Chương 1: Ma Thần Thượng Cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 01 - Đại Mộng: Tam Sinh Nhất Mộng ]

» Translate: Harry Chen
» Edit: Js Art

Tam Sinh Nhất Mộng, Tam Thế Nhất Vọng.

Văn án:

Đạm Đài Tẫn của vặn năm sau vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng đó, hắn ngồi lim dim trên vị trí Quân chủ của Ma Cung, ánh mắt tràn ngập sát khí, giữa ấn đường có ấn ký Ma Thần uốn lượn, sau lưng chính là hỏa chước Pháp tướng Tu La, bên trái là Tả hộ pháp Kinh Diệt, bên phải là Hữu hộ pháp Tự Anh, phía dưới là trăm vạn Đại quân của Ma Tộc đang chờ lệnh xuất quân sát phạt Tiên Môn.

Thống lĩnh của Đại quân Ma Tộc hỏi: "Tôn Thượng, chúng ta nên tiêu diệt Tiên Môn trước, hay vẫn là hủy diệt Thiên Địa trước?"

Đạm Đài Tẫn: "Chờ một chút, trước tiên chờ ta hồi sinh lại Thần Nữ đã!"

Trăm vạn Đại quân Ma Tộc: " ? "

---- CHÍNH VĂN ----

Sau nước cờ liều lĩnh ngày đó, vì một khoảnh khắc mềm lòng mà Diệp Tịch Vụ đã thất bại hoàn toàn, không thể đổi được Thần Tủy của mình cho Đạm Đài Tẫn, nàng đã chết dưới lôi kiếp, bên dưới trận tuyết lớn phủ trắng cả Thành Lâm Nguy, chỉ thấy một nữ tử hồng y gieo mình từ trên tường thành xuống, vòng tay Âm Dương trên cổ tay của thiếu nữ vỡ vụn thành từng mảnh.

Mà nàng cũng giống như chiếc vòng Âm Dương Song Sinh kia, "vỡ vụn" bên dưới cổng thành. . .

Mà cùng lúc đó, Thần Nữ - Lê Tô Tô đã từ nhân gian lịch kiếp trở về, nhưng nàng lại bị mất đi một sợi thần thức có chứa ác hồn của Diệp Tịch Vụ, thế nên nàng đã quên hết tất cả những chuyện liên quan đến Diệp Tịch Vụ.

Cảnh Hòa năm thứ ba.

Ba năm sau khi Diệp Tịch Vụ chết, Cảnh Vương - Đạm Đài Tẫn cũng qua đời vì sáu chiếc đinh Diệt Hồn làm tổn thương tâm mạch. Ma Thần Thượng Cổ một lần nữa tái thế, nhưng vị Ma Thần này lại kế thừa hết toàn bộ ký ức khi còn là Ma Thai, bao gồm cả sợi tơ tình kia.

Hoang Uyên im ắng hơn vạn năm, giờ đây ma khí ngập trời, hạn hán thiên tai hoành hành, cả nhân gian giờ đây như đang chìm trong biển lửa.

Nữ Bạt - Tự Anh trong tay cầm một thanh Hồng Tán[1], nàng đang tựa vào một tảng đá lớn xung quanh người có rất nhiều ma khí tản ra, cùng với tiếng cười hung hăng điên cuồng đang tràn ngập ở khắp Hoang Uyên. Ma Tu - Kinh Diệt hiện ra nguyên hình ma khí màu tím ở phía sau, bản thể là một con Cửu Xà phun ma độc, hắn cũng đang dựa vào một tảng đá lớn cách Tự Anh không xa.

[1] Hồng Tán (红伞): Binh khí của Tự Anh, chiếc ô (dù) màu đỏ. [ Mọi người góp ý đi, mình viết là Hồng Tán nghe cho hay, hay vẫn là thuần Việt thành "chiếc ô màu đỏ" luôn cho dễ hiểu? ]

Hỏa chước Pháp tướng Tu La sáu tay của Ma Thần phá vỡ hư không mà xuất hiện, đánh tan một luồng lớn ma khí hắc ám trên bầu trời, Ma Thai đã chết, Ma Thần Thượng Cổ đã được hồi sinh.

"Cung nghênh Tôn Thượng trở về!" Lúc này, Yêu Ma lớn nhỏ của hai giới ở bên trong Hoang Uyên đều quỳ rạp xuống hết, tất cả chúng đều đang nghênh đón Vạn Ác Chi Chủ quay trở về Ma Vực.

Đạm Đài Tẫn khoác trên người một bộ hắc chiến giáp, và đang chậm rãi bước ra từ bên trong làn sương đen. Đôi đồng tử yêu dã của hắn đỏ ngầu như máu, cùng với ấn ký Ma Thần đỏ sẫm uốn lượn trên trán, ma văn phát ra ánh hồng quang yêu dị, từ ánh hồng quang ấy nhìn thấy được vị Ma Thần của vạn năm trước, người có thể dùng chi lực tàn sát được Thập Nhị Chân Thần đã tái thế một lần nữa.

Sáu chiếc đinh Diệt Hồn hành hạ hắn ngày đêm trong suốt ba năm qua, giờ đây đã chẳng còn tác dụng gì đối với hắn nữa, Đạm Đài Tẫn giơ tay lên rút sáu chiếc đinh ở trong tim ra, chúng vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng xanh ở trong lòng bàn tay của hắn, sáu chiếc đinh Diệt Hồn này là minh chứng cho tình yêu của hắn và nàng. . .

Đạm Đài Tẫn dùng yêu lực bóp nhẹ một cái chúng liền vỡ vụn, rồi hóa thành bột mịn hòa vào bên trong đại địa của Hoang Uyên rồi tan biến.

Diệp Tịch Vụ.

Mãi cho đến khi những chiếc đinh Diệt Hồn tiêu tán hoàn toàn, thì Đạm Đài Tẫn mới ngước mắt nhìn về phía của đám Ma Tu đang quỳ rạp đầy ở trên đất: "Một vạn năm rồi, ta đã trở lại."

Tự Anh cùng Kinh Diệt hóa thành hình người, liền đi đến đứng ở vị trí tả hữu Hộ pháp của Ma Thần, lên tiếng nói: "Tôn Thượng, giờ đây Đồ Thần Nỏ cùng với Trảm Thiên Kiếm đều quy thuận và thức tỉnh theo Tôn Thượng, nhưng. . . Tẩy Tủy Ấn vạn năm trước đã bị Tiểu Giao Long phong ấn ở Thượng Thanh Thần Vực, giờ đây lại được đám người của Tiên Môn trông coi, có cần chúng ta theo Tôn Thượng đến để đoạt lại Tẩy Tủy Ấn không?"

"Minh Dạ đã ngã xuống được vạn năm rồi, ta đương nhiên là muốn lấy lại những thứ thuộc về ta." Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Chỉ là trước khi đến đó, các ngươi theo ta đến sông U Minh ở Minh Giới một chuyến."

Ma Thần sắc mặt thâm trầm, tuy rằng đôi mắt là đỏ ngầu, nhưng bọn họ lại không thể nhìn ra được một chút cảm xúc nào khác.

Tự Anh và Kinh Diệt đưa mắt nhìn nhau một cái, tuy rằng họ không hiểu vì sao Tôn Thượng vừa mới thức tỉnh đã muốn đi đến sông U Minh, nhưng bọn họ từ trước đến nay đối với Ma Thần là theo lệnh mà làm, tuân mệnh tuyệt đối.

Theo như ghi chép của cổ thư, lối vào của sông U Minh ở Minh Giới, năm trăm năm mới mở một lần, nhưng lúc này chỉ cần một cái phất tay áo của Đạm Đài Tẫn, thì một khe nứt ở chỗ lối vào của sông liền xuất hiện. Sức mạnh của Ma Thần Thượng Cổ, dường như có thể chống lại được với Thiên Đạo.

Sông U Minh tự cổ đã bất biến theo thời gian, nhưng vẫn luôn bị Nhược Thủy bao trùm. Đạm Đài Tẫn bay lên đứng ở bên trên Nhược Thủy, sau đó triệu hồi Trảm Thiên Kiếm ra tới, ngưng tụ ma lực hướng tới mặt sông U Minh mà chém xuống, Nhược Thủy vốn tĩnh lặng hàng vạn năm giờ đây lại bị khuấy động dữ dội nổi lên sóng lớn, có rất nhiều nguyên thần bên trong Nhược Thủy tự mình bay lên.

Đạm Đài Tẫn thu hồi Trảm Thiên Kiếm lại, sau đó mở thần thức tìm kiếm trong số hàng trăm ngàn vạn nguyên thần có mặt ở nơi đây.

Chỉ là sau một lúc, Đạm Đài Tẫn đã mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu vốn lạnh lùng giờ đây lại thoắt ẩn thoắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Thế mà lại. . . Không có nàng!

Như vậy, có vẻ như chỉ còn lại một khả năng, nàng không phải là phàm nhân bình thường.

Nàng dám lừa ta!

Kẻ lừa dối.

------

Từ đầu đến cuối Tự Anh cùng Kinh Diệt vẫn đang cảm thấy không thể nào hiểu được, họ không rõ vì sao các nguyên thần lại bị Ma Thần mạnh mẽ ép bức ra khỏi Nhược Thủy, rồi lại lần nữa rơi vào bên trong lòng sông U Minh.

Tuy rằng cả hai vẫn còn đang cảm thấy mơ hồ, nhưng đồng thời lại cảm thấy hơi thở tàn bạo trên người của Tôn Thượng mà họ tôn kính đang tăng lên không ngừng.

Khuôn mặt lạnh như băng, Đạm Đài Tẫn hóa thành một làn sương đen bay ra khỏi khe nứt: "Đi, đến Tiên Môn."

Kim chỉ nam trên đỉnh núi Trường Trạch rung chuyển cảnh báo dữ dội, có một luồng ma khí khổng lồ đang ập đến từ phía Tây Nam.

Cù Huyền Tử vội triệu tập các đệ tử của Hành Dương Tông, và truyền âm vạn dặm đến cho các vị chưởng môn của những đại môn phái khác. Ma Thần Thượng Cổ, người có sức mạnh có thể hủy Thiên diệt Địa nay đã giáng thế.

Trong ngoài Hành Dương Tông giờ phút này đang rất loạn, các đại đệ tử cùng những vị Trưởng lão cấp bậc Tiên linh đang cùng nhau giúp Cù Huyền Tử tu bổ lại kết giới, còn có những vị tiểu đệ tử mới nhập môn không lâu cũng đang ra sức giúp đỡ, cũng có không ít người vừa run rẩy vừa dũng cảm ở lại trợ giúp một chút sức lực non nớt.

Lê Tô Tô đi theo ở phía sau đại sư huynh Công Dã Tịch Vô, vì người trên dưới bên trong tông môn đang chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới, nên làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

Nàng chỉ mới tu luyện được có trăm năm, lúc này nàng lại còn vừa mới lịch kiếp trở về tiên linh rất yếu ớt. Thần Ma đại chiến đó là câu chuyện đã qua vào vạn năm trước, là một câu chuyện mà nàng chỉ có thể được nghe kể lại qua những lời truyền miệng, không thì cũng chính là nhìn thấy được ở bên trong thoại bản.

Thế nhưng, giờ đây nàng lại phải đối mặt trực tiếp với tên Đại Ma Đầu đó!

"Đại sư huynh, nếu hắn đến, thì chúng ta sẽ phải chết sao?" Lê Tô Tô thấp giọng hỏi Công Dã Tịch Vô.

Công Dã Tịch Vô đang cau mày lau kiếm thì chợt dừng lại một chút, hắn nắm lấy vai của Tô Tô, an ủi nói: "Tô Tô, muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội."

"Nhưng mà. . ." Lê Tô Tô muốn nói rằng: Năm đó đến Thập Nhị Chân Thần còn phải cùng nhau quy khư mới có thể miễn cưỡng trấn áp được Ma Thần, bảo vệ được Thiên Địa, giờ đây trên thế gian đã không còn Thần Linh nữa, kiếp nạn của ngày hôm nay chúng ta thật sự có thể tránh thoát được sao?

Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định ôn nhu của Công Dã Tịch Vô, thì chỉ liền gật đầu nói: "Được, Tô Tô tin tưởng đại sư huynh."

Đợi cho đến khi Công Dã Tịch Vô mang theo Lê Tô Tô đuổi đến lối vào cổng Tiên Môn ở Trường Trạch Sơn là lúc, những đại đệ tử của các Tiên Môn lớn đều đã tề tựu lại đông đủ, còn các vị chưởng môn thì đang hợp lực cùng thi triển thuật pháp để lập ra một kết giới.

Bầu trời ở phía Tây Nam càng lúc càng u ám, mây đen và tia sét tím kéo đến dữ dội khiến cho sắc trời tối sầm, ma khí cùng với làn sương máu toát lên cuồn cuộn lại khiến cho bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Đạm Đài Tẫn vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng đó, hắn mang theo Tự Anh cùng với Kinh Diệt đứng ở trên Long Xa đạp mây mà đến, cười nhạo người của Tiên Môn không biết tự lượng sức mình, còn thích làm ra vẻ không sợ và cố chống cự.

"Hắn đến rồi!" Cù Huyền Tử cùng Triệu Du chân nhân dùng hết toàn lực, để cũng cố thêm sức mạnh cho kết giới.

Đạm Đài Tẫn triệu hồi Trảm Thiên Kiếm ra tới, một kiếm nhẹ nhàng vung lên, kết giới phòng thủ kiên cố của Tiên Môn vững như bàn thạch, liền chỉ vì một kiếm này mà lập tức vỡ tan thành vô số mảnh vụn, rồi hóa thành những ánh kim quang rơi xuống Trường Trạch Sơn.

Kết giới này được tạo nên bằng chính sức mạnh của các tông môn hợp lực lại với nhau mà tạo thành, thế nhưng ở trước mặt của Ma Thần lại yếu ớt như một tờ giấy mỏng. Cù Huyền Tử sắc mặt trắng bệch khi nhìn thấy kết giới đang tan biến, trong lòng cũng sinh ra một cảm giác lực bất tòng tâm.

Chênh lệch thực lực quá lớn, như cách biệt giữa trời với vực.

"Ta đến để lấy lại thứ thuộc về ta." Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn xuống, đem tất cả những người đang đứng ở bên dưới tầng mây nhìn qua một lần, dường như hắn đang tìm kiếm điều gì đó.

"Ngươi đừng mơ tưởng! Đừng mong có thể lấy lại được Tẩy Tủy Ấn!" Cù Huyền Tử âm thầm đọc kết ấn, cho dù hôm nay có phải hồn phi phách tán ở tại nơi đây, thì ông cũng quyết không để cho tên Đại Ma Đầu này lấy được Tẩy Tủy Ấn mang đi.

Tự Anh cùng với Kinh Diệt đứng ở trên mây, cảm thấy dường như mình mới vừa nghe thấy được một câu chuyện cười, họ nở một nụ cười khẩy, giống như là đang chế giễu những người ở bên dưới không biết tự lượng sức mình.

Là một đám người ngu xuẩn tu Tiên!

Đạm Đài Tẫn không thèm để ý đến lời nói của Cù Huyền Tử, hắn từ trên Long Xa bay xuống, rồi đứng đối diện với đám người Tiên Môn, bọn họ còn chưa có kịp làm gì thì đã bị ma khí mạnh mẽ của Ma Thần trấn áp, khiến tất cả họ không thể tự chủ được mà lùi lại vài bước để giữ vững thân mình. Còn những đệ tử có tu vi thấp hơn thì đã sớm không thể chống lại được áp lực của ma khí tạo ra, trực tiếp ôm ngực nôn ra máu tươi và ngã xuống.

Lê Tô Tô vốn tránh ở phía sau lưng của Công Dã Tịch Vô, nàng lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nếu không phải có Công Dã Tịch Vô che chắn ở trước người, thì nàng cũng đã sớm ngã xuống và nôn ra máu giống như những người khác.

"Tiên Môn đã suy yếu đến mức này rồi sao, liền chỉ có thể chịu được một kích như thế này thôi sao? Tôn Thượng của chúng ta chỉ cần đứng ở đây thôi, thì các ngươi liền đã không thể chịu được rồi!" Tự Anh cười lớn, nàng triệu Hồng Tán ra tới, nóng lòng muốn thử sức, bên trong đôi mắt tàn nhẫn ánh lên một tia khát máu.

Triệu Du chân nhân cùng Cù Huyền Tử đưa mắt nhìn nhau, cả hai cố đè nén sự khó chịu bên trong cơ thể xuống, niệm khẩu quyết gọi trường kiếm ra để tấn công Đạm Đài Tẫn. Nhưng lưỡi kiếm còn chưa có kịp chạm vào góc áo của Đạm Đài Tẫn, thì cả hai người họ đã bị ma khí quấy chặt lấy cổ, không thể cử động.

"Ta đã nói là, ta đến đây để lấy lại thứ thuộc về ta." Ma khí càng lúc càng siết chặt cổ của Triệu Du và Cù Huyền Tử, chỉ một chút nữa thôi thì ma khí liền có thể bóp gãy cổ của họ, nhưng Đạm Đài Tẫn lại chẳng buồn để mắt đến dù chỉ là một chút, hắn chỉ là cẩn thận tìm kiếm điều gì đó mà hắn chờ đợi ở bên trong đám đông.

"Cha! Triệu Du sư bá!" Một thân ảnh của thiếu nữ bạch y từ bên trong đám đông lao ra, rồi ngã xuống giữa Cù Huyền Tử và Triệu Du, Lê Tô Tô khóc nức nở kéo lấy góc áo của Cù Huyền Tử.

"Tiểu sư muội!"

"Sư muội!"

"Tô Tô, quay lại!"

Lê Tô Tô đôi mắt đỏ ngầu, nàng triệu hồi Thần khí Trọng Vũ Cầm ra tới, thi triển pháp lực vung tay gảy đàn một tiếng, ánh kim quang liền hướng thẳng đến Đạm Đài Tẫn mà đánh tới, chém đứt cả luồng ma khí đang quấn quanh Cù Huyền Tử cùng Triệu Du, tiếng đàn của nàng thậm chí còn để lại một vết xước ở trên mặt của Ma Thần.

"Tôn Thượng!" Mắt thấy mặt bên của Đạm Đài Tẫn bị pháp khí của nha đầu chết tiệt kia làm bị thương, Tự Anh thúc giục Hồng Tán với tốc độ kinh người đánh thẳng về phía của Lê Tô Tô.

Hồng Tán ngưng tụ chín phần ma lực của Tự Anh, nếu bị một kích này đánh trúng, vậy thì Lê Tô Tô tuyệt đối là sẽ hồn phi phách tán.

Cù Huyền Tử không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn thanh Hồng Tán của Nữ Bạt đâm vào Lê Tô Tô:

"Tô Tô!" Cù Huyền Tử thét lớn một tiếng, mắt như muốn nứt ra.

Trận lôi đình của Nữ Bạt vạn năm, bị một luồng ma lực lớn hơn ngăn chặn lại, Hồng Tán dừng lại cách ở trước người của Lê Tô Tô năm phân, không thể tiến lên được thêm một chút nào nữa, Hồng Tán bỗng chốc mất hết sinh khí rồi rơi xuống đất.

[ 5 phân = 5cm = 50mm ]

Lê Tô Tô hiện tại chỉ mới tu luyện tiên pháp được trăm năm, vừa đối mặt với một luồng sát khí ngập trời ập đến, nàng hoảng đến chân cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể đứng sững sờ ở tại chỗ, Công Dã Tịch Vô nhân cơ hội này kéo Lê Tô Tô về phía sau mình.

Tự Anh thu hồi Hồng Tán, vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng của Đạm Đài Tẫn: "Tôn Thượng?"

Nhưng nàng lại nhìn thấy, Đạm Đài Tẫn thoát cái đã vung tay dùng ma lực ném Công Dã Tịch Vô sang một bên, cụ thể là ném hắn ngã xuống đất. . . Còn bản thân của Đạm Đài Tẫn lại đứng ở trước người của Lê Tô Tô.

Thời điểm mà Đạm Đài Tẫn vừa nhìn thấy cái người có khuôn mặt giống với Tiêu Lẫm y như đúc này, thì hắn hận không thể triệu Trảm Thiên Kiếm ra tới, rồi vung kiếm chém đứt cái tay mà "Tiêu Lẫm" vừa dùng để lôi kéo Diệp Tịch Vụ của hắn.

Giờ đây, vị Ma Thần cao cao tại thượng đó, đang rũ mắt nhìn nữ nhân đứng ở trước mắt hắn, khóe mắt của hắn trong một khoảnh khắc cũng đã bắt đầu trở nên phiếm hồng.

"Diệp Tịch Vụ, nàng lừa ta." Ngón tay của Đạm Đài Tẫn siết chặt và giữ lấy vai của Lê Tô Tô, hắn trừng mắt nhìn nàng, hắn giống như là đang muốn dùng ánh mắt của mình để thiêu đốt cả người của nàng.

Mây đen trên đỉnh núi Trường Trạch càng ngày càng thấp, dưỡng khí bên trong không trung lúc này cũng đã trở nên loãng đi rất nhiều, giờ đây hai bên đang giằng co đến mức độ giương cung bạt kiếm, căn thẳng đến cực hạn. Còn vị Ma Thần kia thì vẫn đang sống chết giữ chặt lấy Dục Linh tiên tử, dáng vẻ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Lê Tô Tô chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân của nàng tựa như muốn dựng hết cả tóc gáy, trong lòng vô cùng sợ hãi, tiếng ù ù trong tai khiến cho nàng không thể nghe thấy được thêm bất kỳ âm thanh nào từ thế gian bên ngoài kia. Nhưng vị Ma Thần trước mắt lại đột nhiên nhẹ giọng đi, động tác nâng tay lên rất ôn nhu, hắn cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của nàng, động tác của hắn nhẹ đến mức, giống như là sợ nếu mình chạm vào thì sẽ làm nàng vỡ tan.

Mặt trái của nàng bị Ma Thần vuốt ve, máu bên trên mặt như đọng lại, phảng phất lại đây, nàng cảm thấy một bên mặt của mình giống như là đã chết lặng vì không còn cảm giác. Nhưng đồng thời nàng cũng nhìn ra được, từ bên trong ánh mắt đó của Ma Thần, thế nhưng lại đang ẩn chứa một sự tủi thân.

Hắn là đang ủy khuất sao?

Lê Tô Tô bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, cũng không thể nào hiểu được vị Ma Thần tàn bạo này sao lại sờ mặt của nàng. Tô Tô nghiến răng giọng run rẩy nói: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì. . ."

Đạm Đài Tẫn bị chính nỗi sợ hãi và sự đề phòng trong mắt của Lê Tô Tô làm cho đau đớn, trong một cái chớp mắt, hắn dường như được trở về vùng ngoại ô của Cảnh Quốc vào năm đó, thời điểm mà Diệp Tịch Vụ chất vấn hắn.

Tất cả mọi người đều có thể dùng loại ánh mắt này để nhìn ta, không sao cả, ta cũng đã quen rồi, nhưng sao người đó lại có thể là nàng được?

"Diệp Tịch Vụ, nàng đừng dùng ánh mắt này để nhìn ta!" Đạm Đài Tẫn càng là siết chặt Lê Tô Tô hơn.

Áp lực mà ma khí chung quanh người của Đạm Đài Tẫn tạo ra, giờ đây tăng lên gấp bội, ngay cả Triệu Du chân nhân cũng bị áp chế mà quỳ rạp xuống đất.

Lê Tô Tô hiện tại vốn là một tiểu tiên còn nhỏ tuổi, tu vi của nàng cũng không cao, lúc này nàng lại ở gần với Đạm Đài Tẫn nhất. Nàng chỉ cảm thấy khí huyết bên trong cơ thể của mình cuộn trào, kinh mạch gần như đều bị đứt đoạn, nàng đau đến mức nôn ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thấy Lê Tô Tô nôn ra máu, Đạm Đài Tẫn mới hoàn hồn lại, hắn giờ đây đã khác với lúc trước, vội vàng thu hồi ma áp lại, rồi lại vội vàng không ngừng truyền thần lực vào người của Lê Tô Tô, để chữa lành những tâm mạch bị tổn thương của nàng.

Đợi cho đến khi vị Tiên Tử trước mặt hoàn toàn tỉnh lại, Đạm Đài Tẫn mím chặt môi mỏng, dùng sức đem cả người của nàng ôm vào bên trong lòng ngực, cằm tựa lên vai của Tiểu Tiên Tử, rồi không ngừng ủy khuất với nàng, hắn dùng giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được, nói với nàng: "Nàng đã nói là sẽ không rời xa ta mà."

Ma Thần này. . . Chẳng lẽ đầu óc không được bình thường sao?

Lê Tô Tô bị hắn ôm chặt vào lòng, thân thể của nàng bị bộ hắc chiến giáp của Đạm Đài Tẫn đè ép đến toàn thân đau nhức, đau nhức. . . Nhưng nàng lại chỉ cảm thấy khó hiểu, chỉ muốn nhanh chóng đem cái tên Ma Thần bệnh thần kinh này đẩy ra, nếu không thì người khác sẽ nghĩ nàng đang tư thông với Ma Thần.

"Ngươi, ngươi, ngươi nhận lầm người rồi! Ta, ta là Lê Tô Tô! Không phải là thứ mà người muốn tìm!" Tiểu Tiên Tử chống tay lên hắc chiến giáp của Đạm Đài Tẫn, cố gắng dùng chính sức lực bình sinh của mình mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Đạm Đài Tẫn nhíu mày nhìn Diệp Tịch Vụ đang giãy giụa ở trong lòng ngực của mình, nàng tựa như không quen biết gì đến hắn, đôi mắt quen thuộc kia cũng không có tình yêu mà nàng dành cho hắn, cũng không có sự thù hận, chỉ có vô vàn nỗi sợ hãi sâu sắc.

Diệp Tịch Vụ sẽ không nhìn ta như thế. Nàng phải hận ta thì mới đúng!

Đạm Đài Tẫn đưa tay chạm vào ấn ký trên trán Lê Tô Tô, thăm dò về ký ức của nàng.

Hắn cảm nhận được một thần thức xa lạ, trong thức hải hắn đã nhìn thấy Chân Thần Sơ Hoàng của vạn năm trước bị Đồ Thần Nỏ giết chết, hắn lại nhìn thấy một quả trứng Phượng Hoàng được sinh ra giữa đất trời, và đang ấp ủ sự sống, rồi hắn lại nhìn thấy khuôn mặt vui mừng gần như sắp phát khóc của cái lão già tóc trắng Cù Huyền Tử kia, sau khi nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng phá vỏ trứng, hắn lại nhìn thấy từng khoảnh khắc Tiểu Tiên Tử lớn lên ở Hành Dương Tông, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy thân ảnh thiếu nữ quen thuộc của hắn

Không đúng, nàng thiếu mất một hồn phách.

Đạm Đài Tẫn lại một lần nữa truyền thêm thần lực vào ấn ký trên trán của Lê Tô Tô, cố gắng tu bổ hồn phách cho nàng, nhưng lại bị Triệu Du cùng Cù Huyền Tử dốc toàn lực đánh một đòn, buộc hắn phải cách Lê Tô Tô xa ra một khoảng cách.

Một khắc trước khi thần thức của hai người tách ra, Đạm Đài Tẫn liền sắp tìm được một tia ác hồn bị mất đi của Lê Tô Tô, hắn đã nhìn thấy được quá khứ và ký ức đã mất của nàng, đó là Diệp Tịch Vụ của hắn.

Là đích nữ của Trụ Quốc - Đại tướng quân Diệp Khiếu, Là tam tiểu thư của phủ Tướng Quốc sống động như thế, nàng từng yêu thương hắn, nàng từng che chở bảo vệ cho hắn, nàng từng hận hắn, từng vứt bỏ hắn,. . . Từ đầu đến cuối, hóa ra đó chỉ là một sợi thần thức mà Thần Nữ vì đến để giết hắn rồi lại đánh mất đi.

"Tô Tô! Muội không sao chứ?" Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Lê Tô Tô đang được "Tiêu Lẫm" đỡ dậy, hắn siết chặt nắm tay đang giấu ở trong tay áo.

Đây chính là lý do đến chết nàng cũng không muốn nói cho ta biết, nàng là ai sao?

"Ta chỉ nói một lần, buông nàng ấy ra!" Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì sát khí hiện lên rõ ở trong mắt. Đồ Thần Nỏ cũng đã xuất hiện ở giữa không trung, xung quanh chiếc nỏ là ánh sáng đỏ như máu cùng ma khí đen kịt cuồn cuộn, ma khí dựa theo ý chí của Ma Thần mà hiện ra vô số điểm ngắm, nhưng Đồ Thần Nỏ lại chỉ lấy Công Dã Tịch Vô làm điểm ngắm duy nhất.

Một khi đã bị Đồ Thần Nỏ nhắm trúng, thì cho dù đó có là Chân Thần của vạn năm trước, vậy thì cũng khó mà có thể thoát được cái chết.

Không sao cả, Diệp Tịch Vụ cũng không phải là nàng trọn vẹn, mà tên Chất Tử Ma Thai bất lực ở trước mặt của nàng năm đó, cũng không phải là ta trọn vẹn.

Lần này, nàng đừng nghĩ đến chuyện có thể chạy khỏi được ta nữa, Lê Tô Tô!

Writing Date: 06.04.2024

[ Quyển Hạ - Đại Mộng: Tam Sinh Nhất Mộng 1 ]

Đôi lời: Lẽ ra phải Hoàn - Đại Mộng mới update bộ Tam Sinh Nhất Mộng, nhưng vì để kỷ niệm Trường Nguyệt Tẫn Minh 1 năm phát sóng, mình quyết định up trước 1 chương của bộ fic này được viết vào ngày 06.04.2024 để sau này có kỷ niệm lụy phim ^^

[ 06.04.2023 - 06.04.2024 ] Happy 1 Year Anniversary - Till The End of The Moon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro