Tiền Truyện: Dữ Khanh Tương Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tiền Truyện - Platycodon: Tịch Vụ ]

❖ Tác giả: Mai Lương Tân
» Translate: Js Art

Đây là một chút phúc lợi, mà mình dành cho những bạn có chấp niệm với đoạn sau của chương 3.

Hai mươi mốt phút mười tám giây sau.

Lê Tô Tô từ bên trong thang máy của tòa chung cư chạy vội xuống, chỉ thấy cô đang hướng tới chiếc Cayenne màu đen ở dưới lầu mà chạy như bay đến.

Cô chạy nhanh đến mức thở không ra hơi, chiếc túi xách vốn dĩ được đeo ở trên vai, giờ đây lại được cầm ở trên tay, và đung đưa theo từng bước chạy vội của cô.

Tô Tô chống một tay lên trên cửa sổ xe, và chống một tay còn lại lên hông, cô đỡ lấy cái eo của chính mình, rồi cúi đầu há miệng thở dốc.

"Hai. . . Hai mươi phút. . .Vừa kịp lúc. . . Em không muộn. . ." Tô Tô vừa nói vừa nuốt xuống một hơi, tóc tai rối bù dính lên trên mặt, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi lấm tấm, sắc mặt vốn dĩ có vài phần suy yếu giờ đã hồng hào hơn đôi chút.

Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: "Đúng. . ."

Lê Tô Tô: "..."

"Đều đã muộn mất hai trăm ngày rồi, có muộn thêm mấy phút nữa thì cũng không tính là cái gì!"

"..." Lại bắt đầu rồi.

Tô Tô hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một ngụm khí nóng rần, sau đó giả vờ sợ hãi, nghe không hiểu ý anh nói các kiểu. Tay cô vô thức định kéo mở cửa xe ở hàng ghế sau ra, đang muốn ngồi vào cạnh con gái và nắm tay con gái thì liền nghe thấy.

"Hừ. . ."

Đạm Đài Tẫn đặt tay lên trên vô lăng, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống phát ra vài tiếng, từ dư quang ở nơi khóe mắt anh đã thoáng nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của cô, rồi đột nhiên hắng giọng.

Tô Tô thấy vậy liền nhanh chóng thu tay lại, ngoan ngoãn đi vòng ra phía trước, kéo mở cửa xe ra rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.

Thật đúng là khó mà có được một ngày nhìn thấy cô ngồi an phận không quấy, không chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn mà còn ngồi ngay ngắn, cũng không có xem điện thoại, ánh mắt cũng không nghiêng không lệch mà nhìn thẳng về phía trước, nhìn trông có chút gò bó.

Từ trước đến nay, mỗi khi Tô Tô ngồi ở ghế phụ, Đạm Đài Tẫn chưa từng nhìn thấy cô ngồi ngoan ngoãn như vậy, ngược lại là thực sự còn có chút ngang ngược. Trước khi xe xuất phát thì cô luôn phải sờ, ôm, nắm tay của người đang ngồi ở vị trí ghế lái, không thì phải véo đùi của anh một cái, hoặc là ôm hôn anh hai cái, nếu không thì xe liền sẽ không thể chạy được.

Ah ~ ! Giờ thì em lại biết ngoan ngoãn rồi nhỉ?

Xem ra là vẫn chưa hiểu chuyện, vẫn không biết thức thời!

Lê Tô Tô nhìn thấy sắc mặt của Đạm Đài Tẫn vẫn còn lạnh tanh, thì liền không dám tiến đến gần anh. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng thì lại suy nghĩ và cân nhắc một chút: Không biết là một lát nữa, mấy chiêu như chơi xấu rồi làm nũng với anh ấy, có còn dùng được không nhỉ?

Trong lúc đang suy nghĩ và tự hỏi, Tô Tô vô thức mím môi, mí mắt cũng căng lên, gặp phải một câu hỏi khó thì cô liền bắt đầu cắn môi dưới.

Hôm nay bước ra khỏi cửa, tại sao mình lại không xem lịch với giờ hoàng đạo a?

Gặp ai không gặp lại đi gặp đúng Tàng Hải, vô tình gặp được người quen ở nhà hàng thì đã thôi đi. . .

Đã vậy còn được mời đi vào ăn cùng một bàn toàn là người quen, đã gặp người quen cũ thì cũng đã thôi đi, thế nào còn được gặp cả chồng và con gái ở cùng một chỗ a?

Làm nũng với anh ấy vào lúc này, cách này chắc chắn là không dùng được rồi, hay là. . . Mình trực tiếp xông thẳng đến, hạ gục anh ấy rồi ôm luôn nhỉ? Cách này cũng không được, lỡ như chọc anh ấy phát điên lên thì sao, mình đánh không lại Đạm Đài Tẫn a!

Cũng không biết là. . . Nếu mình giả vờ đáng thương, thì anh ấy có thương xót rồi bỏ qua cho mình không nhỉ?

Tuy là Đạm Đài Tẫn vẫn luôn tập trung lái xe, nhưng anh lại giống như là đã nhìn ra được hết mấy suy nghĩ ở trong đầu của Tô Tô.

Chỉ thấy anh lạnh lùng nói: "Lê Tô Tô, anh khuyên em một câu. Tốt nhất là em nên thu hồi lại hết mấy cái ý nghĩ bất chính, đang xuất hiện ở trong đầu của mình đi!"

Lê Tô Tô liền chột dạ đưa tay sờ sờ cái mũi, cười gượng nói: "Không có. . . Nào có. . . Em nào dám có ý nghĩ bất chính với anh. . .Ha ha!"

------

Vào giờ này, đại sảnh của khách sạn cũng không có quá nhiều người qua lại. Người trong thang máy cũng dần dần giảm đi, cuối cùng chỉ còn lại có hai vợ chồng đang giận dỗi, cùng với một cô con gái nhỏ đang ngủ ngon lành ở trên vai của bố.

Vừa rồi, thời điểm ở trong thang máy còn nhiều người, Tô Tô đã lặng lẽ đi qua kéo tay của Đạm Đài Tẫn, cô muốn nắm tay của anh, nhưng ba lần đều bị anh lạnh lùng hất ra.

Con số màu đỏ bên trong thang máy nhấp nháy mười mấy lần, cửa thang máy cuối cùng cũng được mở ra. Tô Tô lẽo đẽo đi theo sau Đạm Đài Tẫn, cô cọ tới cọ lui ở phía sau lưng anh, nỗ lực tự động viên chính mình là phải cố lên, rồi lại sắp xếp lại thứ tự của các câu chữ cần phải giải thích ở trong đầu.

Lê Tô Tô vẫn đang mãi mê suy nghĩ và tìm cách để lấy lòng Đạm Đài Tẫn, cho nên không có để ý đến rằng anh đã bế A Mật đi vào trong phòng khách sạn, rồi đi vào phòng ngủ sắp xếp cho con gái.

Ngẩn người đến sững sờ trong chốc lát, vẻ mặt tìm cách và lo lắng đó của cô, đã thành công thu hút được sự chú ý của anh. Thời điểm mà cô không có chuẩn bị sự phòng ngừa trước, vừa mới định cất bước tiến vào trong phòng. . . Thì Tô Tô bất ngờ bị anh ôm rồi trực tiếp vác lên trên vai, sau đó lại bị anh khiêng đi thẳng ra ngoài phòng khách.

Tô Tô chỉ có thể rũ mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Đạm Đài Tẫn từ phía sau, vẻ mặt ủy khuất mang theo biểu cảm ngoan ngoãn đến mức, không có làm ra một cái động tác giãy giụa nào.

Đạm Đài Tẫn đem Tô Tô ném đến trên ghế sofa mềm mại, dưới ánh đèn pha lê vàng nhạt chói mắt, chỉ thấy anh phủ lên trên người cô, giam cầm cô ở dưới thân.

"Giờ thì cũng không còn ai khác, hai chúng ta có thể nói chuyện riêng tư một cách tử tế rồi, Tô Tô học muội. . ."

HẾT.

[ Posting Date: 17.04.2024 ]

[ Tịch Vụ - Dữ Khanh Tương Vọng: Hết ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro