyệt Tẫn Tình Tô: Đại Mộng ]

❖ Tác giả: Vưu Ngư Tu
» Trans/Edit: Js Art

Nếu Lê Tô Tô Không Thể Trở Về 500 Năm Trước.

Sau khi từ Uy Nhuy Uyển trở về Ma Cung.

Kể từ sau ngày đó, mối quan hệ giữa Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô đã hòa hoãn và dịu đi được không ít.

Mà điều này, đều xuất phát từ việc Đạm Đài Tẫn đơn phương hành động —— Hắn đã giảm bớt số lần đến tìm Tô Tô.

Lê Tô Tô đương nhiên là không muốn xen vào để quản chuyện này, chỉ là Tự Anh lại giống như là ngẫu nhiên, nhưng cũng giống như là vô tình nhắc đến hắn với nàng.

Tự Anh nói là: "Tôn Thượng gần đây, cũng không biết là đang bận việc gì! Cứ thường xuyên cách năm ba ngày, là lại không thấy mặt ngài ấy ở Ma Cung."

Lê Tô Tô nhớ đến thời điểm lần trước mà nàng nhìn thấy Đạm Đài Tẫn, hôm ấy nàng thấy hắn cả người đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy nàng, thì hai mắt lại sáng lên, trong mắt mang theo một tia hi vọng cùng với vẻ chờ mong, nhưng rồi lại rất nhanh đã vụt tắt.

Là một bộ dáng trông rất đáng thương.

Chỉ là, Tô Tô tuyệt đối sẽ không để cho bản thân sinh ra sự đồng cảm đối với hắn.

Tuyệt đối không được.

Đêm hôm đó, thời điểm mà Tô Tô đang định thổi tắt nến để chuẩn bị đi vào giấc ngủ là lúc, nàng bỗng giật mình nhận ra, bên trong phòng còn có thêm một người.

Người đó ngang nhiên mà công khai chiếm mất nửa cái giường của nàng, vẻ mặt hắn như ẩn như hiện ở trong tối, không rõ thần sắc khẽ gọi tên nàng: "Tô Tô, lại đây."

Nghe trông giống như là tiếng thì thầm của Ác Quỷ trong màn đêm tối, nhưng trong giọng nói của hắn, lại để lộ ra ý vị cầu xin tha thiết đến mười phần.

Lê Tô Tô nhìn không thể nào hiểu được tâm tư của Đạm Đài Tẫn, nàng đứng yên ở tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ là khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã bị một cổ sức mạnh kéo lùi về phía sau, mũi chân của nàng bỗng nhiên bị nâng lên khỏi mặt đất, nhưng ngay sau đó cả người nàng đã nhanh chóng rơi vào trong một cái ôm quen thuộc.

"Tô Tô, hãy để ta ôm nàng như vậy một lúc đi." Lời này của Đạm Đài Tẫn nói ra, nghe có vẻ khiêm tốn nhưng lại có chút hẹn mọn, và còn có vài phần đáng thương.

Nhưng người nọ vẫn là không thể không dùng đến sức lực, hắn ôm lấy Tô Tô và siết chặt vòng tay ôm eo nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả vào nơi hõm cổ nàng.

Lê Tô Tô không muốn làm ra cho hắn bất kỳ cái phản ứng nào, nhưng vì nhịp thở của hắn không ngừng kéo dài, nên đã khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy. Nàng không thể nhịn được nữa, thân thể bắt đầu cự quậy.

"Đừng động đậy." Đạm Đài Tẫn đem nàng ôm chặt hơn, không muốn buông tay.

"Rất ngứa."

Đạm Đài Tẫn nghe thấy liền có chút ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn nàng: "Nàng đã rất lâu rồi, không có nói chuyện cùng với ta như thế."

Hắn thấy nàng chịu nói chuyện với mình, thì liền cảm thấy có chút cao hứng. Nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng buông lỏng vòng tay ra, cùng với Tô Tô nằm song song ở trên giường.

"Nàng đã nhìn thấy được bao nhiêu, từ bên trong Gương Quá Khứ?"

Tô Tô sững sờ một chút, chợt phản ứng lại câu hỏi thì nàng lập tức hiểu ra, hắn là đang hỏi về ngày đại chiến Tiên Ma khi ấy, khi Tiên Môn sử dụng Gương Quá Khứ để dò xét nhìn trộm chuyện quá khứ của Ma Thần.

Lê Tô Tô trầm mặt một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Thấy được cuộc sống của Chất Tử điện hạ Cảnh Quốc đã trải qua."

"Chất Tử. . ." Đây là một cách xưng hô nghe có chút xa xôi, Đạm Đài Tẫn tựa như phát ra một tiếng thở dài nói: "Đó thực sự là những ngày làm cho ta khó quên."

Bị phạt quỳ dưới đêm tuyết lớn, Tà Cốt thức tỉnh, Ma Thần giáng thế.

Lê Tô Tô nghĩ: Xác thực mà nói, thì đúng là một ngày thật khó quên!

"Thật ra thì, quá khứ của ta. . ." Đạm Đài Tẫn nói được một nửa, thì đột nhiên dừng lại: "Thôi vậy, sau này ta lại kể cho nàng nghe sau."

Đạm Đài Tẫn đổi sang chủ đề khác, rồi tiện thể đổi luôn câu hỏi khác: "Mở trận Phá Quang, là muốn đưa nàng trở về quá khứ. Tô Tô, nếu như được quay trở về quá khứ, thì nàng sẽ làm gì?"

"Không tiếc bất cứ mọi giá, ngăn cản Tà Cốt thức tỉnh."

Đạm Đài Tẫn vẫn còn nhớ rõ, chính cái chết của mình đã đánh thức sức mạnh đang được ẩn giấu bên trong cơ thể. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, hắn thực sự mới cảm nhận được sự hoang đường của cuộc sống.

Hắn đã cố gắng rất nhiều như thế, nỗ lực để chính mình sống sót, làm một nô lệ phục mặt, phục đầu gối, nịnh bợ, nhẫn nhục, chịu đựng hết thảy, tham sống sợ chết. Hắn dùng hết mọi biện pháp, mọi thủ đoạn, chỉ vì để kéo dài thêm một chút thời gian sống sót, nhưng hắn lại không ngờ đến rằng. . . Sức mạnh mà hắn luôn tha thiết ước mơ, điều kiện để đổi lấy lại chính là cái chết.

Nếu không muốn để cho Tà Cốt thức tỉnh, thì liền không thể để cho hắn chết.

Nói theo cách khác, Lê Tô Tô sẽ không tiếc bất cứ giá nào, để giữ cho hắn được sống tiếp, để cho hắn được tồn tại tiếp ở trên thế gian.

Nghĩ đến đây, Đạm Đài Tẫn ôm theo một chút hi vọng, vẻ mặt mong chờ hỏi: "Nàng sẽ ngăn cản ta như thế nào?"

Đối với câu hỏi này, Tô Tô cảm thấy là một cái vấn đề rất khó trả lời. Nàng nhắm hai mắt lại rồi lại mở to, mở to rồi lại nhắm lại.

Lê Tô Tô đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ một hồi lâu mới đáp: "Hẳn là sẽ cố gắng đối xử thật tốt với ngươi. Nếu có được thêm một người đối tốt với ngươi, vậy thì khả năng ngươi trở thành Ma Thần sẽ ít đi được một chút. Ta sẽ bảo vệ ngươi, chăm sóc cho ngươi, để cho ngươi có thể sống sót, và sẽ không đi đến bước đường phải chết."

Nếu như khi đó, có một người như vậy xuất hiện, hắn chắc hẳn là sẽ không phải chết sớm như vậy. Nhưng lời này nghe ra, vẫn là có chút không được như mong muốn.

Đạm Đài Tẫn tiếp tục truy vấn nàng: "Nếu nàng quay trở về quá khứ, liệu chúng ta sẽ có được một kết cục tốt đẹp, giống như trong giấc mộng kia sao?"

Những cảnh tượng trong giấc mộng đó, quá mức chân thật. Mộng cảnh đó đã đem những thứ mà hắn luôn khao khát muốn có được, bày hết ra ở trước mắt hắn, rồi hóa thành những hồi ức tốt đẹp mà khắc sâu vào trong đầu của hắn, giờ đây nhớ đến giấc mộng đó, cảnh vật tựa như là đang hiện hữu ở ngay trước mắt.

Nhưng Lê Tô Tô lại không có trả lời cái vấn đề này của Đạm Đài Tẫn, nàng nhắm hai mắt lại, nhớ tới chút chuyện khác.

Rất nhiều ngày trước đó, cả hai cũng đã từng giống như hiện tại, nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường mà tâm sự. Khi đó Lê Tô Tô tâm tư thuần khiết, nàng lấy tấm lòng tốt rộng lớn của mình để suy đoán về người bên gối. Chỉ là. . . Nàng lại không biết được, Ma Thần biết được hết rõ mọi chuyện kia, rốt cuộc là đã dùng tâm tình gì để đối mặt với nàng.

"Tô Tô, nàng trước đây, có phải là đã từng có một chút thích ta rồi không?" Những lời này của Đạm Đài Tẫn nói ra, có chút nặng nề.

Sự rầu rĩ ấy hóa thành một tảng đá lớn nặng nề, rồi đè vào nơi ngực trái của Tô Tô.

Nàng chán ghét chuyện bản thân mình đã từng mất đi ký ức.

Bởi vì trong những khoảnh khắc trong năm tháng ấy, đối với nàng mà nói thực sự là một niềm vui quá mức tùy tiện, cảm giác giống như bị lơ lửng bên trong không trung, đó là những cảm giác, vốn dĩ không thuộc về một người đang mang theo trọng trách ở trên vai, như Lê Tô Tô nàng!

"Tô Tô, nàng không phủ nhận, vậy thì. . . Đó có phải là giữa chúng ta, vẫn còn có cơ hội để bắt đầu lại hay không?"

"Tô Tô, nếu nàng xuất hiện sớm hơn một chút, vậy thì tốt rồi."

"Tô Tô, chúng ta làm lại từ đầu. . ." Mà câu nói cuối cùng của Đạm Đài Tẫn nói.

Lê Tô Tô nghe không được rõ ràng cho lắm, nàng suy nghĩ mơ hồ, đầu óc lang thang khắp nơi, mơ mơ màng màng một lúc thì đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, và rơi vào sâu bên trong trạng thái nghỉ ngơi rồi.

Nàng mơ hồ nhớ đến ngày đầu tiên nàng tỉnh dậy, ký ức trống rỗng, trong lòng là sự hoảng loạn không có nơi nương tựa, mọi thứ cùng cảnh vật xung quanh đều quá xa lạ, nhưng lúc này đã có một người đi đến, người đó ngồi xuống ở vị trí bên cạnh nàng, giọng kiên định nói với nàng rằng: "Ta là phu quân của nàng."

Nàng cũng nhớ đến một ngày, khi ấy nàng nổi lên ý định trêu chọc tâm tư của người đó, nàng đã giả vờ té ngã, hướng về phía trước mà ngã nhào tới. . . Không ngoài dự đoán, Đạm Đài Tẫn đã nhanh chống đỡ được nàng, khi ấy nàng liền rút từ bên trong tay áo ra một lá bùa đã chuẩn bị từ trước, vì thế thời điểm mà Đạm Đài Tẫn đỡ nàng, thì liền thấy những khối băng chạy dọc theo cánh tay của hắn, từ dưới lên trên rồi đông cứng lại.

Những mảnh băng trên người hắn, dần dần vụn vỡ rồi rơi xuống.

Sắc mặt của Đạm Đài Tẫn khi ấy là tương đương với phẫn nộ, Tô Tô tất nhiên là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn, nàng cố gắn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được mà cười to.

Nàng của ngày hôm đó, cũng không biết vì sao chính mình lại vui vẻ đến như vậy. Vui đến mức Đạm Đài Tẫn không thể nhịn được nữa, hắn đã triệu cả Đồ Thần Nỏ ra tới, chỉ hướng nhắm ngay vào nàng. Tô Tô đã đứng ở đó với đôi mắt đỏ hoe, nhưng trên khóe môi vẫn là một nụ cười rạng rỡ, tựa như thể là nàng đã biết rất rõ: Người này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không làm ra những chuyện tổn thương đến nàng.

Khi ấy, nàng nhìn thấy tròng mắt của Đồ Thần Nỏ không ngừng di chuyển đổi hướng công kích tới lui, thì liền cảm thấy Ma Quân này có vài phần buồn cười.

Nàng còn nhớ đến. . . Rất nhiều, rất nhiều những hồi ức tốt đẹp, những ngày khi ấy đối với nàng, đó chính là những ngày bình phàm nhất mà nàng đã từng đi qua.

Một giấc ngủ này của Lê Tô Tô, cũng không có được an ổn, nàng tỉnh giấc lúc nữa đêm, ánh mắt mơ màng, cảm nhận được thân ảnh của cái người đang đè lên trên nàng đang tỏa ra hơi ấm nóng rực, giống như là hắn muốn dùng cái độ nóng bỏng này để đem nàng thiêu đốt thành tro cùng với hắn.

"Tô Tô, ta muốn để nàng ở lại bên cạnh ta mãi mãi." Giọng của hắn nỉ non khẽ vang lên bên tai

Nàng nằm nghiêng đầu ở trên gối, trong mắt không có lấy được một giọt nước mắt.

------

Kể từ sau ngày hôm đó, Đạm Đài Tẫn lại biến mất một khoảng thời gian dài.

Mọi việc lớn nhỏ ở trong Ma Vực lúc này đều được giao lại hết cho Tự Anh, Tự Anh cũng muốn tận tâm tận lực hoàn thành hết mọi việc được giao, nhưng nàng lại cảm thấy bất lực. Cũng không thể kéo tên Kinh Diệt mơ mơ màng màng đang bị giam giữ bên trong Yên Diệt Điện ra tới để phụ giúp, căng thẳng mấy hôm rồi lại chống đỡ được thêm vài ngày, lúc này nàng chợt nhớ đến một người.

Tự Anh bảo Quạ mang một phong thư đến tặng cho Uyển chủ Tầm Phương, ý định bắt Tầm Phương mang đến Ma Cung để làm việc. Nàng còn viết cả lời uy hiếp vào trong thư, nếu mà Tầm Phương dám cự tuyệt, vậy thì nàng sẽ để cho đám Quạ mang văn thư cùng công văn ném hết vào Uy Nhuy Uyển.

Bất quá, đến cùng thì Tôn Thượng đang muốn làm cái gì?

Tự Anh nhìn theo con Quạ đen đang bay đi, trong lòng dấy lên một trận lo lắng.

Đây vẫn là lần đầu tiên, mà Tôn Thượng làm chuyện gì đó bí mật như vậy, đến ngay cả ta ngài ấy cũng giấu, đã vậy còn giấu đến kín mít, đến một chút tiếng gió cũng không có để lộ ra.

[ Posting Date: 25.04.2024 ]

[ Quyển Thượng - Đại Mộng: Hết chương 18 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro